Vó ngựa dồn dập từ trên đèo khiến toàn bộ dưới chân núi như rung chuyển. Tiếng vọng về lớn đến mức hai người đang luyện kiếm phải giật mình, cô nhóc hoảng sợ vứt cả kiếm đi, chạy về phía người thanh niên đang ngồi bên bàn đá.
- Đại sư huynh, là gì vậy?
Người thanh niên vuốt tóc cô nhóc, ánh mắt hiền từ, miệng mỉm cười:
- Có lẽ là người của minh chủ, đến tìm ta.
- Sư huynh phải đi sao?
Thiếu niên mặc áo đen cũng hạ kiếm trên tay xuống, chậm rãi bước về phía này, ánh mắt lo lắng.
- Sư huynh không đi được không? Núi Thiên Thai xa như thế.
- Đây là việc ta phải làm, vì chúng ta, cũng vì Thanh Môn.
Nói đoạn, thanh niên đứng dậy, cùng hai người đi ra ngoài. Cổng Thanh Môn đã lâu không ai động đến, có phần han gỉ, bên tường rêu mọc xanh mượt, càng tăng thêm vẻ tiêu điều vắng vẻ.
Đã rất lâu rồi, không có ai ghé ngang nơi này.
Lý Phượng Kỳ mặc một bộ đồ trắng thuần, sống lưng thẳng tắp, đứng trước cánh cửa cũ của danh vọng năm xưa, đón chờ người mang danh vọng của ngày hôm nay.
Đoàn người dừng trước cổng, nhìn ba người đang chờ sẵn. Người lớn nhất chỉ mới mười tám, phía sau chỉ là hai đứa nhỏ chưa đến mười lăm.
Ngày Lý Sơn bỏ mạng, Thanh Môn chỉ còn ba đứa trẻ chưa lên mười.
Võ Hồng Minh nhìn ba người, trong lòng có chút chua xót. Ông xuống ngựa, tiến đến gần bọn họ, ôn tồn:
- Mười năm đã qua, mấy đứa vẫn ổn, vậy là tốt rồi.
- Phượng Kỳ cùng sư đệ, sư muội kính chào Võ minh chủ.
Nhiều năm như thế, đứa trẻ năm đó vẫn lễ nghĩa vẹn toàn, sáng rực như ánh mặt trời ban trưa. Võ Hồng Minh vỗ vai cậu:
- Phượng Kỳ đã trưởng thành rồi, rất tốt. Năm đó sư phụ con đột ngột rời đi, giang hồ nổi lên phong ba, ta lại không dám bước vào nơi này. Khổ cực cho con rồi.
Thanh Môn khi ấy chỉ còn ba đứa trẻ, bên ngoài được trận pháp bảo vệ ít nhất sẽ không sợ những kẻ mang lòng tham tiến vào gây hại. Võ Hồng Minh có lòng lo lắng cũng chỉ có thể đợi. Nếu ông phá trận tiến vào, giang hồ khi ấy hỗn loạn, ai có thể chắc chắn sẽ bảo vệ tốt được ba đứa nhỏ? Cho nên ông phát lệnh không ai được phép đến gần Thanh Môn, thêm vào trận pháp bảo vệ, ba người Lý Phượng Kỳ mới có được mười năm yên ổn.
Lý Phượng Kỳ hiểu được, cậu cũng dạy hai người kia như thế.
Không nên mang oán hận.
- Thanh Môn mười năm nay được bảo hộ chu toàn, không ai đến gần, đều là nhờ minh chủ bỏ công quan tâm lo lắng, Phượng Kỳ vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Du Long Khách và Lưu Ngọc đứng phía sau nghe vậy liền theo Lý Phượng Kỳ cúi đầu cảm ơn người trước mặt. Võ Hồng Minh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiến tới muốn vuốt tóc Lưu Ngọc, không ngờ nàng nhanh chóng lui lại tránh thoát. Ông hơi giật mình, lại nhận thấy ánh mắt lạnh nhạt của Du Long Khách thì đành cười gượng.
- Đây là Long Khách đi, ngày ta tới đây cùng anh Lý Sơn, con vẫn còn cần người ẵm. Lưu Ngọc nhập môn muộn nhất, ta còn chưa từng gặp đấy.
- Đến sư phụ ta còn mới chỉ gặp một lần thôi.
Lưu Ngọc nấp sau lưng Lý Phượng Kỳ mới lấy được chút tự tin, mở miệng nói chuyện. Giọng nàng rất bình thản, nhưng Võ Hồng Minh lại không kiềm được đau xót, ngậm ngùi nói:
- Sư phụ con, ngày đó đã rất vui mừng, còn nói sẽ mang cho con một bộ tâm pháp phù hợp...
Chỉ là ông không trở về được nữa.
Không khí bất chợt ảm đạm, Lý Phượng Kỳ không muốn hai người nhà mình trải qua loại không khí này, lên tiếng cắt ngang.
- Võ minh chủ lần này đến, hẳn là vì việc của núi Thiên Thai?
Võ Hồng Minh giống như lúc này mới nhớ ra việc chính, ông hít sâu, lấy lại bình tĩnh mới nói tiếp:
- Lãnh Thiên Thù năm đó giả dạng người trong chính phái, lừa gạt hại chết sư phụ con để cướp lấy bí tịch. Ta cho người điều tra, đến thời gian trước mới biết hắn là người của Thiên Ma.
- Sư phụ con năm đó thích giao du kết bạn, nhưng cũng không phải kết giao bừa bãi, sao lại lẫn lộn một kẻ như hắn được?
- Nói đi cũng phải nói lại, trong những người mà anh Lý Sơn gặp được, hắn là người xuất sắc nhất.
Bởi vì như thế, Lý Sơn đối với Lãnh Thiên Thù vẫn luôn là thưởng thức tận đáy lòng, đề phòng cũng giảm đi.
Lý Phượng Kỳ theo sư phụ từ nhỏ, tất nhiên biết được phần tính cách này. Cậu nắm chặt bàn tay, rốt cuộc quyết định:
- Trận chiến này con sẽ tham gia. Chỉ là sư đệ và sư muội tuổi còn nhỏ, vẫn nên ở lại đây rèn luyện.
- Này là đương nhiên. Lần này con đi, cũng chỉ vì ta muốn con chứng kiến mọi việc, an ủi vong hồn sư phụ con nơi chín suối.
Thiên Thai xa xôi vạn dặm, nguy hiểm trùng trùng. Lý Phượng Kỳ bước thêm một bước, là tiến gần tới giang hồ hơn một bước, càng khiến niềm tin trong tim rạo rực hơn một phần. Cậu ngồi trên lưng ngựa, quay lại nhìn Thanh Môn từ trên đèo ngang, bóng dáng hai người nhỏ bé thu vào trong mắt. Hai người ấy đang chờ cậu chiến thắng trở về.
- Vì chúng ta, vì Thanh Môn. Sư đệ, sư muội, chờ ta trở về.
Giống như nghe được lời thì thầm của cậu, hai người đứng trước cổng chợt đưa tay lên hướng về bên này mà vẫy. Lý Phượng Kỳ mỉm cười, vó ngựa phi nhanh, mang theo toàn bộ niềm tin của mọi người tiến tới Thiên Thai.
Updated 136 Episodes
Comments
Hàm tương Thương quân
cao áp lên main , dẹp nát núi Thiên Thai luôn , trở về uy bá hết sư muội sư đệ
2023-02-24
4
linda
.
2022-09-27
1
Adelia0911 Rohma
ydjgdha
2022-03-27
0