Tương truyền, ông tổ nhà họ Triệu tuổi trẻ đi lên phương Bắc bái sư, học được một thân kiếm pháp trở về. Trên đường đi, ông ghé qua Hàm Tử, vừa vặn vào một đợt mưa lũ. Nước sông cuộn chảy, cuốn trôi cà nhà cửa, thậm chí là người.
Thanh niên lòng mang hiệp nghĩa, không ngại nguy hiểm giúp đỡ người hoạn nạn, dùng hết toàn lực cứu về hơn hai mươi mạng người. Trong thời khắc sức cùng lực kiệt ấy, đất đá sạt lở kéo theo hiệp khách xuống lòng sông.
Đại nạn không chết, tất có hậu phúc.
Lời này đưa vào hoàn cảnh của ông tổ nhà họ Triệu có thể nói là hoàn toàn ứng nghiệm.
Những người dân chất phác thật thà cũng biết mang hiệp nghĩa trong lòng, bọn họ góp sức cùng nhau kéo ân nhân của mình từ dưới lòng sông lên. Từ đó, tại Hàm Tử có thêm một nhà họ Triệu, thôn làng được ông bảo hộ, không còn sợ cướp bóc hoành hành, rất nhanh đã phát triển lớn mạnh. Nhà họ Triệu cũng trở thành một gia tộc lớn, kiếm pháp truyền thừa nhiều đời có được chút danh tiếng trên giang hồ. Nhưng cũng phải đến đời Triệu Nhất Sơn, trong một lần lên núi cứu người vô tình gặp được rồng uốn lượn bên thác nước, ngộ ra Hàm Long kiếm pháp uy lực kinh người thì nhà họ Triệu mới thực sự vững chân bước vào giang hồ.
Hàm Long kiếm, lấy chính trực làm lưỡi, oai hùng làm chuôi, nhưng quan trọng nhất vẫn là ngạo khí cao vợi của rồng.
Lý Phượng Kỳ cầm thanh kiếm mỏng hướng xuống đất, hai mắt nhắm lại một khắc, đến khi mở ra đã chứa đầy tự tin cùng kiêu ngạo. Cậu ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Triệu Phong.
- Triệu chưởng môn, mời.
Từ lúc cậu ngẩng đầu lên, trong lòng Triệu Phong đã có chút hoảng hốt. Ông hiểu rất rõ Hàm Long kiếm pháp, nhưng những thứ nó cần ông lại không thể có được. Từ trước đến giờ, thứ ông thiếu hụt nhất, chính là phần ngạo khí kia. Cho nên ông càng hận Lý Sơn lại có thể tự nhiên thoải mái phô bày khí thế ấy ra ngoài. Mà bây giờ, một đứa trẻ chưa đến hai mươi cũng có thể đứng trước mặt bày ra một dáng vẻ hào hùng như vậy, khiến Triệu Phong thực sự nổi điên. Ông vung kiếm, phi thân chém thẳng xuống đầu Lý Phượng Kỳ với một tốc độ kinh hoàng. Võ Hồng Minh chỉ kịp hô một tiếng cẩn thận đã thấy kiếm của Triệu Phong tiến sát tới.
Tại thời khắc kiếm của Triệu Phong chém xuống, không một ai dám tưởng tượng sự tình biến hóa tiếp theo. Chỉ thấy Lý Phượng Kỳ một thân đứng thẳng, tay cầm kiếm đưa từ dưới lên, mang theo khí thế ngút trời gạt lưỡi kiếm của Triệu Phong ra xa. Lục Tuân là một cao thủ về kiếm, Lạc Nhạn kiếm trên tay ông có thể xưng bá một phương. Nhưng một chiêu Nhất Phi Trùng Thiên của Lý Phượng Kỳ vẫn có thể khiến ông kinh ngạc:
- Khí thế này, dù là Lý Sơn của ngày trước cũng không có được.
Triệu Phong một chiêu bị lật, trong lòng không khỏi bất ngờ, nhưng so về Hàm Long kiếm pháp ông vẫn rất tự tin. Tay khẽ đảo, lưỡi kiếm bị đẩy nửa đường quay lại, tiếp tục nhắm vào điểm yếu của đối phương.Lý Phượng Kỳ giống như đoán trước được, kiếm trên tay không thu về mà tiếp tục đi qua đầu cậu, chặn đứng lại thế công của Triệu Phong.
- Hay.
Võ Hồng Minh không nhịn được hô lên, một chiêu Nhất Phi Trùng Thiên vốn dĩ là dùng khí thế để áp chế đối phương. Thế hết, kiếm sẽ quay lại như ban đầu. Nhưng Lý Phượng Kỳ lại khống chế đường kiếm đi tiếp một đoạn đường, chặn đứng chiêu tiếp theo của đối thủ. Mà kiếm, vẫn đứng thẳng, uy nghiêm sừng sững.
Triệu Phong thấy hai chiêu của mình đều bị chặn đứng một cách dễ dàng, không còn cách nào khác đành phải lùi lại. Đối diện Lý Phượng Kỳ vẫn điềm tĩnh đứng thẳng, kiêu ngạo ngất trời. Ông cười gằn:
- Không hổ danh là đệ tử của Lý Sơn, hắn đã lén dạy ngươi Hàm Long kiếm pháp?
- Sư phụ chỉ nói cho ta nghe một chút, người cũng không học Hàm Long kiếm pháp.
- Hừ, còn không chịu nhận. Ngươi thuần thục Hàm Long kiếm pháp như vậy, không lẽ là tự mình nghĩ ra hay sao?
Lý Phượng Kỳ khẽ mỉm cười, Triệu Phong chợt có chút hoảng hốt, lại càng sợ hãi khi nghe được câu trả lời của cậu:
- Kiếm do tâm sinh, người sáng tạo ra Hàm Long kiếm pháp không phải cũng là từ cốt lõi hay sao?
Tất cả những người ở đây đều sửng sốt, nói như vậy, nghĩa là chỉ cần tìm ra được đặc điểm thì bất kì kiếm pháp nào Lý Phượng Kỳ cũng có thể sử dụng, hơn nữa còn cực kì thuần thục. Một số người của những môn phái lớn nhỏ khác nghe vậy liền mang chút địch ý với cậu, ngược lại Võ Hồng Minh và Lục Tuân lại tỏ ra vui mừng, khen ngợi.
- Thanh Môn chưa bao giờ thiếu nhân tài, dù là trong lúc khó khăn nhất.
Lý Phượng Kỳ dùng một chiêu chặn lại hai chiêu của Triệu Phong, có thể nói là thắng bại đã phân. Nhưng nơi này không phải võ đài, cậu hiểu được để kết thúc mọi chuyện thì phải làm việc dứt khoát hơn. Ý niệm vừa động, kiếm trong tay đã rung lên, tạo ra một âm ngân dài trong không khí. Áp lực úp xuống đầu Triệu Phong, cùng với đó là Lý Phượng Kỳ nhanh chóng tiếp cận, lưỡi kiếm xoay vòng tạo thành một vòng xoáy đầy sát khí. Triệu Phong nâng kiếm lên đỡ, nhưng kiếm ngay lập tức bị đánh văng ra, gió ngừng, lưỡi kiếm của Lý Phượng Kỳ đã kề sát cổ ông.
- Nanh Rồng?
Ông nhìn cậu, nghiến răng:
- Giỏi cho Lý Phượng Kỳ, ngay cả cha ta cũng chưa từng hiểu được chiêu này, mà ngươi lại dùng đến thành thục.
- Triệu chưởng môn, những suy nghĩ của người Phượng Kỳ không hiểu được, lựa chọn của người ta càng không giải thích được. Nhưng dù là gì đi chăng nữa, cũng không nên hại người.
Nói rồi cậu đánh ngất Triệu Phong, đưa ông cho nhóm người Võ Hồng Minh rồi mới quay sang người vẫn im lặng nãy giờ. Hai người đối diện, nhìn nhau một lúc ông mới lên tiếng:
- Ngươi, gọi là Lý Phượng Kỳ?
- Chưởng môn Thanh Môn, Lý Phượng Kỳ.
- Nghe ngươi nói đạo lí, ta thực sự hoài niệm. Ngày đó, Lý Sơn cũng hay nói những lời này.
- Ngươi còn tư cách nhắc đến anh ấy sao?
Võ Hồng Minh đã lấy được thuốc giải trên người Triệu Phong, lúc này đứng lên, chỉ thẳng mặt Lãnh Thiên Thù mà mắng:
- Anh ấy tốt với ngươi nhất, nhưng ngươi đã lừa gạt hãm hại anh ấy.
- Ta coi hắn là địch, hắn ngu ngốc coi ta là bạn, là hắn thua.
- Ngươi...
- Chuyện của sư phụ, Phượng Kỳ sẽ không xen vào. Sư phụ có lựa chọn của riêng mình, người sẽ không hối hận hay oán trách ai. Nhưng Lãnh giáo chủ, người phải chịu trách nhiệm cho những gì xảy ra tại nơi này.
Lãnh Thiên Thù nghe vậy ngạo nghễ cười, ông đứng dậy, tiến về phía cậu:
- Vậy cậu muốn ta chịu trách nhiệm thế nào?
- Không được cướp bóc, không được giết người, không được quấy rối làm khó người khác.
- Ha. - Lãnh Thiên Thù khinh thường - Vẫn là mấy đạo lí rỗng tuếch đó.
- Nếu như đối với người, sức mạnh mới là đạo lí, vậy Phượng Kỳ hôm nay dùng võ công để đặt điều kiện với người. Được không?
Updated 136 Episodes
Comments
Phạm Công Tuấn
hay .ý nghĩa dạy đời
2024-08-14
0