Chỉ trong nửa canh giờ, mấy chục người ngã gục, nằm rạp ra đất. Hoàng Hoa Hạ nhìn vòng vây chỉ còn hơn mười người, thở dài:
- Quả nhiên là cao thủ.
- Chúng ta nên tiết kiệm chút thời gian, đã lâu ta không trở về, sư đệ và sư muội hẳn rất lo lắng.
Lý Phượng Kỳ cười cười, vào trong mắt Hoàng Hoa Hạ lại thành khinh thường tuyệt đối. Ông nhếch môi cười gằn:
- Yên tâm đi, chỉ cần ngươi thất bại, chúng ta sẽ đưa ngươi vào trong đó, nhanh thôi.
Nói xong, ông phất tay một cái, hơn mười người còn lại lập tức tụ lại một hướng, chặn trước mặt Lý Phượng Kỳ và Lục Vân Nhiên. Lý Phượng Kỳ chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc hơn hẳn:
- Hoàng trưởng lão, những người này đã bị thương, sao không đổi đi.
- Bọn họ là binh lính, sao có thể lâm trận rút lui. Hơn nữa người nên lo lắng là các người đấy.
Nhìn ông tự tin cười, trong lòng Lục Vân Nhiên hơi run rẩy. Anh lớn lên trong giang hồ, từ nhỏ có việc liền động tay động chân đã quen. Gặp kẻ mạnh thì có thể bị thương đấy, nhưng lúc đối chiến chả có cảm giác sợ hãi gì cả, cứ đánh tới thì sẽ có cách thôi. Thế nhưng đứng trước mặt đám người không có việc gì cũng cười âm hiểm, đang ở trong thế yếu cũng cười cười tự tin thế này, anh tự nhiên sợ hãi. Cái cảm giác không biết người ta tính làm gì, không hiểu người ta đang giăng cái bẫy nào chờ mình thật sự rất đáng sợ. Vừa rồi cũng vậy, nếu không có Lý Phượng Kỳ chạy trước mở đường, anh nhất định sẽ bị vây đánh đến kiệt sức mà không thể phản kháng. Cho nên thời khắc này, đối diện nụ cười âm hiểm của Hoàng Hoa Hạ, Lục Vân Nhiên rất nhanh bước sang bên cạnh một bước, chủ động nấp sau Lý Phượng Kỳ.
Lý Phượng Kỳ bị hành động của anh làm cho giật mình, nhưng rất nhanh cậu hiểu được lý do, không nhịn được bật cười:
- Vân Nhiên, anh làm thế này tôi rất áp lực.
- Có tôi hỗ trợ đằng sau cậu còn áp lực?
- Áp lực vì nhận được sự tin tưởng đó.
Nghe ra cậu trêu chọc, Lục Vân Nhiên hơi ngượng, mở mồm mắng:
- Còn không mau đánh.
Lý Phượng Kỳ ráng nhịn cười, ánh mắt hướng về phía trận thế trước mặt. Vì Thanh Môn và Binh gia thường xuyên đối đầu, hơn nữa truyền thừa có yêu cầu nên các cậu cũng phải để ý học thêm về hành quân đánh trận. Nhìn thế trận bây giờ, cậu có thể nhận ra, là Phương trận. Loại hình trận này cậu từng đọc được trong binh pháp, chỉ dùng để phòng ngự, khá thích hợp với loại vũ khí những người kia vừa dùng. Nhưng Hoàng Hoa Hạ hẳn phải biết, loại trận thế này sao có thể dọa được hai cao thủ bậc nhất như bọn họ? Trong đầu nổi lên nghi ngờ, Lý Phượng Kỳ thận trọng:
- Vân Nhiên, anh để ý phía sau, tôi đánh phía trước.
- Cậu nghi ngờ có mai phục?
- Người của Binh gia thâm sâu, mưu kế luôn là tầng tầng lớp lớp, tôi đang nghĩ chúng ta hẳn đã rơi vào bẫy mà không biết rồi.
Không khí im lặng có chút nặng nề, Lý Phượng Kỳ hít sâu một hơi, cậu vẫn không đoán được những người này muốn làm gì, chỉ có thể giữ nguyên ý định ban đầu.
Tấn công trước, giành lấy thời cơ tốt hơn cho bản thân.
Bước chân lên cao hơn một bước, bàn tay cậu chụm lại, dựng thẳng, trong mơ hồ lại có thể thấy được một luồng sáng mỏng manh bao quanh nó. Kiếm khí hung hãn tràn ra, Lục Vân Nhiên ở phía sau là người đầu tiên cảm nhận được, hoảng hốt quay đầu.
Lý Phượng Kỳ bật người lên, một mình xông thẳng vào trận địa của địch, tay không chém xuống, thế kiếm nổi lên, chỉ một chiêu chớp nhoáng quét tan cả một trận thế vững vàng như núi. Cậu sừng sững đứng giữa vòng vây, ánh mắt sắc bén quét qua lại có thể khiến vòng vây giãn ra một bước. Hoàng Hoa Hạ thấy thế trận bị rối loạn, lập tức ra lệnh:
- Bát Quái.
Quân đội nghiêm chỉnh, chỉ cần một mệnh lệnh đã ổn định được quân tâm, vòng vây quanh Lý Phượng Kỳ phút chốc thay đổi. Thế trận biến đổi khôn lường, Lý Phượng Kỳ một mình xông trận, không nghi ngờ gì chính là đối tượng tốt nhất để mê trận Bát Quái phát huy tác dụng.
Lục Vân Nhiên không hiểu binh thư chiến pháp gì, nhưng anh thấy được Lý Phượng Kỳ đang gặp nguy hiểm liền muốn đi vào giúp đỡ. Nhưng đúng như Lý Phượng Kỳ đã nói, Binh gia sao có thể để anh làm phiền tới trận chiến của bọn họ. Một mũi phi lao từ đâu phóng tới, anh xoay người né đi, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy mình bị vây lại. Những người mới tới đều mặc đồ đen, hơi thở đều đặn, võ công so với đám trước rõ ràng cao hơn một bậc. Lục Vân Nhiên chậc lưỡi:
- Là muốn đánh với ta hay muốn ngăn cản thôi?
- Lục công tử xin đừng xen vào giữa cuộc chiến của Binh gia và Thanh Môn.
Người đứng trước mặt Lục Vân Nhiên bình tĩnh đáp, mà anh cũng thấy được bọn họ hoàn toàn không có ý định tấn công. Nhìn lại thế trận kín kẽ cùng đông đảo quanh mình, Lục Vân Nhiên nhận mệnh thở dài:
- Nếu các người dùng kiếm, dùng đao gì đó ta còn có thể liều một phen.
Nhưng mấy người này dùng ám khí và não nha, cho nên anh đành đứng nguyên một chỗ vậy. Đằng nào cũng thua cả thôi, anh không muốn bị người ta tung lưới nhốt vào như heo đâu. Chỉ là bên kia, không biết cậu ta thế nào rồi?
Lý Phượng Kỳ bị vây trong mê trận Bát Quái, tình trạng cũng không quá khó khăn. Chưa nói đến mê trận Bát Quái này không lớn, những người dựng trận đều thuộc hàng binh nhì, hơn nữa là dựng từ một Phượng trận đã bị khoét rỗng, cậu ít nhất vẫn có tự tin sẽ phá được. Điều quan trọng là, bên ngoài còn gì đang chờ đợi?
Cục diện giằng co, Lý Phượng Kỳ rốt cuộc vẫn là người phá vỡ thế trận trước. Mê trận Bát Quái biến ảo khôn lường, với năng lực của cậu thì không thể tìm được mắt trận, như vậy chỉ có thể phá ở sức người. Bàn tay tụ lực, kiếm khí sắc bén dần mờ nhạt rồi mất hẳn, chưởng lực mạnh mẽ đánh ra, không khí giống như bị hun nóng tỏa nhiệt dọa người. Mê trận Bát Quái thoáng chốc mất một nửa mình. Lý Phượng Kỳ không dừng lại, xoay người bước nhanh về phía sau, trong thế trận hỗn loạn, hai tay như gió hạ gục từng người từng người một.
Mê trận Bát Quái thoáng cái đã bị phá nát hoàn toàn.
Lục Vân Nhiên được chứng kiến một màn phá trận đầy vũ lực như thế, hai mắt sáng rực, hô lớn:
- Phượng Kỳ, tuyệt vời lắm đấy.
Nhìn thấy đối phương an toàn, Lý Phượng Kỳ khe khẽ thở phào. Ít nhất Binh gia bây giờ vẫn giữ được sự chính trực của mình, không nhân cơ hội hãm hại Lục Vân Nhiên. Cậu cũng hiểu được, chỉ cần Lục Vân Nhiên không xen vào, sẽ không gặp nguy hiểm. Vì vậy, cậu hướng về phía hắn mà cười:
- Anh đang bị thương, đừng tham chiến nữa. Tôi không muốn anh bị thương oan uổng thêm đâu.
Lục Vân Nhiên nghe vậy thì hiểu ý, tìm một tảng đá ở gần mình ngồi xuống. Lý Phượng Kỳ yên tâm hơn, bước tới trước mặt Hoàng Hoa Hạ:
- Hoàng trưởng lão, xin chỉ giáo.
Updated 136 Episodes
Comments