Xe đã hỏng, bánh xe bốn cái thì hỏng mất hai, coi như hết hi vọng. Nhìn quanh, chỉ còn hai con ngựa, đồ đem theo không ít, thêm một kẻ mãi vẫn chưa tỉnh. Lục Vân Nhiên đưa tay đỡ trán, bắt đầu thấy con đường phía trước mờ mịt không lối rồi đây. Anh ngồi tại chỗ hết một ngày vẫn không tìm ra biện pháp, chán nản nằm dài ra sàn xe:
- Giờ mà bắt được tên nào đến gây sự thì tốt quá. A, Phượng Kỳ, cậu có định dậy không hả?
Người nằm bên cạnh vẫn im lặng. Lục Vân Nhiên thở dài, rời khỏi xe, tính toán dọn dẹp đám xác chết bên ngoài đi. Anh tuy rằng ít giết người, nhưng đi lại trên giang hồ thấy người chết nhiều đã quen, cũng chẳng sợ hãi gì. Mà để lâu sẽ bốc mùi, anh cũng chẳng biết mình phải ở đây đến bao giờ, thôi thì tiện tay vứt bọn họ xuống vách núi.
Nghĩ là làm, Lục Vân Nhiên rút Lạc Nhạn kiếm, chém vài đường tạo ra kình lực lớn hất từng cái xác xuống dưới. Chỉ còn mấy cái trước xe do Lý Phượng Kỳ ra tay, anh có chút tò mò nên giữ lại sau cùng để xem qua một chút. Chưa nói đến việc Lý Phượng Kỳ chỉ phẩy tay một cái, với cái sức lực mới dùng một chiêu đã ngất đi như thế, cậu ta làm thế nào mà giết người chứ? Thân là một thiên tài trong mắt bao người, Lục Vân Nhiên muốn biết vị thiên tài còn đứng trên mình này rốt cuộc năng lực lớn đến mức nào.
Đưa tay lật cái xác lên, dấu đỏ loang trên trán là thứ đầu tiên thu hút ánh nhìn của Lục Vân Nhiên. Anh đưa tay chạm vào, vị trí vết đỏ rõ ràng hơi lõm xuống, chứng tỏ đã chịu một lực ép cực lớn vào một khoảng nhỏ cỡ hai ngón tay. Hiện trạng này anh đã từng được nghe kể lại, trong lòng khó nén được kinh ngạc, thốt lên thành tiếng:
- Huyết Chỉ Đoạt Hồn.
Võ công được chia làm nhiều loại, nhưng về cơ bản có ba hình thái chính.
Dùng vũ khí, lấy vũ khí làm trung tâm, xuất chiêu cũng cần sự trợ giúp từ loại hình vũ khí tương ứng. Giống như anh, có trong tay Lạc Nhạn kiếm, uy lực của Lạc Nhạn kiếm pháp sẽ khác hẳn bình thường.
Quyền cước, dùng sức lực nguyên bản làm nền. Là loại võ công không cần ngộ tính quá cao, ai cũng có thể học, hơn nữa còn rất thuận tiện. Cao thủ có thể dùng một đôi tay địch cả trăm quân, Lục Vân Nhiên nghe nói quân đội Đại Du có rất nhiều người xuất thân từ những môn phái này.
Loại hình thứ ba ít gặp hơn, là chưởng pháp. Chưởng pháp kén người, phải là những người có thể chất phù hợp mới có thể đạt được thành tựu. Trước khi Thiên Ma giáo xuất hiện, khắp Trung Châu cũng chỉ có Thanh Môn là nổi danh về phương diện này.
Trong mỗi hình thái võ công lại chia ra làm nhiều loại khác nhau, mà trong chưởng pháp có một loại chiêu thức được gọi là chỉ pháp. Dồn nội lực vào ngón tay, diện tích xuất chiêu sẽ bị thu hẹp, bù lại sức ép lên một vị trí được tăng lên nhiều lần. Lục Vân Nhiên cũng từng nhìn thấy nhiều người dùng chỉ pháp, nhưng gây ra thương tích đặc trưng thế này thì anh mới chỉ nghe qua mà thôi. Là một loại võ công người Trung Nguyên từng dùng để lấy mạng một trưởng lão của Thanh Môn hai mươi năm trước.
Huyết Chỉ Đoạt Hồn của Đảo Huyết Long.
Ngày đó, Thanh Môn cùng đám người võ lâm Trung Nguyên đồng quy vu tận, không còn ai sống sót trở về. Lý Phượng Kỳ dù có thể hiểu thấu được các loại võ công, nhưng làm sao có được tâm pháp của Huyết Chỉ Đoạt Hồn? Lục Vân Nhiên nhíu mày nhìn vào xe, khi đó cậu ra tay cực kỳ tùy tiện, rõ ràng là đã rất thuần thục loại chỉ pháp này.
Rốt cuộc bên trong Thanh Môn giấu bao nhiêu bí mật? Xem ra anh phải chờ để hỏi rõ mới được.
Lục Vân Nhiên thu kiếm, dùng tay nhấc từng người lên vứt vào đống cành khô bên bìa rừng. Huyết Chỉ Đoạt Hồn dấu hiệu quá rõ ràng, phải đốt chỗ xác này đi để giữ bí mật, nếu không chẳng biết đám người kia lại nghĩ ra thêm vài chuyện gì nữa. Từ núi Thiên Thai đi đến bây giờ, Lục Vân Nhiên thật không dám tin tưởng vào mấy tiếng đồng đạo giang hồ nữa. Nếu biết Lý Phượng Kỳ dùng được Huyết Chỉ Đoạt Hồn, bọn họ còn không đỏ mắt thèm muốn mà làm ra nhiều chuyện đáng giận hơn mới là lạ.
Nhấc cái xác cuối cùng lên, chợt cảm nhận được độ ấm tại nơi ngón tay chạm vào cổ hắn, Lục Vân Nhiên không khỏi đưa tay vào sờ một cái. Cảm giác da thịt mềm cùng độ ấm khác hẳn mấy cái xác lúc trước, anh chợt nở nụ cười:
- Thế mà bắt được một người sống thật. Phượng Kỳ, là cậu tính toán tốt hay do vận số của chúng ta tốt đấy?
Người đang hôn mê dĩ nhiên không đáp lại, Lục Vân Nhiên chả quan tâm, đặt người xuống rồi đi xử lý xong đống xác kia mới quay lại kiểm tra vết thương cho hắn. Người này trúng chiêu không nặng, chỉ bị ngất đi, đa phần do ảnh hưởng bởi thuốc của Thẩm Lĩnh nên cơ thể quá sức chịu đựng mới hôn mê tới giờ, xem ra là vận số của hai người may mắn. Lục Vân Nhiên lục trong người ra một viên thuốc nhét vào mồm hắn, ngồi chờ quá nửa canh giờ nữa người kia mới mơ màng tỉnh lại. Anh ghé sát vào, nở một nụ cười, ánh mắt vừa lạnh vừa đáng sợ:
- Ngươi là người của trại Hòa Hưng hay trại Hòa Vân?
Người kia nhìn chung quanh, thấy chỉ còn mình mình cả người liền run rẩy:
- Ngươi... bọn họ... đâu...?
- Còn sống, thấy có may mắn hay không?
Lục Vân Nhiên tinh ý nhận ra câu nói của người kia có điểm lạ lùng, thuận theo nói một câu không nhiều ý nghĩa, muốn thử xem tên này có nhớ được gì hay không. Mà hắn thật không làm anh thất vọng, thật sự đã quên hết những chuyện vừa phát sinh, có lẽ là do tác dụng của thuốc. Không biết Thẩm Lĩnh đã cho bọn họ uống thứ thuốc gì. Nhưng mà... may mắn cho Lục Vân Nhiên rồi.
- Ngươi luôn miệng muốn trả thù ta, rốt cuộc là người của nơi nào?
- Ngươi là Lục Vân Nhiên?
Người kia nghiến răng, tỏ rõ ý định muốn giết người báo thù. Lục Vân Nhiên nhếch môi cười nhạt:
- Chỉ một mình ngươi, thần trí không ổn định cũng dám đến đây liều mạng, may cho ngươi là ta không muốn giết người đấy.
Người kia nghe vậy cả người đờ đẫn, Lục Vân Nhiên biết hắn đang tưởng tượng ra rất nhiều thứ, anh giả vờ ghét bỏ hỏi hắn:
- Ngươi có quan hệ gì với Thẩm Lĩnh? Tại sao lại dùng loại thuốc ghê tởm đó?
- Thẩm Lĩnh? Là ai?
- Xem ra ngươi chỉ là con tốt thí mà thôi. - Lục Vân Nhiên xoay người đi - Hừ, uổng công ta cho ngươi thuốc giải, còn nghĩ sẽ hỏi ra được điều gì đáng giá.
Nụ cười xuất hiện ở nơi kẻ kia không thấy, Lục Vân Nhiên cảm nhận được hơi thở của hắn bắt đầu rối loạn mới nói tiếp:
- Trại Hòa Hưng làm hại người dân, ta bắt bọn chúng tới quan phủ nhận tội, cũng không ai phải chết. Vậy mà các ngươi lại muốn dùng thứ thuốc kia để đến cùng ta đồng quy vu tận, đúng là dốt nát.
- Ngươi... là có ý gì?
- Thi độc một khi vào cơ thể, sẽ khiến tâm trí rối loạn, không cảm thấy đau càng không thấy mệt, trở thành con rối của Tuệ Tĩnh gia trang. Quá hai ngày mà không có thuốc giải thì sẽ bạo phát mà chết. Hừ, không phải là muốn chết thì tại sao lại uống thứ đó?
Lục Vân Nhiên trợn mắt nói dối, bịa ra một câu chuyện chẳng đâu vào đâu, nhưng vừa vặn đủ để lừa gạt tên ngu ngốc này. Anh cười thầm, đám thổ phỉ này đều không có não, mà nói lại, nếu có não sao lại đi làm cướp chứ? Với đám người cướp bóc dân lành này, Lục Vân Nhiên chưa từng coi là người, nếu không phải cần hắn sửa xe thì anh cũng lười nói chuyện. Nhìn lại vẻ mặt tên kia vừa lo vừa hận, anh nhếch miệng cười, vứt cho hắn một cái bánh bao rồi nói:
- Xe của ta bị ngươi làm hỏng, giữ ngươi lại chính là vì chuyện này.
Đe dọa rồi cho quả ngọt, kẻ kia chẳng mấy chốc đã bị Lục Vân Nhiên lừa gạt, dưới sự uy hiếp của hắn đi sửa xe ngựa. Lục Vân Nhiên nhìn cái xe kéo được lắp lại từ hai bánh xe, thở dài:
- Phượng Kỳ, chịu khó chút vậy. Chờ vào thành rồi chúng ta mua cái xe mới.
Updated 136 Episodes
Comments