Thiên Thai là một dãy núi đẹp, còn được gọi là núi Rồng, gồm chín ngọn núi xếp liền nhau, nhìn từ xa giống một con rồng uy nghiêm sừng sững.
Mà con rồng ấy, hiện giờ đang bị vây khốn trong khói bụi u ám, không thể tỏa ra khí thế vương giả vốn có của bản thân.
Dọc theo dòng sông rộng lớn, nhìn xuống lòng sông cuồn cuộn vẩn đục, Lý Phượng Kỳ không khỏi cảm thấy khó chịu. Cậu thúc ngựa lên hỏi người đang ở gần mình nhất:
- Nơi này tại sao lại hoang sơ tiêu điều thế này?
Người thanh niên kia thở dài:
- Cậu không ra ngoài nên không biết, mười năm nay khu vực này bị Thiên Ma giáo khống chế, ai thoát được thì đã đi, còn không đều thành xương trắng dưới lòng sông này rồi.
Lý Phượng Kỳ kinh hoàng, trống ngực đập loạn. Cậu đặt tay lên ngực trái, cảm nhận một cơn giận dữ cùng bi thương trào lên. Dưới lòng sông này, đều là tội ác. Lục Vân Nhiên thấy cậu như vậy thì tò mò nhìn chằm chằm, sau đó liền giật mình vì đụng phải ánh mắt của cậu khi cậu đột ngột ngẩng đầu lên. Lý Phượng Kỳ sắc bén và kiên định nói với anh:
- Phải dừng việc này lại.
Giống như bị lây nhiễm, trái tim Lục Vân Nhiên cũng đột nhiên đập dồn. Nhiệt huyết bị khí thế của cậu trai trẻ trước mặt khơi lên, anh gật đầu:
- Tôi đồng ý.
Hai người trẻ tuổi, vũ khí không cầm, cùng nhau mang theo chiến ý bừng bừng bước lên núi, tiến vào chiến trường đầu tiên của chính mình.
Mười năm nay, Thanh Môn sụp đổ, Lãnh Thiên Thù có được Hàn Băng Công đánh khắp thiên hạ, đưa Thiên Ma trở thành thế lực mạnh nhất của võ lâm Trung Châu. Thiên hạ loạn lạc, triều đình tuy có đem quân trấn áp, nhưng cũng chỉ có thể vây khốn được Thiên Ma vào khu vực này. Nhất thời, Thiên Thai từng là một nơi phồn hoa trở thành địa ngục trần gian.
Võ lâm không lớn, trước đây vẫn dựa vào thanh danh của Thanh Môn mà yên ổn, đến tận thời khắc này mới có đủ sức nâng kiếm đứng lên. Bọn họ cẩn trọng từng bước theo chân minh chủ bước lên núi, lại bị quang cảnh trước mặt làm cho run rẩy hoảng sợ. Xương trắng treo trên những ngọn thông, không khí u ám bao trùm khắp ngọn núi uy nghi hùng vỹ. Ở dưới mỗi cây thông có treo xác người đều được ghi lại một cái tên đi cùng tên môn phái của họ.
Là những người từng đi lên ngọn núi này, những người mang trong mình niềm tin có thể đánh tan địa ngục này...
- Sư huynh!!!!
Bỗng một tiếng thét vang lên, một cô gái ước chừng hơn hai mươi tách khỏi đoàn người lao về phía một cây thông gần đó. Cô gái nhìn dòng chữ khắc trên thân cây, vừa khóc vừa liên tục gọi, giống như hi vọng bộ xương kia đột nhiên sống lại. Một người không nhìn được, chủ động tiến tới gần cô:
- Sư tỷ, đừng quá đau lòng.
Cô gái giống như không nghe thấy, chỉ mải vuốt ve năm chữ trên thân cây không rời. Người kia khuyên giải không được, chỉ có thể quay sang cầu cứu những người có thân phận khác. Chưởng môn Khai Thiên Quyền nhìn thấy đệ tử mình yêu thích nhất bị treo trên ngọn cây cũng không nhịn được đau lòng. Ông xuống ngựa, đến bên cô gái kia, nhẹ giọng khuyên bảo:
- Chúng ta phải thực hiện nguyện vọng cuối cùng cùng của nó.
- Vậy sư huynh... không lẽ tiếp tục để anh ấy ở đây sao?
Đinh Viễn thở dài, cô gái lại kéo áo ông, cầu xin:
- Sư phụ, ít nhất cũng đưa anh ấy xuống, được không?
Đệ tử mình yêu quý nhất bị phơi nắng phơi sương, Đinh Viễn cũng không đành lòng. Nghe lời cầu xin của cô, ông rút ra một thanh đao nhỏ, dùng sức phóng về phía dây treo trên cao. Dây đứt, bộ xương rời rạc rơi xuống, cô gái không quản vén vạt áo ra đỡ từng khúc xương, ôm vào lòng khóc thét. Những người xung quanh thấy cảnh này đều không nỡ nhìn, đồng loạt quay đi. Cũng vừa lúc ấy, Lục Vân Nhiên nhìn xuống chợt thấy người bên cạnh động tay. Một chiếc lá mang theo khí thế ngút trời phóng ra, vừa vặn đánh văng lưỡi kiếm đang cắm thẳng xuống đầu cô gái trẻ.
Mọi người đều bị tiếng vang đột ngột làm giật mình, cô gái thoát chết trong gang tấc cũng bị dọa, cứng đờ ôm bộ xương ngồi ngây ngẩn. Võ Hồng Minh thấy sự bất thường, lớn tiếng nói:
- Cẩn thận, tránh xa rừng cây.
Đinh Viễn chộp lấy cổ của cô gái, kéo người nhảy ra xa, tránh được một lưỡi kiếm từ trong rừng phóng tới.
Tiếng gió vun vút từ trong rừng vọng ra, một loại những thanh gỗ sắc nhọn theo đó phi tới như vũ bão. Võ Hồng Minh cùng vài người lập tức đứng ra, ngăn cản loạt ám khí đầu tiên, nhưng nghe theo tiếng gió thì vẫn còn rất nhiều thứ đang tới. Đoàn người sau một khắc hoảng sợ hỗn loạn cũng bình tĩnh lại, những người có vũ khí theo chân chưởng môn nhà mình đứng thành một dàn chắn, rốt cuộc thành công qua được một ải khó khăn.
Lục Vân Nhiên đứng cạnh Lý Phượng Kỳ, thấy cậu dùng tay bóp nát một quả thông rồi âm thầm phóng những nhánh thông kia cứu những người đang gặp nguy hiểm, không khỏi ngạc nhiên.
- Cậu...
- Đừng nói.
Lý Phượng Kỳ nhẹ giọng ngăn cản, Lục Vân Nhiên chỉ có thể trừng mắt nhìn cậu tiếp tục làm anh hùng thầm lặng. Cho đến lúc mọi việc ổn định, anh mới không nhịn được ghé sát vào cậu, thì thầm hỏi:
- Cậu luyện thành Thuần Dương Chưởng rồi?
- Anh biết Thuần Dương Chưởng?
Lục Vân Nhiên đương nhiên biết, từ nhỏ anh đã được nghe cha kể về loại võ công thần kỳ này rồi. Chỉ là Lý Phượng Kỳ năm nay chỉ mới mười tám, còn kém anh hai tuổi, vậy mà đã đạt được trình độ này, thật sự khiến anh kinh ngạc không thôi.
Phải biết rằng, trong lịch sử Trung Châu, chưa từng có người nào luyện thành Thuần Dương Chưởng trước năm hai mươi tuổi.
- Cậu là thể loại thiên tài nào chứ?
- Còn chưa thể bảo vệ mọi người, nhận gì hai chữ thiên tài chứ.
Lý Phượng Kỳ điềm đạm đáp, sau đó thúc ngựa đi theo đoàn người. Lục Vân Nhiên ban đầu là bị năng lực của cậu làm cho kinh ngạc thì giờ lại bị câu nói của cậu khiến cho cả người ngứa ngáy, lẩm bẩm phía sau:
- Còn là thể loại anh hùng gì đây?
Updated 136 Episodes
Comments