Chương 3 - Đau

Tay ôm đứa bé, lách mình cẩn thận, Uyển Lan tránh né từng mảnh vỡ vụn cháy đỏ liên tục rơi từ trên cao xuống, khó khăn lắm mới giữ được an toàn cho cả hai. Nhưng chẳng may Uyển Lan lại không nhìn thấy được hết mọi phía. Tránh bên này lại chẳng tránh được bên kia. 

Lúc gần ra đến bên ngoài, ở phía trên "bầu trời lửa" một thanh chắn khung cửa trên cao, đang chập chờn rớt xuống.

Uyển Lan vừa bước tới chạm cửa thì...

"Rắc... rắc... ầm..."

Khung cửa cháy dở đã rơi xuống đè lấy Uyển Lan và đứa bé. Tình hình nguy hiểm, không suy nghĩ được nhiều, Uyển Lan vội đưa cánh tay trái lên đỡ lấy, tay kia ôm đứa bé vào sâu hơn trong người mình để lửa không thể va phạm vào thân thể bé nhỏ. 

Nhưng chuyện không may lại đến với Uyển Lan, khung cửa quá nặng, nó đánh bật xuống khiến nàng khụy người. Vị trí tay va chạm vào thanh cửa khiến tàn lửa đỏ phụt nhanh bay sà đáp thẳng vào bên mặt trái xinh xắn, mỏng manh.

Bên cánh tay trái bị khung cửa đập mạnh vào, lửa cháy xém sang y phục, lộ lên những lằn da thịt đỏ hởm sâu, bỏng đỏ (có thể nghe luôn được mùi thịt khét chín).

"Aaaaa.... nóng quá."

Nóng rát vô cùng, cháy nóng, đau rát từ vết thương truyền xuống, là những gì mà hiện giờ vết lửa ác nghiệt kia đã gây ra cho nàng.

Làn da mỏng, trắng ngần cũng đã hằn đỏ lên từng lằn. Đau như muốn giết chết cả một con người, nóng rát rân ran chiếm ngự từ lý trí lẫn thể xác con người.

Kiệt sức thật rồi! Vào khoảnh khắc này, nàng thật muốn buông xuôi ngã khụy, nhưng khi nhìn xuống đứa bé, thấy nó vẫn bình an, mắt ngấn nước đang xoe tròn chớp chớp nhìn nàng lo lắng, dạ cũng chẳng đành lòng.

Thật thương cho nàng! Uyển Lan là một người rất sợ đau nhưng với tình thế hiện giờ khi đã chẳng còn cứu nguy cách cuối cùng vẫn chính là dựa vào nghị lực của mình để cứu thoát cho tất cả.

"Cố lên chút nữa thôi, Uyển Lan ơi, ngươi phải cố lên."

Mím chặt môi, cố trấn tĩnh mình không được từ bỏ. Dùng chút sức lực cuối hất mạnh khung cửa ra. Mặc cho lửa đang bấu víu cháy lan trên mảnh y phục. Uyển Lan ôm chặt lấy đứa bé gái chạy nhanh ra bên ngoài an toàn.

Vừa bước ra ngoài, chưa được ba bước chân. Uyển Lan cũng đã ngã khụy, bất tỉnh.

Căn phòng lúc này như có một ma lực hùng hồn đẩy mạnh khiến cho mọi thứ tan tành. Cả gian phòng lớn đều đổ ầm xuống, khói bụi bay mịt mù. Tiếng cột gỗ gãy vụn kêu lên "ầm ầm, lắc rắc", liên tục thi nhau âm vang. 

Chỉ trong thoáng chốc một màu đỏ cam của lửa đã bao trùm lấy toàn bộ không gian, kèm theo là luồng khí đen ngòm, cao ngút ngàn bay thẳng lên bầu trời xanh tạo thành khoảng màu xấu xí, thê lương.

Thật đáng sợ! Tất cả mọi thứ trong khu đối văn đều đã bị thiêu rụi. 

Chỉ chậm một chút nữa thôi là Uyển Lan và đứa bé đã trở thành món mồi ngon trong miệng của lửa. Nhớ tới đây Uyển Lan khẽ rùng mình, lắc đầu ngao ngán: "Sau lúc đó, ta gan lỳ thế không biết, lấy dũng khí đâu ra để làm chuyện đó vậy nè trời."

Sau vụ hỏa hoạn ở Lạc Uyển Đình của ngày hôm ấy, mọi chuyện sau đó diễn ra như thế nào Uyển Lan cũng không còn nhớ rõ. Cũng không biết đứa bé gái ấy có sao không? Có trở về an toàn với ca ca của mình không? Cũng không biết ai đã dập lửa trên y phục và đưa mình trở về.

Chỉ thấy khi mở mắt ra nàng đã ở trong phòng của mình với cái đầu ê ẩm, toàn thân đau nhức và vết thương đau rát ở trên mặt cùng cánh tay trái. 

Đau... đau đến da thịt như muốn vụn vỡ ra từng hồi. Bỏng tróc lên thành từng mảng. Máu mủ rỉ ra loang lỗ thấm ướt mảnh khăn băng bó trắng được đại phu xử lý qua. 

Lúc này nhìn Uyển Lan trông thật đáng sợ. 

"Uyển Lan con tỉnh lại rồi à? Con thấy trong người thế nào rồi? Có đau không con, con... con có đói không? Con muốn ăn gì không con?" - Mẫu thân vui mừng luyên thuyên hỏi han khi thấy Uyển Lan tỉnh lại.

Nhìn thấy mẫu thân, Uyển Lan đã yên tâm hơn. Nhưng không hiểu vì sao mọi người tập trung tại phòng của mình khá đông, trên mặt ai cũng có nét lo lắng. Thêm phần vết thương vẫn đang nhức nhối không ngừng, nàng muốn hỏi rõ chuyện gì đang xảy ra:

"Mẹ... Con bị làm sao thế này?" 

"Hỏa hoạn, con bị lửa vây, ngộp khói nên ngất đi thôi. Có một chút..."

Nói đoạn mẫu thân Uyển Lan ngập ngừng:

"Một chút vết thương nhỏ, nhưng không sao, nếu tĩnh dưỡng tốt, sẽ ổn thôi... rồi sẽ ổn thôi mà..."

Ánh mắt bà khẽ rưng rưng. Như hiểu ra được điều mẫu thân đang nói nói, cảm giác đau ở cánh tay trái và vùng mặt trái đang dồn dập đến. 

Dự cảm chẳng lành, Uyển Lan đưa tay sờ tay lên mặt, cảm nhận được đau đớn, nàng thảng thốt vẫy gọi Tiểu Thanh (nha hoàn thân cận nhất của Uyển Lan):

"A... đau quá... có chuyện gì thế này, mau mau đưa gương cho ta."

Tiểu Thanh nhanh chóng làm theo lời Uyển Lan, mắt lệ cũng rưng rưng, tay run run cầm gương đưa đến cho nàng. Uyển Lan vội chụp lấy, nén đau tay nhanh tháo đi mảnh khăn bó quanh đầu che đi vết đau trên mặt, đưa mắt cẩn trọng nhìn vào gương, thì:

"Aaaaaaaaaaa....."

"Đây... đây là con sao?"

Uyển Lan thét lên khi nhìn thấy chính mình qua gương. Tay run run, nàng hoảng loạn quăng chiếc gương ra xa. 

"Toang" - Chiếc gương rơi xuống nền đất lạnh, vỡ vụn ra từng mảnh vương vãi khắp nơi. Tựa như cảm giác tan tành đang ngự trị trong lòng của nàng hiện giờ.

"Chuyện gì đã xảy ra, mặt của con sao lại như vậy chứ... con... con bị làm sao thế này... Mẹ nói cho con biết chuyện gì đi? Mẹ mau nói đi, nói gì đi mẹ." - Uyển Lan sợ hãi, mặt đẫm nước mắt lây người mẫu thân, cố gặng hỏi bà khi thấy dung mạo kinh khủng của mình.

"Con không sao, không sao hết mà. Bình tĩnh đi Lan nhi, bình tĩnh lại đi con."

"Chuyện này cũng là do một phần lỗi ở cha, nếu cha canh chừng con kỹ hơn thì... đâu xảy ra cớ sự này."

Phụ Thân nàng đến gần, nhìn nàng chỉ biết lắc đầu trong đau xót. Lâu lâu đưa tay áo lên mắt chấm đi vài giọt lệ đang chực trào rơi. Lời nghẹn ngào chẳng biết nói thêm gì để trấn tĩnh nàng vào lúc này hơn.

Nhìn con trẻ đau, lòng già đau chẳng kém, tựa như vết thương ấy đang ngự trị trên chính gương mặt của ông. Người cứng cỏi như Tần Minh đến cuối vẫn là "mặt nghiêm lòng mềm".

"Con xin lỗi, cha mẹ, con không muốn, con không muốn như vậy đâu mà... huhu… con không muốn." 

Những lời nói này, càng Uyển Lan kích động hơn, nàng ôm bên mặt bị thương tránh né tất cả mọi người. Nước mắt đầm đìa cũng đã vương đầy trên gương mặt thanh tú. Giọt mặn đắng lăn dài, vô tình rơi xuống vết thương, thấm ướt vào trong, đau rát vô cùng.

"Con yên tâm cha sẽ sớm tìm ra danh y để chữa lành cho con. Con đừng sợ, đừng sợ nữa nghe con." - Cha nàng dịu giọng khuyên nhủ.

"Không sao. Vết thương này sẽ nhanh lành... nhanh lành thôi con. Nhanh lành thôi mà."

Mẫu thân ôm lấy nàng an ủi, mắt ngấn lệ, lòng cũng chua xót không kém với thương tích trên người của nàng.

Dù là nói như vậy nhưng vết bỏng này quá lớn, thương tích quá nặng nếu có chữa lành chỉ e...

"Sẽ lành thôi sao. Mẹ... mẹ nói xem đến khi nào nó mới lành trở lại?"

Uyển Lan ngửa mặt đẫm lệ ngước nhìn mẫu thân. Cầu mong nhận được câu trả lời thích đáng hơn, nói rằng nàng vẫn xinh đẹp, thương tích ấy chẳng là gì, sẽ sớm có người chữa khỏi cho nàng. Nhưng đáp lại điều nàng muốn chỉ có tiếng thở dài, ấp úng và tránh né.

"Mẹ cũng không biết."

"Không biết hay còn không thể, con hiểu mà.”

Uyển Lan thất vọng buông bà ra, lau khô đi giọt nước mắt đọng trên khóe mi, cố tỏ ra mình vẫn ổn, nàng quay người vào trong, tránh đi ánh mắt dòm ngó, bi thương của họ đang hướng về phía mình. Giọng điệu nghẹn ngào khó lắm mới cất tròn câu: 

“Cha mẹ con muốn nghỉ ngơi, mọi người ra ngoài hết đi."

Nhưng chẳng đành lòng để Uyển Lan ở lại một mình, mẫu thân nàng vẫn nhỏ nhẹ an ủi hết lời:

"Ta muốn ở lại thêm chút nữa."

"Con không sao. Con muốn được yên tĩnh."

"Nhưng mà..."

"Con đã bảo rồi, con không sao, con muốn được yên tĩnh. Mọi người đi hết đi... đi đi... đi... huhu... đi hết đi mà..."

Uyển Lan vừa khóc, vừa kêu gào, vừa ném mền gối, những thứ đang có trên giường về phía mọi người xua đuổi, cầu xin.

Nàng né, nàng tránh ánh mắt thương cảm, dòm ngó của họ đang nhìn chằm chằm về phía mình.

Chẳng đành lòng để nàng thêm đau, mọi người cũng nhanh chân rời đi. Khép kín cửa, bỏ lại không gian u sầu chỉ còn lại một mình Uyển Lan. Hy vọng sau khi bình tâm hơn nàng sẽ ổn.

Uyển Lan cũng hiểu, nhưng làm sao có thể tỏ bày, dù đã cố kiềm lòng nhưng rồi...

Gian phòng rộng, càng khiến Uyển Lan tủi phận nàng thu người về một góc nhỏ, cuộn gối lại và khóc.

Khóc như chưa từng được khóc. Khóc trong nỗi đau, khóc cho chính thân phận của mình.

Từng giọt... từng giọt mặn đắng quặn thắt cõi lòng.

Cú sốc này quá lớn đối với Uyển Lan. Từ bé đến giờ nàng chưa từng trải qua nỗi đau nào lớn đến như vậy. Trước đây dù vết thương nhỏ ở trên tay cũng khiến nàng rên la thảm thiết, trầy một chút nàng đã bó nguyên bàn.

Ấy vậy mà giờ... giờ đây vết thương kia, nó còn đang hiện diện ở trên chính gương mặt xinh tươi.

Tháng ngày sau nàng phải sống ra sao đây? Liệu vết thương nó có lành, nó có để lại sẹo xấu gì không? Gương mặt sau này còn biến dạng đến như thế nào nữa? Mọi người nhìn nàng có kinh sợ mà né tránh chăng? 

Và còn chàng Liễu Phùng Xuân, vị hôn phu của nàng, có chê trách, khinh khi khi nhìn thấy dung mạo dị hình biến dạng lúc này.

Làm sao Uyển Lan còn dám đối diện với Phùng Xuân nữa?

Làm sao nàng dám đối diện với phụ mẫu người đã sinh ra và ban cho nàng dáng hình xinh đẹp nhưng nàng lại vô tâm đánh mất đây?

Phải làm gì, nàng phải làm gì mới tốt?

Từng câu hỏi bâng quơ cứ liên tục hiện ra trong đầu Uyển Lan, chúng không ngừng cấu xé lấy suy nghĩ và thâm tâm của nàng. 

Thật khó có thể chấp nhận, ngay cả nàng nhìn vào khuôn mặt dị hình này còn kinh tởm, huống hồ gì là gặp mặt hay đối diện với bất kỳ ai. 

Nghĩ đến đó, nước mắt Uyển Lan cứ rơi xuống liên hồi. Từng giọt, từng từng từng... từng từng giọt...

Uyển Lan kiên cường chẳng sợ gì của ngày xưa đã mất rồi, giờ đây chỉ còn là một Tần Uyển Lan yếu mềm chẳng khác gì bọt nước mỏng manh dập dìu trước làn sóng dữ.

..._________________________...

...Vị bằng hữu dễ thương kia ơi. Xin nán lại vài giây mà nghe ta nói:...

Hot

Comments

Mọt truyện

Mọt truyện

Ầy, nói đến đây nhiều quá rồi. Tổng kết lại, văn chương của bạn ko hề tồi, nhưng cần lưu ý vài chỗ: Diễn giải, dẫn chuyện ko cần thiết quá dài dòng, nhưng diễn biến chi tiết, lời thoại, suy nghĩ của từng nhân vật phải đầy đủ và có cân nhắc rõ ràng, hợp logic, hợp tình cảnh. Tuy văn chương của bạn viết hay, nhưng nói đến chi tiết, hợp lý, logic, bạn cân nhắc được đến mấy tầng?

2021-11-12

2

Mọt truyện

Mọt truyện

Còn nếu như vết thương rất nặng, có nghĩ là trước đó mặt cô bị va đập mạnh, lại ở trong biển lửa khá lâu, vậy cô đã thoát thân như thế nào? Nếu cô ấy ngất trong biển lửa thì làm sao trở ra? Có người xông vào cứu? Chẳng phải trước đó ko ai dám vào, buộc phận nữ nhi nhà quan như cô phải mạo hiểm sao? Hay là cô ấy buộc phải xông vào thì sau đó mới có người tới cứu cho đúng kịch bản? Thế có phải cái kịch bản này đi theo con đường định sẵn một cách quá rõ ràng rồi ko? Ko có cảm giác chân thật gì cả. Mà cứ cho là sau này bạn có thể tìm được cớ lấp liếm cho chuyện này, vậy có phải cũng nên ám chỉ rằng có người đến cứu cô ko? Đằng này hoàn toàn ko rõ cô thoát thân như thế nào. Có phải kịch bản định sẵn cô phải lao vào biển lửa rồi trở ra, rồi sau đó bị hủy dung, quá trình xảy ra như thế nào ko quan trọng, độc giả ko cần quan tâm? Sau này nếu có những tình tiết vô lý hơn thì cũng có thể bỏ qua hết?

2021-11-12

2

Mọt truyện

Mọt truyện

Nếu như vết thương của cô ko đến nỗi nghiêm trọng, vậy đâu đến nỗi mọi đại phu đều thúc thủ vô sách chứ? Đắp thuốc một thời gian sẽ khỏi, chẳng qua có thể có nguy cơ để lại sẹo thôi, nhưng chỉ cần sử dụng nghệ bôi lên da non một thời gian thì cũng khó mà có sẹo. Vết thương còn chưa chữa xong, có để lại sẹo hay ko còn chưa rõ, có cần gào khóc đau khổ tuyệt vọng đến thế hay ko?

2021-11-12

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1 - Nhớ lại khoảng thời gian u tối
2 Chương 2 - Cháy rồi
3 Chương 3 - Đau
4 Chương 4 - Lấy lại tinh thần
5 Chương 5 - Thay đổi
6 Chương 6 - Người thương trở về
7 Chương 7 - Yến tiệc cung đình
8 Chương 8 - Tâm chàng tâm thiếp
9 Chương 9 - Tân hôn đầy nước mắt
10 Chương 10 - Cảm thông
11 Chương 11 - Chủ nhân vườn Trúc Bạch
12 Chương 12 - Bí ẩn Lạc Yên Chi
13 Chương 13 - Tình cờ gặp mặt
14 Chương 14 - Có gì đó không đúng
15 Chương 15 - Khó hiểu
16 Chương 16 - Thất tịch của nàng
17 Chương 17 - Đèn bay lên rồi
18 Chương 18 - Đại thọ hoàng đế
19 Chương 19 - Bản phổ bị cấm
20 Chương 20 - Có đúng là nàng
21 Chương 21 - Vì nàng
22 Chương 22 - Trách phạt
23 Chương 23 - Đôi chim nhỏ
24 Chương 24 - Đạo tặc hoành hành
25 Chương 25 - Thanh Long trại
26 Chương 26 - Bản thỏa hiệp
27 Chương 27 - Nụ hôn đầu đời
28 Chương 28 - A Nguyệt cô nương
29 Chương 29 - Tìm người
30 Chương 30 - Gặp lại người thương
31 Chương 31 - Ghen
32 Chương 32 - Tìm ra sự thật
33 Chương 33 - Tiếng cầm là của ai?
34 Chương 34 - Giúp làm sao?
35 Chương 35 - Bạch y nam tử xuất hiện
36 Chương 36 - Gặp lại Bạch y nam tử
37 Chương 37 - Hỏi rõ lòng mình
38 Chương 38 - Nụ hôn cưỡng ép
39 Chương 39 - Bí ẩn người đeo mặt nạ đen
40 Chương 40 - Uyển Lan bị bắt
41 Chương 41 - Tréo ngoe
42 Chương 42 - Hồi tỉnh
43 Chương 43 - Chịu trách nhiệm
44 Chương 44 - Nhắc lại chuyện xưa
45 Chương 45 - Đoạn ký ức đẹp
46 Chương 46 - Đối mặt nhau
47 Chương 47 - Sính lễ cầu thân
48 Chương 48 - Đắng lòng
49 Chương 49 - Đại lễ thành hôn
50 Chương 50 - Cướp hôn I
51 Chương 51 - Cướp hôn II
52 Chương 52 - Thoát khỏi hung thần
53 Chương 53 - Đừng rời xa ta
54 Chương 54 - Kẻ tàn độc phía sau Hậu cung
55 Chương 55 - Che giấu bí mật
56 Chương 56 - A Huyền hắn là ai
57 Chương 57 - Yêu nhiều ghen nhiều
58 Chương 58 - Kết thúc một chuyện tình
59 Chương 59 - Chấm dứt duyên tình
60 Chương 60 - Tim nàng chứa ai?
61 Chương 61 - Chất độc
62 Chương 62 - Hiểu lòng nhau
63 Chương 63 - Thấu hiểu tâm tình
64 Chương 64 - Sự thật phơi bày
65 Chương 65 - Lưu tâm
66 Chương 66 - Tâm ý tương thông
67 Chương 67 - Kế hoạch bắt đầu
68 Chương 68 - Bức thư khiêu chiến
69 Chương 69 - Cảm tạ nàng
70 Chương 70 - Có nên tha thứ cho hắn không?
71 Chương 71 - Đập chậu cướp hoa
72 Chương 72 - Hiểu lầm
73 Chương 73 - Hiểu lầm chất chồng
74 Chương 74 - Cuộc gặp gỡ định mệnh
75 Chương 75 - Ai sai?
76 Chương 76 - "Song Sát"
77 Chương 77 - Trở về Thanh Châu
78 Chương 78 - Đối mặt cướp hồng nhan
79 Chương 79 - Mãnh hổ tranh tài
80 Chương 80 - Bát canh "ấm tình"
81 Chương 81 - Uyển Nhi hiến kế
82 Chương 82 - Độc lại tái phát rồi
83 Chương 83 - Uyển Nhi thật sự là ai?
84 Chương 84 - Lật mặt
85 Chương 85 - Tiểu Lục ngày xưa "chết rồi"
86 Chương 86 - Có trách chỉ trách người
87 Chương 87 - Trả lại cho ta
88 Chương 88 - Hái hoa tặng người
89 Chương 89 - Buông tay được chưa?
90 Chương 90 - Mất nàng thật rồi
91 Chương 91 - Uống nhầm xuân dược
92 Chương 92 - Ván đã đóng thuyền
93 Chương 93 - Người vui ấm tình còn ta sầu đau khổ
94 Chương 94 - Khuấy đảo Nam Cung Thành
95 Thông báo + Ngoại truyện phần 1
96 Chương 96 - Thân thế của Phùng Xuân
97 Chương 97 - Ký ức ngày xưa
98 Chương 98 - Tìm thấy mỹ nhân
99 Chương 99 - Vòng lẩn quẩn
100 Chương 100 - Bản tính người có thật dễ đổi?
101 Chương 101 - Tâm tình Hoàng hậu
102 Chương 102 - Vẫn là cố chấp
103 Chương 103 - Mất phụ thân rồi
104 Chương 104 - Cứu người thoát nạn
105 Chương 105 - Người gặp đã là duyên
106 Chương 106 - Tâm tình công chúa
107 Chương 107 - Bị phát hiện
108 Chương 108 - Đã biết trân trọng
109 Chương 109 - Trở về chốn cũ
110 Chương 110 - Tình cũ không rủ cũng về
111 Chương 111 - Đeo bám không rời
112 Chương 112 - Ám sát thất bại
113 Chương 113 - Ai có thể quản?
114 Chương 114 - Chia xa cũng là cách tốt
115 Chương 115 - Phản nhi
116 Chương 116 - Ván cờ lật mặt
117 Chương 117 - Chất độc huyền bí
118 Chương 118 - Nhảy vực
119 Chương 119 - Kiếp nạn của Minh Vương
120 Chương 120 - Gặp lại cố nhân
121 Chương 121 - Quá đỗi bất ngờ
122 Chương 122 - Từ bỏ vẫn là không thể
123 Chương 123 - Vẫn còn hy vọng
Chapter

Updated 123 Episodes

1
Chương 1 - Nhớ lại khoảng thời gian u tối
2
Chương 2 - Cháy rồi
3
Chương 3 - Đau
4
Chương 4 - Lấy lại tinh thần
5
Chương 5 - Thay đổi
6
Chương 6 - Người thương trở về
7
Chương 7 - Yến tiệc cung đình
8
Chương 8 - Tâm chàng tâm thiếp
9
Chương 9 - Tân hôn đầy nước mắt
10
Chương 10 - Cảm thông
11
Chương 11 - Chủ nhân vườn Trúc Bạch
12
Chương 12 - Bí ẩn Lạc Yên Chi
13
Chương 13 - Tình cờ gặp mặt
14
Chương 14 - Có gì đó không đúng
15
Chương 15 - Khó hiểu
16
Chương 16 - Thất tịch của nàng
17
Chương 17 - Đèn bay lên rồi
18
Chương 18 - Đại thọ hoàng đế
19
Chương 19 - Bản phổ bị cấm
20
Chương 20 - Có đúng là nàng
21
Chương 21 - Vì nàng
22
Chương 22 - Trách phạt
23
Chương 23 - Đôi chim nhỏ
24
Chương 24 - Đạo tặc hoành hành
25
Chương 25 - Thanh Long trại
26
Chương 26 - Bản thỏa hiệp
27
Chương 27 - Nụ hôn đầu đời
28
Chương 28 - A Nguyệt cô nương
29
Chương 29 - Tìm người
30
Chương 30 - Gặp lại người thương
31
Chương 31 - Ghen
32
Chương 32 - Tìm ra sự thật
33
Chương 33 - Tiếng cầm là của ai?
34
Chương 34 - Giúp làm sao?
35
Chương 35 - Bạch y nam tử xuất hiện
36
Chương 36 - Gặp lại Bạch y nam tử
37
Chương 37 - Hỏi rõ lòng mình
38
Chương 38 - Nụ hôn cưỡng ép
39
Chương 39 - Bí ẩn người đeo mặt nạ đen
40
Chương 40 - Uyển Lan bị bắt
41
Chương 41 - Tréo ngoe
42
Chương 42 - Hồi tỉnh
43
Chương 43 - Chịu trách nhiệm
44
Chương 44 - Nhắc lại chuyện xưa
45
Chương 45 - Đoạn ký ức đẹp
46
Chương 46 - Đối mặt nhau
47
Chương 47 - Sính lễ cầu thân
48
Chương 48 - Đắng lòng
49
Chương 49 - Đại lễ thành hôn
50
Chương 50 - Cướp hôn I
51
Chương 51 - Cướp hôn II
52
Chương 52 - Thoát khỏi hung thần
53
Chương 53 - Đừng rời xa ta
54
Chương 54 - Kẻ tàn độc phía sau Hậu cung
55
Chương 55 - Che giấu bí mật
56
Chương 56 - A Huyền hắn là ai
57
Chương 57 - Yêu nhiều ghen nhiều
58
Chương 58 - Kết thúc một chuyện tình
59
Chương 59 - Chấm dứt duyên tình
60
Chương 60 - Tim nàng chứa ai?
61
Chương 61 - Chất độc
62
Chương 62 - Hiểu lòng nhau
63
Chương 63 - Thấu hiểu tâm tình
64
Chương 64 - Sự thật phơi bày
65
Chương 65 - Lưu tâm
66
Chương 66 - Tâm ý tương thông
67
Chương 67 - Kế hoạch bắt đầu
68
Chương 68 - Bức thư khiêu chiến
69
Chương 69 - Cảm tạ nàng
70
Chương 70 - Có nên tha thứ cho hắn không?
71
Chương 71 - Đập chậu cướp hoa
72
Chương 72 - Hiểu lầm
73
Chương 73 - Hiểu lầm chất chồng
74
Chương 74 - Cuộc gặp gỡ định mệnh
75
Chương 75 - Ai sai?
76
Chương 76 - "Song Sát"
77
Chương 77 - Trở về Thanh Châu
78
Chương 78 - Đối mặt cướp hồng nhan
79
Chương 79 - Mãnh hổ tranh tài
80
Chương 80 - Bát canh "ấm tình"
81
Chương 81 - Uyển Nhi hiến kế
82
Chương 82 - Độc lại tái phát rồi
83
Chương 83 - Uyển Nhi thật sự là ai?
84
Chương 84 - Lật mặt
85
Chương 85 - Tiểu Lục ngày xưa "chết rồi"
86
Chương 86 - Có trách chỉ trách người
87
Chương 87 - Trả lại cho ta
88
Chương 88 - Hái hoa tặng người
89
Chương 89 - Buông tay được chưa?
90
Chương 90 - Mất nàng thật rồi
91
Chương 91 - Uống nhầm xuân dược
92
Chương 92 - Ván đã đóng thuyền
93
Chương 93 - Người vui ấm tình còn ta sầu đau khổ
94
Chương 94 - Khuấy đảo Nam Cung Thành
95
Thông báo + Ngoại truyện phần 1
96
Chương 96 - Thân thế của Phùng Xuân
97
Chương 97 - Ký ức ngày xưa
98
Chương 98 - Tìm thấy mỹ nhân
99
Chương 99 - Vòng lẩn quẩn
100
Chương 100 - Bản tính người có thật dễ đổi?
101
Chương 101 - Tâm tình Hoàng hậu
102
Chương 102 - Vẫn là cố chấp
103
Chương 103 - Mất phụ thân rồi
104
Chương 104 - Cứu người thoát nạn
105
Chương 105 - Người gặp đã là duyên
106
Chương 106 - Tâm tình công chúa
107
Chương 107 - Bị phát hiện
108
Chương 108 - Đã biết trân trọng
109
Chương 109 - Trở về chốn cũ
110
Chương 110 - Tình cũ không rủ cũng về
111
Chương 111 - Đeo bám không rời
112
Chương 112 - Ám sát thất bại
113
Chương 113 - Ai có thể quản?
114
Chương 114 - Chia xa cũng là cách tốt
115
Chương 115 - Phản nhi
116
Chương 116 - Ván cờ lật mặt
117
Chương 117 - Chất độc huyền bí
118
Chương 118 - Nhảy vực
119
Chương 119 - Kiếp nạn của Minh Vương
120
Chương 120 - Gặp lại cố nhân
121
Chương 121 - Quá đỗi bất ngờ
122
Chương 122 - Từ bỏ vẫn là không thể
123
Chương 123 - Vẫn còn hy vọng

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play