Tay ôm đứa bé, lách mình cẩn thận, Uyển Lan tránh né từng mảnh vỡ vụn cháy đỏ liên tục rơi từ trên cao xuống, khó khăn lắm mới giữ được an toàn cho cả hai. Nhưng chẳng may Uyển Lan lại không nhìn thấy được hết mọi phía. Tránh bên này lại chẳng tránh được bên kia.
Lúc gần ra đến bên ngoài, ở phía trên "bầu trời lửa" một thanh chắn khung cửa trên cao, đang chập chờn rớt xuống.
Uyển Lan vừa bước tới chạm cửa thì...
"Rắc... rắc... ầm..."
Khung cửa cháy dở đã rơi xuống đè lấy Uyển Lan và đứa bé. Tình hình nguy hiểm, không suy nghĩ được nhiều, Uyển Lan vội đưa cánh tay trái lên đỡ lấy, tay kia ôm đứa bé vào sâu hơn trong người mình để lửa không thể va phạm vào thân thể bé nhỏ.
Nhưng chuyện không may lại đến với Uyển Lan, khung cửa quá nặng, nó đánh bật xuống khiến nàng khụy người. Vị trí tay va chạm vào thanh cửa khiến tàn lửa đỏ phụt nhanh bay sà đáp thẳng vào bên mặt trái xinh xắn, mỏng manh.
Bên cánh tay trái bị khung cửa đập mạnh vào, lửa cháy xém sang y phục, lộ lên những lằn da thịt đỏ hởm sâu, bỏng đỏ (có thể nghe luôn được mùi thịt khét chín).
"Aaaaa.... nóng quá."
Nóng rát vô cùng, cháy nóng, đau rát từ vết thương truyền xuống, là những gì mà hiện giờ vết lửa ác nghiệt kia đã gây ra cho nàng.
Làn da mỏng, trắng ngần cũng đã hằn đỏ lên từng lằn. Đau như muốn giết chết cả một con người, nóng rát rân ran chiếm ngự từ lý trí lẫn thể xác con người.
Kiệt sức thật rồi! Vào khoảnh khắc này, nàng thật muốn buông xuôi ngã khụy, nhưng khi nhìn xuống đứa bé, thấy nó vẫn bình an, mắt ngấn nước đang xoe tròn chớp chớp nhìn nàng lo lắng, dạ cũng chẳng đành lòng.
Thật thương cho nàng! Uyển Lan là một người rất sợ đau nhưng với tình thế hiện giờ khi đã chẳng còn cứu nguy cách cuối cùng vẫn chính là dựa vào nghị lực của mình để cứu thoát cho tất cả.
"Cố lên chút nữa thôi, Uyển Lan ơi, ngươi phải cố lên."
Mím chặt môi, cố trấn tĩnh mình không được từ bỏ. Dùng chút sức lực cuối hất mạnh khung cửa ra. Mặc cho lửa đang bấu víu cháy lan trên mảnh y phục. Uyển Lan ôm chặt lấy đứa bé gái chạy nhanh ra bên ngoài an toàn.
Vừa bước ra ngoài, chưa được ba bước chân. Uyển Lan cũng đã ngã khụy, bất tỉnh.
Căn phòng lúc này như có một ma lực hùng hồn đẩy mạnh khiến cho mọi thứ tan tành. Cả gian phòng lớn đều đổ ầm xuống, khói bụi bay mịt mù. Tiếng cột gỗ gãy vụn kêu lên "ầm ầm, lắc rắc", liên tục thi nhau âm vang.
Chỉ trong thoáng chốc một màu đỏ cam của lửa đã bao trùm lấy toàn bộ không gian, kèm theo là luồng khí đen ngòm, cao ngút ngàn bay thẳng lên bầu trời xanh tạo thành khoảng màu xấu xí, thê lương.
Thật đáng sợ! Tất cả mọi thứ trong khu đối văn đều đã bị thiêu rụi.
Chỉ chậm một chút nữa thôi là Uyển Lan và đứa bé đã trở thành món mồi ngon trong miệng của lửa. Nhớ tới đây Uyển Lan khẽ rùng mình, lắc đầu ngao ngán: "Sau lúc đó, ta gan lỳ thế không biết, lấy dũng khí đâu ra để làm chuyện đó vậy nè trời."
Sau vụ hỏa hoạn ở Lạc Uyển Đình của ngày hôm ấy, mọi chuyện sau đó diễn ra như thế nào Uyển Lan cũng không còn nhớ rõ. Cũng không biết đứa bé gái ấy có sao không? Có trở về an toàn với ca ca của mình không? Cũng không biết ai đã dập lửa trên y phục và đưa mình trở về.
Chỉ thấy khi mở mắt ra nàng đã ở trong phòng của mình với cái đầu ê ẩm, toàn thân đau nhức và vết thương đau rát ở trên mặt cùng cánh tay trái.
Đau... đau đến da thịt như muốn vụn vỡ ra từng hồi. Bỏng tróc lên thành từng mảng. Máu mủ rỉ ra loang lỗ thấm ướt mảnh khăn băng bó trắng được đại phu xử lý qua.
Lúc này nhìn Uyển Lan trông thật đáng sợ.
"Uyển Lan con tỉnh lại rồi à? Con thấy trong người thế nào rồi? Có đau không con, con... con có đói không? Con muốn ăn gì không con?" - Mẫu thân vui mừng luyên thuyên hỏi han khi thấy Uyển Lan tỉnh lại.
Nhìn thấy mẫu thân, Uyển Lan đã yên tâm hơn. Nhưng không hiểu vì sao mọi người tập trung tại phòng của mình khá đông, trên mặt ai cũng có nét lo lắng. Thêm phần vết thương vẫn đang nhức nhối không ngừng, nàng muốn hỏi rõ chuyện gì đang xảy ra:
"Mẹ... Con bị làm sao thế này?"
"Hỏa hoạn, con bị lửa vây, ngộp khói nên ngất đi thôi. Có một chút..."
Nói đoạn mẫu thân Uyển Lan ngập ngừng:
"Một chút vết thương nhỏ, nhưng không sao, nếu tĩnh dưỡng tốt, sẽ ổn thôi... rồi sẽ ổn thôi mà..."
Ánh mắt bà khẽ rưng rưng. Như hiểu ra được điều mẫu thân đang nói nói, cảm giác đau ở cánh tay trái và vùng mặt trái đang dồn dập đến.
Dự cảm chẳng lành, Uyển Lan đưa tay sờ tay lên mặt, cảm nhận được đau đớn, nàng thảng thốt vẫy gọi Tiểu Thanh (nha hoàn thân cận nhất của Uyển Lan):
"A... đau quá... có chuyện gì thế này, mau mau đưa gương cho ta."
Tiểu Thanh nhanh chóng làm theo lời Uyển Lan, mắt lệ cũng rưng rưng, tay run run cầm gương đưa đến cho nàng. Uyển Lan vội chụp lấy, nén đau tay nhanh tháo đi mảnh khăn bó quanh đầu che đi vết đau trên mặt, đưa mắt cẩn trọng nhìn vào gương, thì:
"Aaaaaaaaaaa....."
"Đây... đây là con sao?"
Uyển Lan thét lên khi nhìn thấy chính mình qua gương. Tay run run, nàng hoảng loạn quăng chiếc gương ra xa.
"Toang" - Chiếc gương rơi xuống nền đất lạnh, vỡ vụn ra từng mảnh vương vãi khắp nơi. Tựa như cảm giác tan tành đang ngự trị trong lòng của nàng hiện giờ.
"Chuyện gì đã xảy ra, mặt của con sao lại như vậy chứ... con... con bị làm sao thế này... Mẹ nói cho con biết chuyện gì đi? Mẹ mau nói đi, nói gì đi mẹ." - Uyển Lan sợ hãi, mặt đẫm nước mắt lây người mẫu thân, cố gặng hỏi bà khi thấy dung mạo kinh khủng của mình.
"Con không sao, không sao hết mà. Bình tĩnh đi Lan nhi, bình tĩnh lại đi con."
"Chuyện này cũng là do một phần lỗi ở cha, nếu cha canh chừng con kỹ hơn thì... đâu xảy ra cớ sự này."
Phụ Thân nàng đến gần, nhìn nàng chỉ biết lắc đầu trong đau xót. Lâu lâu đưa tay áo lên mắt chấm đi vài giọt lệ đang chực trào rơi. Lời nghẹn ngào chẳng biết nói thêm gì để trấn tĩnh nàng vào lúc này hơn.
Nhìn con trẻ đau, lòng già đau chẳng kém, tựa như vết thương ấy đang ngự trị trên chính gương mặt của ông. Người cứng cỏi như Tần Minh đến cuối vẫn là "mặt nghiêm lòng mềm".
"Con xin lỗi, cha mẹ, con không muốn, con không muốn như vậy đâu mà... huhu… con không muốn."
Những lời nói này, càng Uyển Lan kích động hơn, nàng ôm bên mặt bị thương tránh né tất cả mọi người. Nước mắt đầm đìa cũng đã vương đầy trên gương mặt thanh tú. Giọt mặn đắng lăn dài, vô tình rơi xuống vết thương, thấm ướt vào trong, đau rát vô cùng.
"Con yên tâm cha sẽ sớm tìm ra danh y để chữa lành cho con. Con đừng sợ, đừng sợ nữa nghe con." - Cha nàng dịu giọng khuyên nhủ.
"Không sao. Vết thương này sẽ nhanh lành... nhanh lành thôi con. Nhanh lành thôi mà."
Mẫu thân ôm lấy nàng an ủi, mắt ngấn lệ, lòng cũng chua xót không kém với thương tích trên người của nàng.
Dù là nói như vậy nhưng vết bỏng này quá lớn, thương tích quá nặng nếu có chữa lành chỉ e...
"Sẽ lành thôi sao. Mẹ... mẹ nói xem đến khi nào nó mới lành trở lại?"
Uyển Lan ngửa mặt đẫm lệ ngước nhìn mẫu thân. Cầu mong nhận được câu trả lời thích đáng hơn, nói rằng nàng vẫn xinh đẹp, thương tích ấy chẳng là gì, sẽ sớm có người chữa khỏi cho nàng. Nhưng đáp lại điều nàng muốn chỉ có tiếng thở dài, ấp úng và tránh né.
"Mẹ cũng không biết."
"Không biết hay còn không thể, con hiểu mà.”
Uyển Lan thất vọng buông bà ra, lau khô đi giọt nước mắt đọng trên khóe mi, cố tỏ ra mình vẫn ổn, nàng quay người vào trong, tránh đi ánh mắt dòm ngó, bi thương của họ đang hướng về phía mình. Giọng điệu nghẹn ngào khó lắm mới cất tròn câu:
“Cha mẹ con muốn nghỉ ngơi, mọi người ra ngoài hết đi."
Nhưng chẳng đành lòng để Uyển Lan ở lại một mình, mẫu thân nàng vẫn nhỏ nhẹ an ủi hết lời:
"Ta muốn ở lại thêm chút nữa."
"Con không sao. Con muốn được yên tĩnh."
"Nhưng mà..."
"Con đã bảo rồi, con không sao, con muốn được yên tĩnh. Mọi người đi hết đi... đi đi... đi... huhu... đi hết đi mà..."
Uyển Lan vừa khóc, vừa kêu gào, vừa ném mền gối, những thứ đang có trên giường về phía mọi người xua đuổi, cầu xin.
Nàng né, nàng tránh ánh mắt thương cảm, dòm ngó của họ đang nhìn chằm chằm về phía mình.
Chẳng đành lòng để nàng thêm đau, mọi người cũng nhanh chân rời đi. Khép kín cửa, bỏ lại không gian u sầu chỉ còn lại một mình Uyển Lan. Hy vọng sau khi bình tâm hơn nàng sẽ ổn.
Uyển Lan cũng hiểu, nhưng làm sao có thể tỏ bày, dù đã cố kiềm lòng nhưng rồi...
Gian phòng rộng, càng khiến Uyển Lan tủi phận nàng thu người về một góc nhỏ, cuộn gối lại và khóc.
Khóc như chưa từng được khóc. Khóc trong nỗi đau, khóc cho chính thân phận của mình.
Từng giọt... từng giọt mặn đắng quặn thắt cõi lòng.
Cú sốc này quá lớn đối với Uyển Lan. Từ bé đến giờ nàng chưa từng trải qua nỗi đau nào lớn đến như vậy. Trước đây dù vết thương nhỏ ở trên tay cũng khiến nàng rên la thảm thiết, trầy một chút nàng đã bó nguyên bàn.
Ấy vậy mà giờ... giờ đây vết thương kia, nó còn đang hiện diện ở trên chính gương mặt xinh tươi.
Tháng ngày sau nàng phải sống ra sao đây? Liệu vết thương nó có lành, nó có để lại sẹo xấu gì không? Gương mặt sau này còn biến dạng đến như thế nào nữa? Mọi người nhìn nàng có kinh sợ mà né tránh chăng?
Và còn chàng Liễu Phùng Xuân, vị hôn phu của nàng, có chê trách, khinh khi khi nhìn thấy dung mạo dị hình biến dạng lúc này.
Làm sao Uyển Lan còn dám đối diện với Phùng Xuân nữa?
Làm sao nàng dám đối diện với phụ mẫu người đã sinh ra và ban cho nàng dáng hình xinh đẹp nhưng nàng lại vô tâm đánh mất đây?
Phải làm gì, nàng phải làm gì mới tốt?
Từng câu hỏi bâng quơ cứ liên tục hiện ra trong đầu Uyển Lan, chúng không ngừng cấu xé lấy suy nghĩ và thâm tâm của nàng.
Thật khó có thể chấp nhận, ngay cả nàng nhìn vào khuôn mặt dị hình này còn kinh tởm, huống hồ gì là gặp mặt hay đối diện với bất kỳ ai.
Nghĩ đến đó, nước mắt Uyển Lan cứ rơi xuống liên hồi. Từng giọt, từng từng từng... từng từng giọt...
Uyển Lan kiên cường chẳng sợ gì của ngày xưa đã mất rồi, giờ đây chỉ còn là một Tần Uyển Lan yếu mềm chẳng khác gì bọt nước mỏng manh dập dìu trước làn sóng dữ.
..._________________________...
...Vị bằng hữu dễ thương kia ơi. Xin nán lại vài giây mà nghe ta nói:...
Updated 123 Episodes
Comments
Mọt truyện
Ầy, nói đến đây nhiều quá rồi. Tổng kết lại, văn chương của bạn ko hề tồi, nhưng cần lưu ý vài chỗ: Diễn giải, dẫn chuyện ko cần thiết quá dài dòng, nhưng diễn biến chi tiết, lời thoại, suy nghĩ của từng nhân vật phải đầy đủ và có cân nhắc rõ ràng, hợp logic, hợp tình cảnh. Tuy văn chương của bạn viết hay, nhưng nói đến chi tiết, hợp lý, logic, bạn cân nhắc được đến mấy tầng?
2021-11-12
2
Mọt truyện
Còn nếu như vết thương rất nặng, có nghĩ là trước đó mặt cô bị va đập mạnh, lại ở trong biển lửa khá lâu, vậy cô đã thoát thân như thế nào? Nếu cô ấy ngất trong biển lửa thì làm sao trở ra? Có người xông vào cứu? Chẳng phải trước đó ko ai dám vào, buộc phận nữ nhi nhà quan như cô phải mạo hiểm sao? Hay là cô ấy buộc phải xông vào thì sau đó mới có người tới cứu cho đúng kịch bản? Thế có phải cái kịch bản này đi theo con đường định sẵn một cách quá rõ ràng rồi ko? Ko có cảm giác chân thật gì cả. Mà cứ cho là sau này bạn có thể tìm được cớ lấp liếm cho chuyện này, vậy có phải cũng nên ám chỉ rằng có người đến cứu cô ko? Đằng này hoàn toàn ko rõ cô thoát thân như thế nào. Có phải kịch bản định sẵn cô phải lao vào biển lửa rồi trở ra, rồi sau đó bị hủy dung, quá trình xảy ra như thế nào ko quan trọng, độc giả ko cần quan tâm? Sau này nếu có những tình tiết vô lý hơn thì cũng có thể bỏ qua hết?
2021-11-12
2
Mọt truyện
Nếu như vết thương của cô ko đến nỗi nghiêm trọng, vậy đâu đến nỗi mọi đại phu đều thúc thủ vô sách chứ? Đắp thuốc một thời gian sẽ khỏi, chẳng qua có thể có nguy cơ để lại sẹo thôi, nhưng chỉ cần sử dụng nghệ bôi lên da non một thời gian thì cũng khó mà có sẹo. Vết thương còn chưa chữa xong, có để lại sẹo hay ko còn chưa rõ, có cần gào khóc đau khổ tuyệt vọng đến thế hay ko?
2021-11-12
2