Cũng từ ngày ấy, khuôn mặt vốn dĩ trời ban, dịu dàng với nét thanh tú, hiền dịu, vui tươi của Uyển Lan cũng dần bị mất đi. Ngay cả cái danh xưng mỹ nhân kinh thành cũng chẳng còn, giờ nó đã thuộc về tay của kẻ khác. Nhưng nàng nào để tâm đến nữa, được mất có được gì nữa đâu.
Trời cao thật là tàn nhẫn, chỉ một chút bất cẩn thôi vậy mà…
Cứ vậy Uyển Lan tự nhốt mình trong phòng suốt một tuần trăng liền, ăn uống ít đi, gầy trông thấy rõ. Mặc cho mọi thứ xung quanh có biến đổi ra sao nàng cũng không thèm đoái hoài đến nữa.
Tâm trí Uyển Lan hiện giờ trống không, nàng như người mất hồn, cứ đưa mắt ngó về phía xa xa trên bầu trời trong xanh, nắng dịu nhẹ nhàng, ở phía sau khung cửa sổ nhỏ.
Dù trời có đẹp đến mấy cũng chẳng cứu rỗi nổi tâm trạng của Uyển Lan hiện giờ.
Tâm hồn người thiếu nữ vô ưu, tuổi xuân vừa chớm nở nay đã điểm thêm nhiều nếp nhăn u tối, nhăn nheo. Quầng mắt thâm đen căng lên khá rõ, càng đánh đậm hơn cho sự tiều tụy, bi thảm trong nàng.
Đau đến tận tâm can! Tự trách! Là những gì Uyển Lan cố chấp níu giữ.
Nỗi đau chẳng vơi, nỗi buồn chẳng bớt. Tất cả đều là do nàng, phải chi ngày hôm đó nàng nghe lời phụ thân, ở yên trong Tần phủ, thì cớ sự đã không đến nỗi như thế này.
"Tại sao? Tại sao phải là ta chứ... huhu... trả lại khuôn mặt cho ta..."
Uyển Lan kêu gào trong đau đớn, tiếng khóc nỉ non đeo bám mãi không ngừng.
Nét bi thương phủ lấy toàn bộ gian phòng của Uyển Lan.
Không những thế cả Tần phủ ai cũng ủ rũ, thê lương cùng với sự đau xót của nàng.
Uyển Lan đâu biết rằng, nàng đau một nhưng họ đau đến tận mười.
Sáng cũng như đêm, mất ăn thiếu ngủ, tất cả nháo nhào lên vì một kẻ vô lương tâm như nàng.
Vì lo cho nhi nữ, phụ thân nàng đã mời không biết bao nhiêu danh y về để chữa vết bỏng kia. Xa đến đâu ông cũng tìm về.
Ấy nhưng cho dù đã được đắp thuốc, uống đủ các loại thảo dược trị bỏng đau. Nhưng chỉ làm mờ nhạt đi chút ít, vết thương chỉ là nhỏ hơn ban đầu. Còn lại thì...
Nó vẫn là một vết sẹo khá lớn. Vết sẹo tròn khoảng chừng hai lóng tay, co nhúm, nổi lên trông qua có phần đáng sợ.
Mọi thứ giờ đây chẳng còn cứu vãn được nữa rồi. Tất cả chỉ nhận được là những cái tặc lưỡi và lắc đầu bỏ đi.
Lửa quá nóng, cú va đập quá mạnh đã khiến nửa phần má trái và phần cánh tay trái bị tổn thương nặng.
Đây chắc có lẽ là vết thương lớn nhất trong cuộc đời của Uyển Lan. Vết thương khó có thể xoa dịu được từ tâm hồn đến thể xác.
Nàng đau vì cái đau của da thịt, đau trong lòng. Uyển Lan khóc nhiều hơn, khóc nhiều đến nỗi hai hàng mí trở nên căng nặng vì sưng đỏ. Cùng với những đêm thức trắng vì đau đớn trên da thịt nay nó còn trong tệ hại hơn. Xuống sắc trông thấy rõ chỉ sau vài hôm.
Mất đi khuôn mặt xinh đẹp, sự nhu mì trong con người nàng cũng dần mất đi. Còn đâu sự vui tươi, yêu kiều, cao lãnh của vị tiểu thư, đại tài nữ ngày xưa nữa.
Còn đâu những lời khen dành cho nàng, những lời ái mộ, thầm kính mến, thương yêu.
Tất cả đổi lại chỉ còn là những con mắt khinh khi, những tiếng xì xầm chê trách, né tránh và không còn ai thấu hiểu...
Một nụ hoa vừa hé nở, đã dập tàn...
Chỉ đổi bằng hai từ: "Nhan sắc!"
Đã hai tháng trôi qua, mọi chuyện vẫn không có gì khởi sắc.
Uyển Lan vẫn cứ mãi trốn ở trong phòng. Và mọi người vẫn mãi quan tâm nàng. Nhất là phụ mẫu và Uyển Nghi.
/*Tần Uyển Nghi - nhị tiểu thư của Tần phủ, muội muội của Uyển Lan, nhỏ hơn nàng hai tuổi, cũng là một mỹ nhân tài sắc. Uyển Nghi có nét đẹp yêu kiều, tính cách có phần tinh nghịch, tinh ranh hơn hẳn Uyển Lan. Uyển Nghi không có thiên bẩm hiểu thấu cổ cầm như Uyển Lan nhưng về thi họa cũng không thua gì bất kỳ kẻ tài hoa nào khác./
Những tháng ngày này, vì lo lắng cho Uyển Lan, Uyển Nghi lúc nào cũng túc trực ở bên cạnh nàng không rời.
Uyển Nghi rất sợ sẽ mất đi tỷ tỷ, vì hiểu rõ Uyển Lan xem trọng nhan sắc hơn là tính mạng ra sao. Mất đi rồi chắc hẳn nàng ấy sẽ rất buồn, dù không nói ra nhưng ai cũng ngầm hiểu rõ nàng đang tuyệt vọng đến thế nào.
Phải chi ngày hôm ấy Uyển Lan không vì lời mời thi hội kia, nàng cùng mẫu thân và Uyển Nghi đi đến chùa cầu phước như dự tính ban đầu thì mọi chuyện đâu đến nỗi này.
Ngay cả mẫu thân của nàng cũng lo lắng không an, liên tục ra vào canh giữ. Chẳng để cho nàng phải chịu cảnh ở một mình trong gian phòng lạnh lẽo.
Cứ thế thay phiên đến kể cho nàng nghe những việc đang diễn ra bên ngoài. Mà nơi bốn bức tường kia ngoài bầu trời luân phiên thay dạng đổi hình thì chẳng có gì khác.
Khi lại mang món bánh quế hoa nàng thích, khi lại mang hoa, trang sức có màu nàng yêu đến tặng. Hết cái này đến cái kia, chứa đầy ấp cả gian phòng.
Nhưng Uyển Lan nào có để tâm đến nữa, cố lắm cũng chỉ nói được vài lời. Miệng có lúc cũng gặng lên nụ cười khá hiếm, giúp họ an tâm.
Nói là ổn, nhưng tản đá trong lòng kia vẫn là quá lớn. Cứ nghĩ đến sự việc vừa trải qua Uyển Lan vẫn chưa thể bỏ qua được nỗi ấm ức, tức tối, giận dữ ở trong tâm.
Giận vì bản thân mình quá đỗi vô dụng, hồ đồ. Có mỗi việc tự bảo vệ bản thân cũng chẳng xong.
Ánh mắt buồn cứ hướng về phía xa xôi, vô hồn vô định, nhưng mặc nhiên không rơi lấy giọt lệ nào.
Ai nhìn nàng cũng nghĩ nàng mạnh mẽ, nhưng không, nàng còn nước mắt nữa đâu để mà rơi.
Nỗi đau trên da thịt chiếm hữu một. Nỗi tuyệt vọng, dai dứt trong thâm tâm xâu xé còn cao hơn gấp nhiều lần. Chúng cứ mãi níu kéo, dày vò lấy nàng vào mỗi đêm. Vì khóc mãi, khóc quá nhiều bờ mi nhòe cũng đã cạn nước.
Thật thảm sầu!
Tự hỏi lòng, phần nhan sắc kia có gì là trân quý, mà sao nữ nhân trên đời ai cũng tham lam ham muốn nó thuộc về mình.
Nhan sắc, hồng nhan, mỹ nhân tuyệt thế. Một chút ích kỷ, một chút ganh đua, một chút lệ sầu. Âu tất cả cũng chỉ là vẻ đẹp ở bên ngoài. Vậy mà sao ai cũng cố đấm chìm vào thứ dung tục ấy.
Đúng thật chỉ có lòng dạ tham lam ích kỷ của nữ nhân. Và Uyển Lan cũng thế, nàng cũng muốn được đẹp, được xinh, tài giỏi như bao người, nhưng giờ đây chẳng còn được nữa rồi...
"Còn... mà còn lại gì?"
Thâm tâm ấy vẫn không ngừng kêu gào. Yếu đuối thật là yếu đuối, phải chi hôm ấy Uyển Lan bỏ mặc cô bé. Nhưng nghĩ đến thời khắc cứu sống được nó ra ngoài, nụ cười bé tươi vui, nàng lại chẳng đành lòng.
Từng ngày trôi qua, nỗi đau, day dứt kia vẫn không dừng. Từng tiếng khóc nỉ non ai oán cứ liên tục dâng tràn.
Càng nhắc đến nàng càng thêm uất giận. Giận bản thân sao thật bé nhỏ, mong manh.
Giận cuộc đời và hơn hết là giận chính mình đã có lỗi, khi tự biến mình trở thành gánh nặng của nhiều người.
Uất ức đã đến đỉnh điểm, chẳng còn cứu vãn được thêm, trong đầu nàng lúc này chẳng còn gì ngoài ý nghĩ tìm đến cái chết.
Uyển Lan khóa kín trái phòng, cầm trên tay mảnh lụa trắng, thất thần bước đến giữa phòng, hướng ánh nhìn tuyệt vọng lên xà nhà phía trên đỉnh đầu, nhanh chóng bê chiếc ghế gỗ đứng lên.
Chẳng còn vương vấn nữa, nàng vung tay mạnh quăng vải lụa cột nó vào thật chặt thành một dây thòng lọng, và rồi mắt nhắm nghiền, đưa cổ mình vào...
"Ầm..."
Nhìn thấy nàng có ý định ngu ngốc từ xa bên ngoài cửa sổ. Phụ thân nàng nóng vội chạy đến. Đạp mạnh chân vào cửa.
Cánh cửa bật ra. Ông hét lên khi thấy Uyển Lan đang có ý định treo cổ tự vẫn.
"Uyển Lan con đang làm gì vậy, con điên rồi sao, bước xuống ngay cho cha?"
"Cha... con..."
Uyển Lan nước mắt ngắn dài, khi nhìn thấy phụ thân nét mặt giận dữ, xông cửa vào cản trở.
Vội bỏ tay ra khỏi thòng lọng, nàng bước xuống quỳ lụy ôm lấy mặt khóc nức nở, van xin:
"Cha ơi, con không muốn... không muốn sống với gương mặt xấu xí như thế này suốt đời đâu, cha ơi... huhu..."
"Uyển Lan ngoan, nín đi con, con đừng như thế mà, chỉ là tổn thương ở bên ngoài thôi, không có gì đâu con. Con mãi là mỹ nhân đẹp nhất của cha mẹ mà. Uyển Lan nín đi con, con đừng suy nghĩ khờ dại mà."
Phụ thân Uyển Lan chạy đến, đỡ lấy nàng lên, hết lời khuyên nhũ. Cõi lòng ông cũng đau đớn không khác gì nàng.
"Con... con không muốn như vậy?"
Uyển Lan liên tục lắc đầu chối bỏ đi hình dung của mình hiện giờ, nàng đau nàng khổ, nàng muốn từ bỏ, nhưng sau khó quá.
Nhìn Uyển Lan cứ mãi bi lụy phụ thân nàng cũng xót xa. Vừa thương, lại vừa giận vì suy nghĩ dại dột nhất thời của nhi nữ.
"Uyển Lan ngước lên nhìn cha."
Ông nghiêm mặt, cố gặng hỏi, mong lần này có thể trấn tĩnh nàng.
Vì ông tin là một tài nữ như nàng đã qua rèn luyện từ nhỏ, lại là nhi nữ của Tần Minh một quan phẩm lỳ đòn, chông gai, biển lửa còn dám xông vào như ông. Không thể nào chỉ một chút bước cản mà lại dám có ý định từ bỏ.
Ông tin Uyển Lan vẫn có thể vượt qua. Tay chân vẫn còn, xác thân vẫn còn đấy, thì hà cớ phải vì chút thương tích nhỏ mà hủy đời.
Ông không cho phép Uyển Lan sống thêm cuộc đời như thế nữa.
"Uyển Lan, con ngước lên nhìn cha, ngước mặt thẳng lên nhìn cha đây."
Ông vẫn giữ thái độ nhẹ nhàng nhất dành cho Uyển Lan.
"Con nói cho cha nghe, quân xử thần tử thì như thế nào?"
"Quân xử thần tử thần bất tử bất trung."
Nghe cha hỏi, Uyển Lan vẫn cố gắng trả lời thuận theo ý cha, dù cơn nấc nghẹn cứ dâng trào liên tục.
"Phụ xử tử trung?"
"Phụ xử tử bất trung, tử bất trung bất hiếu... hức... hức..."
"Vậy còn tử tự vong?"
"Phụ mẫu bất cung cam chỉ. Lục thân cố dĩ khí ly." (Chỉ tội con cái bất hiếu, phụ mẫu còn nhưng nỡ đành từ bỏ thế gian mà không lo phụng dưỡng.)
"Vậy con nói xem, nếu con tự tử chết đi cha mẹ sống ở lại sẽ thế nào? Uổng cho ta cho con học hiểu thông sử thi, lễ nghĩa, uổng cho một đời làm tài nữ của mình, con nói xem con như vậy là như thế nào? Có phải bất hiếu lắm không hả, con nói xem... nói xem cái thứ dung nhan này đối với con còn quan trọng hơn cha mẹ sao Uyển Lan, con nói đi?"
Phụ thân Uyển Lan tức giận, lây lây người nàng gặng hỏi từng lời.
Ông muốn nói rõ cho nàng hiểu rằng, dù tất cả mọi người trên đời có thể chê bai nàng, có thể sẽ khinh khi, xa lánh, thậm tệ hơn là mắng nhiếc nàng, nhưng điểm tựa cuối cùng vẫn còn có gia đình, một Tần phủ ấm áp vẫn luôn chờ đón nàng.
"Bình tĩnh lại đi con, chuyện đâu rồi cũng sẽ ổn thôi mà, còn cha ở đây với con mà. Con xem ở bên ngoài người ta mất tay, mất chân vẫn còn cố sống. Kẻ ăn mày lay lất khắp nơi vẫn cố kiên cường, một chút thương tích này có là gì đâu con. Nghe cha chỉ cần con sống tốt rồi mọi chuyện sẽ tốt thôi mà. Hãy bình tâm lại nha con." - Ông ôm Uyển Lan vào lòng cố trấn tĩnh thần trí của nàng.
"Huhu... cha ơi, con xin lỗi... hức... con xin lỗi!"
"Không sao rồi? Mọi chuyện đã qua. Mất rồi thì mình làm lại nha con."
"Con hứa, con hứa mà..."
Uyển Lan khóc lớn hơn, ôm lấy phụ thân. Dù hiện giờ nàng đang rất muốn giải thoát cho chính mình. Nhưng từ bỏ sinh mạng lại là tội bất hiếu, là có lỗi với phụ mẫu, người đã cho nàng dáng hình xinh đẹp. Nghĩ đến đây nàng cũng không có lòng dạ nào để thực hiện nữa rồi...
Thử thách dành cho nàng xem ra chỉ mới bắt đầu ở đây thôi!
..._________________________...
...Vị bằng hữu dễ thương kia ơi. Xin nán lại vài giây mà nghe ta nói:...
Updated 123 Episodes
Comments
Phanh Phanh
Êu, pác ít có ác ghê. S lại để nu9 ngược te tua thế này, tui đau tym quá mà 💔
2021-12-07
0
Thỏ nhỏ đáng yêu
au kiếm mấy hình chibi ở đâu v,cute xỉu
2021-11-16
1
Mọt truyện
..Cha của nữ chính túc trực ở trước cửa, chờ con gái chuẩn bị treo cổ thì đạp cửa xông vào phải ko?
Nữ chính thực sự bị lụy, bị lụy đến mức mình đọc xong cũng đau hết cả đầu.
Ko cần phải tức cảnh sinh tình nhiều vậy đâu, rườm rà, đọc mệt mỏi lắm.
Hậu quả của những tình tiết bất hợp lý vẫn còn tiếp tục, chỉ tiếc là đã đâm lao thì phải theo lao.
2021-11-14
2