"Sửu Phi" Đừng Hồ Nháo
Nàng là Tần Uyển Lan - mười chín xuân xanh, là đại tiểu thư của Tần phủ, ái nữ của quan Thượng thư Tần Minh. Tài sắc nàng vẹn toàn, là một trong tứ đại tài nữ của kinh thành Nam Cung Thành.
Nàng có nhan sắc hơn người, làn da trắng như tuyết, mắt phượng, mày ngài, mi cong, môi hồng xinh chúm chím, dáng đi uyển chuyển, nhẹ nhàng. Chỉ cần cái chớp mắt cũng đã đốn ngã không biết bao nhiêu trái tim của nam nhân tài tuấn. Nhưng chỉ tiếc trái tim yêu chỉ trao đến một người.
Uyển Lan khá am hiểu và tinh thông cổ cầm, tiếng cầm lôi cuốn, khác hẳn so với các vị cầm cơ danh tiếng. Vì yêu mến nên được mọi người đặt cho biệt hiệu Cổ Nguyệt Lan (tiếng cầm vang xa tựa hồ nước tinh khiết, hứng trọn ánh trăng vàng khiến lòng người vương vấn nhớ thương).
Uyển Lan có tính cách nhẹ nhàng, ôn nhu, hiền dịu, hiểu biết lễ nghi, ai nhìn vào cũng bội phần cảm mến. Nhưng đó chỉ là vẻ bên ngoài của cô đại tài nữ này thôi, còn thật sự thì... rất khó biết được, nhất là qua vài lần gặp gỡ ban đầu. Bởi nàng khá tinh ranh, cứng đầu và ương ngạnh.
Nàng có một vị hôn phu tên là Liễu Phùng Xuân tuổi trẻ tài cao, là một vị thống lĩnh, một vị tướng quân hùng dũng, kiên cường, rất đỗi thương người. Dù chỉ mới gặp nhau vài lần nhưng cả hai đã thầm luyến thương chỉ chờ ngày chàng có công danh rạng rỡ, chiến thắng giặc phía thành Nam trở về sẽ kiệu hoa đến đón nàng nên duyên cầm sắt: "Trai anh tài sánh gái thuyền quyên".
Nhưng chỉ tiếc là ngày hôm ấy, năm nàng mười bảy tuổi, một sự cố đáng buồn đã xảy ra, biến đổi cả cuộc đời nàng.
Và hôm nay ngồi trên kiệu hoa với hỉ phục đỏ, tiếng kèn nhạc tưng bừng, Uyển Lan bồi hồi chợt nhớ lại chuyện của cách đây ba năm...
_____________________
[CÂU CHUYỆN BẮT ĐẦU]
Ngày hôm ấy, cái ngày định mệnh của cách đây về trước ba năm.
Tại Lạc Uyển Đình, đèn hoa giăng khắp lối, phố xá đông đúc vui tươi. Nam thanh, nữ tú với quần áo lộng lẫy, phúng phíu hoa lệ khắp nơi lần lượt đổ về chốn kinh thành thi hội. Già trẻ, gái trai ai ai cũng náo nức đón chờ để chiêm ngưỡng những tuyệt tác, tuyệt sắc hiếm có, sắp được diễn ra.
/*Lạc Uyển Đình nơi tổ chức hội văn thơ - thi họa - đàn ca. Mỗi năm chỉ có một lần, để tìm ra ai là người tài giỏi, nổi bật nhất. Đây là một lễ hội, một sự kiện lớn thu hút khá nhiều tài tử từ khắp nơi đổ về chốn kinh thành. Ngay cả những công tử quyền quý, tiểu thư đài các kiêu sa, hoàng gia quý tộc đều hứng khởi có mặt. Do đó, nếu ai may mắn tranh thắng được giải của cuộc thi này, chắc chắn sẽ có cơ duyên tiếp cận được gần hơn với tước vị vương triều. May mắn hơn nữa, nữ nhi sẽ được chọn vào làm phi tử, cung tần, nam tử sẽ được tiến cung để phò vua giúp nước. Một bước lên cao, ai cũng ao ước được bắt lấy cơ hội một lần./
Chốn náo nhiệt đông vui, thu hút như Lạc Uyển Đình, là một tài nữ yêu thích thơ văn, cầm họa thì làm sao có thể thiếu bóng dáng của Uyển Lan cho được.
Cũng như bao người, từ rất sớm Uyển Lan đã sửa soạn lên xiêm y lộng lẫy, hào hứng đón chờ. Nhưng chỉ tiếc đến lúc đi lại...
"Cha, cha con đi đi mà cha."
"Ta nói không là không, ở yên trong phủ cho ta, ta mà thấy con đến đấy nửa bước thì đừng trách."
"Con thật sự muốn đi mà."
"Không."
Vẫn quyết liệt với ý định ngăn cấm của mình, phụ thân nhốt chặt nàng ở yên trong phòng. Cẩn thận hơn ông còn phái cả bọn lính canh sang canh gác hòng không cho nàng trốn đi.
Nhưng rất tiếc, với sự ngang bướng và lanh trí của mình. Uyển Lan cũng đã sớm tìm ra được cách.
"Tiểu thư à, người phải mau về, mau quay trở về đó nha. Lão gia mà biết sẽ đánh em chết mất."
"Rồi rồi, ta biết rồi. Ta đi nhanh thôi, chỉ cần gặp được Tử Nguyệt tài nhân ta sẽ trở về mà. Em yên tâm."
"Phải nhanh đấy nhé!"
"Được rồi, em yên tâm đi mà. Có lần nào ta thất hứa với em đâu."
"Được rồi, đây y phục của người này."
Thay vị đổi hình hoàn thiện, mặc trên người bộ y phục xanh lam của Tiểu Thanh, điểm trên mặt lấm tấm thêm vài vệt phấn nâu trong thật nghèo hèn, thô kệch.
Thêm một điều may mắn nữa là khi dáng dốc cả hai khá giống nhau, chỉ trong thoáng chốc Uyển Lan đã cải trang trở thành thành tiểu nha hoàn mà không ai hay biết.
"Chỉ bao nhiêu đây mà đòi nhốt con ư. Tạm biệt cha, con đi đây."
Khá khen cho vị nữ tử được mệnh danh là hiền lương, thục đức, tinh hiểu lễ nghi. Âu muốn trốn cũng tinh ranh lắm chứ!
Mặc dù đang khá ấm ức, chưa biết lý do bị phụ thân cấm cản đi đến Lạc Uyển Đình là gì. Nhưng khi đã bước chân ra ngoài rồi thì bầu trời rộng lớn kia chính là của nàng.
Uyển Lan của hiện giờ đã có thể thoải mái tự do, làm theo ý muốn mà chẳng phải lo sợ điều gì. Nhất là khi không mang theo Tiểu Thanh nữ nha hoàn thân cận. Với tính khí nhút nhát, lo xa, chắc chắn Tiểu Thanh sẽ làm cho tai nàng thêm nhức đau, ngứa ngáy.
Dù là đại tài nữ thì đã làm sao?
Dù cho có sợ nét nghiêm khắc thẳng tay trừng trị của phụ thân cũng đã thế nào?
Lần này cải lệnh phụ thân xem ra Uyển Lan cũng ngáo nghịch lắm đây. Chỉ tội cho Tiểu Thanh phải vì nàng mà giả danh làm tiểu thư khuê cát, nơm nớp lo sợ từng phút giây ở trong Tần phủ.
Giọng điệu đắc ý, chẳng chờ đợi lâu Uyển Lan vui vẻ nhanh chóng hòa cùng dòng người đông đúc ở phía bên ngoài. Nàng khá mong chờ trong kỳ thi lần này, nhất là sẽ được hội ngộ cùng các vị tài tử với "danh xứng danh, lẫy lừng một phương". Và nhất là sẽ gặp được đại tài nhân Vô Âu Tử Nguyệt, nữ thi sĩ người người quý mến, với đường bút như phượng múa rồng bay. Vung tay đã có tranh, vẽ vài đường đã có chữ. Thơ văn của bà ấy cũng thuộc hàng cực phẩm, đáng giá lắm người ước mong sở hữu.
Dịp hiếm có này, là ao ước trước giờ của nàng, chắc chắn lần này Uyển Lan sẽ cố nắm lấy. Mặc cho khi trở về có bị phụ thân quở trách, trị tội đến ra sao.
Dù nói là nói thế, nhưng cũng phải dè chừng trên đường đi gặp người nhận ra. Chân rảo bước, mắt đảo nhanh lo lắng, rất may chẳng ai phát hiện thấy nàng.
Lần này đã yên tâm hơn, tay đưa nhanh Uyển Lan khoát trên người chiếc áo choàng nhung đã được phụ thân ban tặng. Dáng hiên ngang bước vội bước, tiến thẳng đến Lạc Uyển Đình.
Đối với nàng hiện giờ, dù chỉ là vài khắc được bước chân đến Lạc Uyển Đình thôi cũng đã là quá đủ. Lúc ấy dạ sẽ tâm bình hơn, tâm trí không còn náo loạn, giày vò, xâu xé như khi bị nhốt vào một chiếc lồng bít kín như Tần phủ của nàng.
Giả danh như Uyển Lan, thế này liệu có phô trương quá rồi không?
Tần phủ nằm ở phía Nam trong kinh thành, cách Lạc Uyển Đình không quá xa, Uyển Lan chỉ cần đi qua khỏi nơi đầy nhốn nháo, kẻ trao người đổi, tiền dâng hàng đưa kia thôi là nàng đã đến.
Không khí tại Lạc Uyển Đình năm nay có vẻ vui hơn hẳn mọi năm. Lượt người đổ về mỗi lúc mỗi đông hơn.
Danh tiếng của các vị danh tài kia cũng lớn thật đấy chứ!
“Nè… nè tới tôi… tới tôi rồi.”
“Tới ta… tới ta kia mà...”
“Của ta… của ta...”
Cả một đám người ồn ào, huyên náo đang bao phủ lấy cổng ra vào của Lạc Uyển Đình.
Ngay từ năm lên mười, năm nào cũng được phụ thân cho đến. Năm mười sáu lại may mắn trở thành tài nữ tại đây, không gian náo loạn, cũng chẳng mấy gì khiến Uyển Lan kinh ngạc. Chỉ có điều khá cực khổ với đám người bu đông chen lấn phía trước đây rồi.
"Phải chi Lạc Uyển Đình có thêm ba bốn cửa lớn thì hay biết mấy." - Uyển Lan ra vẻ suy nghĩ, lắc đầu ngao ngán, nhưng cũng rất nhanh đã chen lẫn vào được bên trong.
Đường đã nắm rõ, danh thiếp cũng đã có trong tay. Chỉ trong thoáng chốc nàng đã giành được đặt ân bước thẳng.
"Hơi... hơi... mệt thật, sao năm nay đông quá vậy nè, chắc còn lâu lắm họ mới vào trong đây được. Thôi mặc kệ đi, tìm chỗ ngồi trước rồi tính."
Uyển Lan vui mừng, thở ra nhẹ nhõm, tay lau vội những giọt li ti mặn đang phủ đầy trên trán. Dù nói vào khá dễ dàng nhưng chen chân qua được hàng người đông kín ở bên ngoài cửa cũng khó lắm, chứ chẳng đùa.
Mệt lả người, trời hanh nóng rất muốn tìm nơi để nghỉ chân. Uyển Lan đảo mắt quanh cố tìm kiếm chỗ trống để ngồi, nhưng thật tiếc bên trong cũng đã kín người. Chỉ tại nàng đến trễ, nên vị trí "được" cũng bị cướp mất rồi.
"Phải ngồi ở đâu đây?"
Lạc Uyển Đình bên trong thật rộng. Mãi lóng ngóng, đưa mắt nhìn dáo dác xung quanh tìm kiếm. Không chú tâm Uyển Lan đã vô tình để mình rơi vào tầm ngắm của một người.
Nói đúng hơn là vị bằng hữu thân thuộc, trái mắt chướng tai.
"Uyển Lan..."
..._________________________...
...Vị bằng hữu dễ thương kia ơi. Xin nán lại vài giây mà nghe ta nói:...
Updated 123 Episodes
Comments
Ngoc Nguyen
....
2022-01-04
0
Fruit or Food🍌
tui thấy hay lắm á~~~
2021-12-23
0
Phanh Phanh
Tg chắc học giỏi văn lắm đây, miêu tả về Uyển Lan thật yêu kiều , mà có chút j đó lấy đi sự thương cảm của ng đọc 🙆♀️
2021-12-07
0