Chương 6 - Người thương trở về

"Đây không phải mỹ nhân đẹp nhất kinh thành sao, xinh đẹp lắm mà, cao ngạo lắm mà, sao... sao nhìn ghê thế này." - Lý Ngọc vẫn không chịu dừng, giọng điệu kinh hãi, ghê tởm dành tặng cho Uyển Lan.

"Đã thế lại còn dám bước chân ra phố dọa người... Mau mau tránh xa ra đi." - Phương Cẩm Từ đay nghiến, xua xua tay về phía Uyển Lan.

Hai ả này thật quá đáng, người phải chịu tổn thương lúc này là Uyển Lan cơ mà.

Ở bên ngoài, nghe tiếng la hét của hai ả ta, nhiều người cũng vây đông đến xem kịch, tiếng xì xào to nhỏ lần lượt vang lên. Kẻ chê, người trách, có một vài người hiểu chuyện thì bênh vực xót thương cho Uyển Lan.

Trước đây khi còn nhan sắc kiều diễm, ai cũng hết lời khen ngợi tài nghệ, tính tình hiền dịu hơn người của Uyển Lan. Vậy mà giờ đây, kẻ quay lưng, người buông lời chê trách. Ở đâu đó còn tặng thêm cho Uyển Lan nào là:

"Tính tình kiêu ngạo, tính khí khó gần.."

"Thích thể hiện, ai cũng chán ghét..."

"Ỷ mình đẹp, giỏi tài nghệ, chẳng xem ai ra gì..."

"Xấu như thế mà cũng gọi là mỹ nhân..."

"Đã xấu còn dám bước chân ra đường..."

Những lời này quả thật rất cay nghiệt. Mặc dù trước đây Uyển Lan có phần hơi khó gần. Nhưng cũng không nên làm quá đến thế. Nếu đổi lại là họ, chắc gì đã không như nàng hoặc là hơn cả thế. Bởi vậy mới thấy, sau cái danh nghĩa mỹ nhân, tài nữ gì đấy thì cũng chẳng có gì.

Cũng may, Uyển Lan đã lường trước về những việc này và cũng đang quen dần với những lời dị nghị, chê bai nên cũng không làm nàng quá hoảng loạn. Nhưng nếu đổi lại là người khác yếu đuối hơn chắc sẽ không sống nổi.

Đã như thế, nàng cũng không cần phải ở đây dây dưa, chịu tổn thương thêm làm gì.

Bỏ qua vết sẹo, Uyển Lan buông tay mình xuống nở lên nụ cười thật tươi. Gạt tay Lý Ngọc ra. Rồi lại cúi thấp người, nhặt lại mảnh khăn che mặt. Cầm lên giũ mạnh cho bụi văng về phía hai vị tiểu thư hiền đức, làm hai ả nhăn nhó khó coi. Đã phủi sạch, lại nhẹ nhàng cất khăn trở vào tay áo xem như chẳng có gì.

Bước tiến đến gần, hướng mắt nhẹ nhàng dành tặng hai vị tiểu thư "hiền thục đức hiền lương", miệng nở lên nụ cười nhẹ, giọng gằng lên nói rõ từng lời:

"Xong rồi. Hai vị tiểu thư đây đã thỏa mãn rồi chứ. Đa tạ các người, Uyển Lan XIN GHI KHẮC, LƯU TÂM."

Thái độ của Uyển Lan khiến mọi người nhìn vào cũng bất ngờ không kém.

Dù nhan sắc hiện giờ có thay đổi, nhưng khí chất tài nữ vẫn như xưa, khiến ai nhìn nàng cũng bằng ánh mắt khác. Quả đúng với danh xưng chẳng sai. Không ồn ào, không khuấy đảo, không ganh đua, rất nhẹ nhàng và hiểu chuyện.

Nếu đã là kẻ khác chỉ e rằng hai ả kiếm chuyện kia đã bị phanh thay từ lâu rồi.

Mặc kệ tất cả, Uyển Lan quay đi trong tiếng cười hả hê, có phần căm giận của hai ả ta. Nàng biết, nếu vừa rồi đáp lại lời khiêu khích ấy thì nàng vẫn nắm được phần thắng. Nhưng nàng nào cần. Hiện giờ cái Uyển Lan cần là được thư giãn, lấy lại cuộc sống vui vẻ trước đây hơn là đi gây sự. Cứ xem như hai ả ta là "chó hoang sủa bậy", không cần phải chấp nhất.

Cứ thế, cùng Tiểu Thanh bước thẳng, chen người ra khỏi đám đông rời khỏi tiệm.

[...]

Bỏ qua những chuyện vừa rồi, Uyển Lan đi đến Thanh Cư Lâu (tửu quán của cửu cửu nàng). Chọn một vị trí trên lầu, khuất người, nhưng có thể nhìn được quang cảnh náo nhiệt ở xung quanh. Phía bên dưới vẫn như ngày nào. Tiếng mắng chửi nhau, tiếng cười đùa, í ới kêu gọi nhau của phiên chợ kinh thành. Người vội vã, kẽ bước nhanh,...

Nhìn đến cảnh này, làm nàng lại nhớ, dường như đã từ lâu rồi các vị bằng hữu thân tình. À không, các vị mỹ nhân mà trước đây ngày nào cũng đến Tần phủ to nhỏ, có cái gì đẹp, ngon, lạ cũng đến tìm nàng…

Ấy vậy mà, từ khi Uyển Lan gặp nạn đến nay, bóng dáng của các vị ấy cũng biến đâu mất dạng. Thậm chí một lời thăm hỏi dành cho nàng cũng chẳng có.

"Thật là lòng người dễ đổi dời, nhan sắc quyết định đến thế ư... thì ra mọi thứ trước giờ đều là hữu danh vô thực."

Nghĩ ngợi hồi lâu, Uyển Lan mới quay qua hỏi Tiểu Thanh:

"Đã lâu như vậy rồi em có tin tức gì của Phùng Xuân chăng?"

"Em nghe nói, ngài ấy đang đóng trận ở phía Nam thành. Nghe đâu đã đánh thắng trận."

"Thật vậy sao!"

"Chiến tranh thật tàn khốc, khiến bao nhiêu người sinh ly tử biệt. Vậy mà chỉ vì một chút tư lợi đã khiến con người ta hoa mắt, sẵn sàng chém giết lẫn nhau. Thật đáng sợ! Hy vọng chàng vẫn khỏe mạnh."

Thấy Uyển Lan có vẻ suy tư, trầm lặng chắc hẳn là nàng đang mong nhớ về người thương. Tiểu Thanh mới luyên thuyên nói tiếp lời:

"Em biết, tiểu thư đang rất nhớ người. Nhưng cô đừng buồn, vì chẳng lâu nữa đâu ngài ấy sẽ trở về mà thôi. Lúc đó em sẽ được nhìn thấy tiểu thư của em mặc lễ phục đỏ, sẽ là tân nương đẹp nhất, và nhất là..."

"Chỉ sợ lúc đó tâm chàng chẳng còn dành cho ta nữa. Em xem ta đã thành ra thế này rồi, chỉ sợ không còn xứng với đại tướng quân như chàng nữa."

Đôi mắt Uyển Lan chợt buồn hướng ra phía cửa sổ, nhìn về phía xa xăm, tay sờ lên vết sẹo, lời nghẹn ngào đau xót ngắt lời Tiểu Thanh đang nói.

Lòng thấu hiểu với tâm trạng của nàng, Tiểu Thanh vội lên tiếng phân bua:

"Không có đâu, em thấy Liễu tướng quân rất yêu cô, ngài ấy là nam tử có chí khí, trọng nghĩa tình chắc chắn sẽ không vì điều này mà phụ lòng cô đâu."

"Hy vọng là như vậy!"

"Cô đừng buồn nữa mà. Đây là bánh quế hoa cô thích ăn đây, cô ăn đi." - Tiểu Thanh hớn hở, nở nụ cười tươi vui, nhanh tay cầm lấy dĩa bánh quế hoa mà Uyển Lan thích ăn nhất, đưa đến cho nàng.

"Ừ cảm ơn em."

Uyển Lan nhìn Tiểu Thanh cười nhẹ, rồi ánh mắt vô hồn hướng về phía xa xa như đang đợi cánh nhạn trở về bình an.

[ ... ]

Những ngày sau ấy, vì không muốn trốn mãi trong Tần phủ, Uyển Lan quyết định xin cha được đến Thanh Cư Lâu của cửu cửu tìm một vị trí để đánh đàn.

Một phần để giúp tinh thần nàng có thể thoải mái hơn. Một phần giúp tửu quán của cửu cửu nàng thu hút thêm nhiều khách đến. Phần khác vừa tiện để có thể nghe ngóng được tin tức của Phùng Xuân.

Dù sau với tình hình hiện tại thì Uyển Lan cũng không thể đến Lạc Uyển Đình đánh đàn được nữa. Cũng không thể là Cổ Nguyệt Lan để đánh đàn, vì chắc hẳn bọn người Lý Ngọc sẽ chẳng buông bỏ lại tiếp tục gây sự với nàng.

Những chuyện cũ ấy nàng muốn phủi bỏ hết làm lại từ đầu. Và Thanh Cư Lâu sẽ chính là nơi tốt nhất để giải tỏa nỗi niềm chôn kín ở trong lòng nàng hiện giờ. Nhưng sẽ bằng một cái tên khác...

Ít lâu sau, Thanh Cư Lâu có thêm một "Lạc Yên Chi" với tiếng đàn mê người, thu hút. Đôi lúc trong âm vang có chút đượm buồn, sâu lắng, chạm đến lòng người. Ai nghe qua rồi, cũng muốn tìm nghe nữa. Nhưng không nhìn thấy được mặt người đàn...

(Thật ra cũng có khá nhiều người muốn tìm hiểu về nàng. Nhưng đành bất lực, nàng luôn có cách tránh né riêng nên không ai có thể biết được nàng là Tần Uyển Lan hay Cổ Nguyệt Lan đại tài nữ của năm xưa. Bởi tiếng đàn đã được pha sắc thêm tiếng đàn của sư phụ nàng - Huyền Cơ Kỳ Nữ. Nên âm điệu ngân vang rất mới lạ, chẳng ai nhận ra người cũng đúng. Về cách ngộ âm này phải nói là Uyển Lan thiên bẩm quả không sai.)

Ngày qua ngày, tiếng đồn gần xa về Lạc Yên Chi cũng nhiều hơn, tửu quán mỗi lúc mỗi đông. Tâm trạng Uyển Lan cũng đã khá hơn phần nào.

Đây chắc cũng là bước khởi đầu tốt cho sự thay đổi của nàng!

Cứ thế thời gian thấm thoát cũng đã qua một năm. Kể từ ngày Uyển Lan gặp nạn không ai thấy nàng lộ diện ở các buổi thi phú, thơ ca, cầm hội. Có người nhắc đến nhưng cũng chỉ là nhắc, nhớ, xong lại quên...

Người ta chỉ nhớ đến một tài nữ Tần Uyển Lan - Cổ Nguyệt Lan xinh đẹp của một thời, nhưng vô phước gặp nạn. Bẵng đi rồi cũng rơi dần vào quên lãng. Biến mất dạng, thật đáng tiếc!

Giờ thì cũng đã có người khác thay thế vị trí của Uyển Lan. Nhưng nàng chẳng còn bận tâm nữa, được mất có bao giờ tồn tại lâu dài. Những kẻ thương yêu nàng thì không nhớ mặt, chỉ có những kẻ khinh khi, ghen tức như Lý Ngọc và Phương Cẩm Từ ít ra còn nhớ đến nàng. 

Tiếc cho một đời của tài nữ, đẹp hay giỏi cũng không tránh khỏi ánh mắt ghen ghét, dèm pha của người đời. Như vậy cũng tốt, khỏi sống trong thói đời gian dối, đua tranh...

Uyển Lan cười, cười lớn trong sự chua chát của cuộc đời mình:

"Ấy mới thấy sắc đẹp có mấy cũng không che phủ nỗi lòng người.

Tài có vẹn không sắc cũng là hư ảo.

Tâm có sáng dạ người ai soi được.

Mất đi rồi hối tiếc được gì đâu!".

Xem ra không làm tài nữ nữa, giờ đây Uyển Lan có thể tự sống thật hơn với chính mình rồi.

[...]

Rồi hết hai mùa hoa đào trôi qua nữa, với cánh hồng tươi nở rực, gió nhẹ du dương, mùi hương thoảng nhẹ, những cánh đào khẽ rơi phủ trắng hồng khắp đỉnh đồi thành Nam Cung Thành (tức đã qua hai năm kể từ ngày Uyển Lan gặp nạn).

Phút chốc Uyển Lan nay đã mười chín xuân thì, độ tuổi "vu quy", đầy mộng mơ của biết bao thiếu nữ. Vậy mà nàng vẫn cứ luôn phải ngóng đợi một người: "Phùng Xuân - người yêu thương ở tận xa thành phía Bắc". Chờ chàng lâu đến nỗi, đến cả Uyển Nghi cũng đã xuất giá theo chồng về phía phủ Thanh Châu.

"Uyển Nghi muội muội đi rồi, mất đi một người lải nhải bên tai cũng buồn thật. Nhưng nhìn thấy nó hạnh phúc là ta vui rồi." 

Khi nhớ về Uyển Nghi, nàng luôn đặt ra câu trả lời để tự an ủi cho nỗi nhớ của mình. Rồi lại trở về cuộc sống tẻ nhạt thường ngày, sáng đến tửu lâu đánh đàn thư thản, chiều trở về dinh phủ hầu hạ mẫu thân để bà không buồn lòng. Lâu lâu ngóng đợi tin tức của người thương, chờ đợi ai đó sớm trở về:

"Đúng là chiến trường khói lửa, binh biến muôn trùng, chỉ đi thôi mà mất tận đến ba, bốn năm trời ròng rã. Thời gian xa cách lâu như thế chẳng biết lòng chàng giờ có đổi dạ hay chăng. Hay chàng có đổi thay tính ý. Dù biết tính chàng luôn là người chính trực, đoan minh, không dễ đổi thay lòng. Nhưng với nàng của hiện tại không biết còn xứng với chàng nữa không?"

Suốt mấy năm qua Uyển Lan không ngừng đặt ra câu hỏi về chuyện tình của nàng. Nàng sợ, sợ sẽ mất Phùng Xuân, tình yêu đầu đời của nàng. Mãi suy tư trong đầu những băn khoăn này, chợt phía ngoài thư phòng Uyển Lan, tiếng của Tiểu Thanh vui mừng, hớn hở vang đến:

"Tiểu thư ơi, về rồi... người trở về rồi..."

..._________________________...

...Vị bằng hữu dễ thương kia ơi. Xin nán lại vài giây mà nghe ta nói:...

Hot

Comments

lynn 🫶🏻✨

lynn 🫶🏻✨

Không thể tin bọn đàn ông. Cứng lên chị ơi! Tụi nó không lấy em lấy!

2021-11-06

1

Trương Giáo chủ (lười nặng)

Trương Giáo chủ (lười nặng)

tg dùng từ hay ghê á rất mang văn phong cổ đại, buồn ghê 😌 nói thiệt thì ghen tị đấy, không biết khi nào mới đạt đến trình độ của tg 😢

2021-10-18

1

THUY LUC

THUY LUC

phùng xuân thật sự không chê Uyển Lần.hic còn hôn kìa hihi

2021-10-09

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1 - Nhớ lại khoảng thời gian u tối
2 Chương 2 - Cháy rồi
3 Chương 3 - Đau
4 Chương 4 - Lấy lại tinh thần
5 Chương 5 - Thay đổi
6 Chương 6 - Người thương trở về
7 Chương 7 - Yến tiệc cung đình
8 Chương 8 - Tâm chàng tâm thiếp
9 Chương 9 - Tân hôn đầy nước mắt
10 Chương 10 - Cảm thông
11 Chương 11 - Chủ nhân vườn Trúc Bạch
12 Chương 12 - Bí ẩn Lạc Yên Chi
13 Chương 13 - Tình cờ gặp mặt
14 Chương 14 - Có gì đó không đúng
15 Chương 15 - Khó hiểu
16 Chương 16 - Thất tịch của nàng
17 Chương 17 - Đèn bay lên rồi
18 Chương 18 - Đại thọ hoàng đế
19 Chương 19 - Bản phổ bị cấm
20 Chương 20 - Có đúng là nàng
21 Chương 21 - Vì nàng
22 Chương 22 - Trách phạt
23 Chương 23 - Đôi chim nhỏ
24 Chương 24 - Đạo tặc hoành hành
25 Chương 25 - Thanh Long trại
26 Chương 26 - Bản thỏa hiệp
27 Chương 27 - Nụ hôn đầu đời
28 Chương 28 - A Nguyệt cô nương
29 Chương 29 - Tìm người
30 Chương 30 - Gặp lại người thương
31 Chương 31 - Ghen
32 Chương 32 - Tìm ra sự thật
33 Chương 33 - Tiếng cầm là của ai?
34 Chương 34 - Giúp làm sao?
35 Chương 35 - Bạch y nam tử xuất hiện
36 Chương 36 - Gặp lại Bạch y nam tử
37 Chương 37 - Hỏi rõ lòng mình
38 Chương 38 - Nụ hôn cưỡng ép
39 Chương 39 - Bí ẩn người đeo mặt nạ đen
40 Chương 40 - Uyển Lan bị bắt
41 Chương 41 - Tréo ngoe
42 Chương 42 - Hồi tỉnh
43 Chương 43 - Chịu trách nhiệm
44 Chương 44 - Nhắc lại chuyện xưa
45 Chương 45 - Đoạn ký ức đẹp
46 Chương 46 - Đối mặt nhau
47 Chương 47 - Sính lễ cầu thân
48 Chương 48 - Đắng lòng
49 Chương 49 - Đại lễ thành hôn
50 Chương 50 - Cướp hôn I
51 Chương 51 - Cướp hôn II
52 Chương 52 - Thoát khỏi hung thần
53 Chương 53 - Đừng rời xa ta
54 Chương 54 - Kẻ tàn độc phía sau Hậu cung
55 Chương 55 - Che giấu bí mật
56 Chương 56 - A Huyền hắn là ai
57 Chương 57 - Yêu nhiều ghen nhiều
58 Chương 58 - Kết thúc một chuyện tình
59 Chương 59 - Chấm dứt duyên tình
60 Chương 60 - Tim nàng chứa ai?
61 Chương 61 - Chất độc
62 Chương 62 - Hiểu lòng nhau
63 Chương 63 - Thấu hiểu tâm tình
64 Chương 64 - Sự thật phơi bày
65 Chương 65 - Lưu tâm
66 Chương 66 - Tâm ý tương thông
67 Chương 67 - Kế hoạch bắt đầu
68 Chương 68 - Bức thư khiêu chiến
69 Chương 69 - Cảm tạ nàng
70 Chương 70 - Có nên tha thứ cho hắn không?
71 Chương 71 - Đập chậu cướp hoa
72 Chương 72 - Hiểu lầm
73 Chương 73 - Hiểu lầm chất chồng
74 Chương 74 - Cuộc gặp gỡ định mệnh
75 Chương 75 - Ai sai?
76 Chương 76 - "Song Sát"
77 Chương 77 - Trở về Thanh Châu
78 Chương 78 - Đối mặt cướp hồng nhan
79 Chương 79 - Mãnh hổ tranh tài
80 Chương 80 - Bát canh "ấm tình"
81 Chương 81 - Uyển Nhi hiến kế
82 Chương 82 - Độc lại tái phát rồi
83 Chương 83 - Uyển Nhi thật sự là ai?
84 Chương 84 - Lật mặt
85 Chương 85 - Tiểu Lục ngày xưa "chết rồi"
86 Chương 86 - Có trách chỉ trách người
87 Chương 87 - Trả lại cho ta
88 Chương 88 - Hái hoa tặng người
89 Chương 89 - Buông tay được chưa?
90 Chương 90 - Mất nàng thật rồi
91 Chương 91 - Uống nhầm xuân dược
92 Chương 92 - Ván đã đóng thuyền
93 Chương 93 - Người vui ấm tình còn ta sầu đau khổ
94 Chương 94 - Khuấy đảo Nam Cung Thành
95 Thông báo + Ngoại truyện phần 1
96 Chương 96 - Thân thế của Phùng Xuân
97 Chương 97 - Ký ức ngày xưa
98 Chương 98 - Tìm thấy mỹ nhân
99 Chương 99 - Vòng lẩn quẩn
100 Chương 100 - Bản tính người có thật dễ đổi?
101 Chương 101 - Tâm tình Hoàng hậu
102 Chương 102 - Vẫn là cố chấp
103 Chương 103 - Mất phụ thân rồi
104 Chương 104 - Cứu người thoát nạn
105 Chương 105 - Người gặp đã là duyên
106 Chương 106 - Tâm tình công chúa
107 Chương 107 - Bị phát hiện
108 Chương 108 - Đã biết trân trọng
109 Chương 109 - Trở về chốn cũ
110 Chương 110 - Tình cũ không rủ cũng về
111 Chương 111 - Đeo bám không rời
112 Chương 112 - Ám sát thất bại
113 Chương 113 - Ai có thể quản?
114 Chương 114 - Chia xa cũng là cách tốt
115 Chương 115 - Phản nhi
116 Chương 116 - Ván cờ lật mặt
117 Chương 117 - Chất độc huyền bí
118 Chương 118 - Nhảy vực
119 Chương 119 - Kiếp nạn của Minh Vương
120 Chương 120 - Gặp lại cố nhân
121 Chương 121 - Quá đỗi bất ngờ
122 Chương 122 - Từ bỏ vẫn là không thể
123 Chương 123 - Vẫn còn hy vọng
Chapter

Updated 123 Episodes

1
Chương 1 - Nhớ lại khoảng thời gian u tối
2
Chương 2 - Cháy rồi
3
Chương 3 - Đau
4
Chương 4 - Lấy lại tinh thần
5
Chương 5 - Thay đổi
6
Chương 6 - Người thương trở về
7
Chương 7 - Yến tiệc cung đình
8
Chương 8 - Tâm chàng tâm thiếp
9
Chương 9 - Tân hôn đầy nước mắt
10
Chương 10 - Cảm thông
11
Chương 11 - Chủ nhân vườn Trúc Bạch
12
Chương 12 - Bí ẩn Lạc Yên Chi
13
Chương 13 - Tình cờ gặp mặt
14
Chương 14 - Có gì đó không đúng
15
Chương 15 - Khó hiểu
16
Chương 16 - Thất tịch của nàng
17
Chương 17 - Đèn bay lên rồi
18
Chương 18 - Đại thọ hoàng đế
19
Chương 19 - Bản phổ bị cấm
20
Chương 20 - Có đúng là nàng
21
Chương 21 - Vì nàng
22
Chương 22 - Trách phạt
23
Chương 23 - Đôi chim nhỏ
24
Chương 24 - Đạo tặc hoành hành
25
Chương 25 - Thanh Long trại
26
Chương 26 - Bản thỏa hiệp
27
Chương 27 - Nụ hôn đầu đời
28
Chương 28 - A Nguyệt cô nương
29
Chương 29 - Tìm người
30
Chương 30 - Gặp lại người thương
31
Chương 31 - Ghen
32
Chương 32 - Tìm ra sự thật
33
Chương 33 - Tiếng cầm là của ai?
34
Chương 34 - Giúp làm sao?
35
Chương 35 - Bạch y nam tử xuất hiện
36
Chương 36 - Gặp lại Bạch y nam tử
37
Chương 37 - Hỏi rõ lòng mình
38
Chương 38 - Nụ hôn cưỡng ép
39
Chương 39 - Bí ẩn người đeo mặt nạ đen
40
Chương 40 - Uyển Lan bị bắt
41
Chương 41 - Tréo ngoe
42
Chương 42 - Hồi tỉnh
43
Chương 43 - Chịu trách nhiệm
44
Chương 44 - Nhắc lại chuyện xưa
45
Chương 45 - Đoạn ký ức đẹp
46
Chương 46 - Đối mặt nhau
47
Chương 47 - Sính lễ cầu thân
48
Chương 48 - Đắng lòng
49
Chương 49 - Đại lễ thành hôn
50
Chương 50 - Cướp hôn I
51
Chương 51 - Cướp hôn II
52
Chương 52 - Thoát khỏi hung thần
53
Chương 53 - Đừng rời xa ta
54
Chương 54 - Kẻ tàn độc phía sau Hậu cung
55
Chương 55 - Che giấu bí mật
56
Chương 56 - A Huyền hắn là ai
57
Chương 57 - Yêu nhiều ghen nhiều
58
Chương 58 - Kết thúc một chuyện tình
59
Chương 59 - Chấm dứt duyên tình
60
Chương 60 - Tim nàng chứa ai?
61
Chương 61 - Chất độc
62
Chương 62 - Hiểu lòng nhau
63
Chương 63 - Thấu hiểu tâm tình
64
Chương 64 - Sự thật phơi bày
65
Chương 65 - Lưu tâm
66
Chương 66 - Tâm ý tương thông
67
Chương 67 - Kế hoạch bắt đầu
68
Chương 68 - Bức thư khiêu chiến
69
Chương 69 - Cảm tạ nàng
70
Chương 70 - Có nên tha thứ cho hắn không?
71
Chương 71 - Đập chậu cướp hoa
72
Chương 72 - Hiểu lầm
73
Chương 73 - Hiểu lầm chất chồng
74
Chương 74 - Cuộc gặp gỡ định mệnh
75
Chương 75 - Ai sai?
76
Chương 76 - "Song Sát"
77
Chương 77 - Trở về Thanh Châu
78
Chương 78 - Đối mặt cướp hồng nhan
79
Chương 79 - Mãnh hổ tranh tài
80
Chương 80 - Bát canh "ấm tình"
81
Chương 81 - Uyển Nhi hiến kế
82
Chương 82 - Độc lại tái phát rồi
83
Chương 83 - Uyển Nhi thật sự là ai?
84
Chương 84 - Lật mặt
85
Chương 85 - Tiểu Lục ngày xưa "chết rồi"
86
Chương 86 - Có trách chỉ trách người
87
Chương 87 - Trả lại cho ta
88
Chương 88 - Hái hoa tặng người
89
Chương 89 - Buông tay được chưa?
90
Chương 90 - Mất nàng thật rồi
91
Chương 91 - Uống nhầm xuân dược
92
Chương 92 - Ván đã đóng thuyền
93
Chương 93 - Người vui ấm tình còn ta sầu đau khổ
94
Chương 94 - Khuấy đảo Nam Cung Thành
95
Thông báo + Ngoại truyện phần 1
96
Chương 96 - Thân thế của Phùng Xuân
97
Chương 97 - Ký ức ngày xưa
98
Chương 98 - Tìm thấy mỹ nhân
99
Chương 99 - Vòng lẩn quẩn
100
Chương 100 - Bản tính người có thật dễ đổi?
101
Chương 101 - Tâm tình Hoàng hậu
102
Chương 102 - Vẫn là cố chấp
103
Chương 103 - Mất phụ thân rồi
104
Chương 104 - Cứu người thoát nạn
105
Chương 105 - Người gặp đã là duyên
106
Chương 106 - Tâm tình công chúa
107
Chương 107 - Bị phát hiện
108
Chương 108 - Đã biết trân trọng
109
Chương 109 - Trở về chốn cũ
110
Chương 110 - Tình cũ không rủ cũng về
111
Chương 111 - Đeo bám không rời
112
Chương 112 - Ám sát thất bại
113
Chương 113 - Ai có thể quản?
114
Chương 114 - Chia xa cũng là cách tốt
115
Chương 115 - Phản nhi
116
Chương 116 - Ván cờ lật mặt
117
Chương 117 - Chất độc huyền bí
118
Chương 118 - Nhảy vực
119
Chương 119 - Kiếp nạn của Minh Vương
120
Chương 120 - Gặp lại cố nhân
121
Chương 121 - Quá đỗi bất ngờ
122
Chương 122 - Từ bỏ vẫn là không thể
123
Chương 123 - Vẫn còn hy vọng

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play