Ngày hôm sau, khó lắm Uyển Lan mới xin được cha cùng đi theo đến hoàng cung. Vừa đến nơi, như đã quen lối nàng bước thẳng về phía vườn Trúc Bạch của Nhàn phi, vì biết chắc rằng Minh Vương hắn sẽ luôn ở đấy, thay vì ở Minh phủ.
Bây giờ là ban ngày Uyển Lan mới để ý rõ, vườn Trúc Bạch cách chính cung khá xa. Cung đình cũng khá rộng, có khá nhiều tẩm cung, biệt uyển. Nhưng không hiểu bằng cách nào, cứ đi một vòng nàng lại chạy đến vườn Trúc Bạch.
Nàng đi theo thói quen chăng? Mà làm gì có thói quen nào lại kỳ lạ đến thế?
"Khoan đã, cần nên lo chuyện chính đáng trước, rồi chuyện này hãy tính sau, Uyển Lan ơi đừng suy nghĩ linh tinh nữa."
Suy suy nghĩ nghĩ cả một lúc lâu. Uyển Lan mới nhớ đến chuyện chính. Tay không ngừng vỗ vỗ lên đầu trấn tĩnh, rồi chạy nhanh đến vườn Trúc Bạch để tìm Minh Vương. Vừa đến cổng Uyển Lan đã bị hai tên thị vệ chặng đường, vung đao hung tợn về phía nàng hỏi lớn:
"Ngươi là ai, đến đây để làm gì?"
Thoáng chút sợ hãi, Uyển Lan lúng túng nhờ vả tên thị vệ:
"Ta là Tần Uyển Lan, có việc gấp đến tìm Minh Vương, nhờ người vào trong thông báo giúp."
"Được, phiền cô nương chờ trong giây lát."
Tên thị vệ hạ giọng như hiểu ý. Vì nhớ ra đã gặp Uyển Lan vài lần, biết được nàng quen thân với Minh Vương nên không muốn làm khó dễ, nhanh chóng tiến vào biệt uyển bẩm báo lại với Minh Vương.
Vừa nhìn đám thị vệ Uyển Lan lại nghĩ, không biết trước đây nàng đến biệt uyển này bằng cách nào, mà bọn họ không biết được chứ. Chắc có lẽ là xuyên tường chăng? Hay trong lúc xỉn say nàng đã trèo tường, leo lên mái nhà, chui qua lỗ chó đi vào bên trong ấy?
"Uyển Lan ơi là Uyển Lan, mất mặt quá đi, lần sao không được uống say như thế nữa biết chưa? Xấu hổ quá đi mất..."
Cứ suy nghĩ đến việc hôm nàng đi lạc, Uyển Lan lại chẳng cam lòng. Sai thật ra hôm ấy nàng say thật mà.
Uyển Lan tay không ngừng đập vào đầu tự trách, rồi lại đưa lên che mặt xấu hổ vì những chuyện đã gây.
Lải nhải suốt cả buổi nàng vẫn không hề hay biết rằng, có người đã đứng phía sau mình từ rất lâu.
Hắn nhìn Uyển Lan, trên môi nở nụ cười đầy khả ái, thinh lặng nghe trộm những lời nàng đang nói.
"Nhưng phải nói với hắn làm..."
Bất giác Uyển Lan quay người qua, mặt đối mặt, khoảng cách rất gần, mặt hắn kề sát mặt nàng.
"Thình thịch... thình thịch... thình thịch..."
Mặt Uyển Lan đỏ bừng lên, trống ngực không ngừng gõ lên liên hồi. Dù đã che đi nửa mặt rồi, nhưng vẫn có thể thấy rõ mặt Uyển Lan chuyển sang ửng đỏ, biến đổi lạ kỳ. Cảm giác này là sao cơ chứ?
Trông thấy Uyển Lan mặt đỏ bừng, cứ nhìn vào hắn chăm chăm, Minh Vương đưa tay sờ lên trán nàng, rồi lại sờ về trán mình, tỏ vẻ lo lắng:
"Nè cô bị bệnh sao, sao mặt cứ đỏ bừng bừng mãi thế? Cũng có chút nóng nóng rồi đây này."
Nghe tiếng Minh Vương, Uyển Lan bừng tỉnh, mặt thẹn thùng quay đi nơi khác tránh né. Cố trấn an bản thân bình tĩnh trở lại, quay về vấn đề chính:
"Tôi không có bệnh, tôi có chuyện gấp muốn bàn với ngài."
Trông thấy Uyển Lan nét mặt bất an, Minh Vương cũng suy đoán được ít nhiều:
"Chuyện gấp sao, bên tam hoàng huynh có biến động gì sao?"
"Đúng vậy."
"Mau, theo ta vào trong."
Minh Vương cẩn thận đảo mắt nhìn ngó xung quanh, rồi nắm lấy tay Uyển Lan, dắt nàng đi về phía bên trong biệt uyển.
Bị Minh Vương nắm lấy tay, Uyển Lan bất ngờ, tim của nàng bất trị lại tiếp tục gõ nhịp liên hồi:
"Thình thịch... thình thịch... thình thịch..."
Cảm giác này, rất giống với lần đầu Phùng Xuân nắm lấy tay nàng. Chàng cùng nàng chạy quanh bên những cánh rừng hoa ngũ sắc, hương hoa thơm nồng nàn, đàn bướm bay lượn chung quanh. Cảnh sắc xinh tươi, khung cảnh ấy thật là đẹp, ở bên chàng thật là ấm áp.
Bất chợt Uyển Lan lại nhớ đến chàng. Phùng Xuân của nàng, từng là người rất yêu nàng. Hứa bên nàng "suốt kiếp, trọn đời", vậy mà giờ đây đang hạnh phúc, môi ấp má kề bên cạnh người con gái khác.
Thế mới rõ:
"Tình người như áng phù vân,
Hứa đây quên đó, dạ bất cần.
Duyên tình lỡ thôi đành chia hai lối,
Người về hạnh phúc, ta giữ sầu bi thương."
Đối với Uyển Lan, Phùng Xuân thật tàn nhẫn! Nhưng sau tất cả hình bóng Phùng Xuân vẫn chấp chứa trong trái tim nàng. Tâm tưởng ấy vẫn mãi dành cho ai đó.
Đau!
Phải chi nàng có thể quên đi được người...
Đã đến biệt uyển, Minh Vương buông tay Uyển Lan ra, thấy vẻ mặt nàng buồn trĩu nặng, hắn tỏ vẻ lo lắng hỏi nàng:
"Cô bị làm sao vậy, vẫn ổn chứ?"
"Không sao, tôi vẫn ổn."
Uyển Lan gượng cười, nhìn hắn, rồi bắt đầu nói đến vấn đề chính phân tán đi tâm trạng xót thương lúc này:
"Hôm qua, tôi đã đến gặp Cẩn Vương, đã đồng ý với hắn tham dự vào thọ yến của hoàng thượng..."
Ngập ngừng trong giây lát Uyển Lan nói tiếp:
"Trong đó còn có nhị hoàng tử Chương Vương."
Nghe đến Chương Vương, hắn chau mày, ra vẻ bất ngờ:
"Nhị hoàng huynh của ta sao, sao có cả huynh ấy nữa. Chẳng lẽ..."
Minh Vương vẻ mặt đăm chiêu, im lặng một lúc lâu, dường như hắn đã biết rõ điều gì ẩn ý trong câu chuyện này. Uyển Lan thắc mắc cố hỏi thêm:
"Chẳng lẽ điều gì?"
"Cô không cần biết quá nhiều, không tốt cho cô đâu. Hôm ấy cô chỉ cần làm tốt theo lời họ nói là được. Còn lại cứ giao cho ta." - Minh Vương lạnh lùng nói với Uyển Lan.
"Được thôi. Dù gì chuyện của các người, tôi cũng chẳng quan tâm." - Uyển Lan ra vẻ giận hờn vì lời nói vô tình của hắn.
(Bằng hữu tốt là thế, người ta đã kể hết sự tình cho hắn nghe rồi. Ấy vậy mà còn che giấu bí mật nữa. Đáng ghét, thật là đáng ghét...)
Như hiểu được mình đã lỡ lời, Minh Vương trở lại vẻ mặt điềm tĩnh, nhẹ giọng hơn với Uyển Lan:
"Thật ra ta cũng không muốn giấu cô đâu. Chỉ là việc này rất hệ trọng, biết nhiều sẽ không tốt. Ta sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cô, cô yên tâm."
"Tôi hiểu rồi, tôi về đây."
Không đợi Minh Vương nói thêm câu nào, Uyển Lan đứng dậy ra về. Vừa bước ra phía cửa hắn đã nói vọng ra:
"Đa tạ cô, đa tạ cô đã nói cho ta biết."
Uyển Lan lơ hắn đi, không thèm quay đầu, khoác tay vẫy vẫy:
"Không có gì, miễn ngài bảo vệ tốt cho tôi là được."
Nói xong Uyển Lan bước nhanh về phía cổng. Nhưng chợt nhớ ra...
Cổng?
Cánh cổng lại nằm ở đâu? Cái biệt uyển này, thật ra nó có phải mê cung không vậy?
Đúng là có vấn đề. Uyển Lan đi tới, rồi lại đi lui mấy vòng lớn cố tìm cho được lối ra, nhưng mãi vẫn không tìm thấy, quay lại thì cũng chẳng còn nhớ đường. Biệt uyển hoàng cung lại lớn đi đi lại lại mất cả nửa ngày trời vẫn là vô ích.
Quá mệt mỏi, nàng ngồi thụp xuống bên vệ cỏ rồi hét lên trong than trách:
"Aaaa... có ai ở đây không? Ta mệt rồi... đưa ta ra ngoài... Minh Vương mau đến đưa ta ra ngoài... Aaaa... Minh Vương..."
Minh Vương nghe thấy tiếng kêu la inh ỏi của Uyển Lan, từ đâu nhẹ nhàng bước đến xuất hiện ở phía sau nàng, khẽ ho lên vài tiếng, hơi khum người hỏi chuyện Uyển Lan, với vẻ mặt đầy trêu chọc, đáng gợi đòn:
"Chào cô nương, lại là cô à, sao cô chưa về nhỉ? Hay cô muốn ở lại đây với ta, ta nói trước phủ ta không đủ gạo để nuôi cô đâu đấy!"
Nghe hắn nói, nỗi bực tức trong Uyển Lan lúc này từ đâu nổi lên, nàng vừa than vừa mắng hắn:
"Ngài còn hỏi sao... Cái nơi này là nơi nào? Chẳng hiểu sao ta đi mấy vòng rồi đi mãi vẫn không ra được nơi này... Aaaa... Ta mệt, ta mệt lắm rồi... có giỏi thì ngài đi đi... ta không đi... không đi nữa..."
"Vậy sao?"
Minh Vương vẫn dùng vẻ dửng dưng, trêu chọc đối với nàng. Dù đã biết rõ mọi chuyện từ lâu. Nhất là khi nhìn thấy nàng chạy qua chạy lại trong lo sợ, đôi lúc lại ngắt lá bẻ hoa, nhặt đá sỏi chọi phá linh tinh...
"Nếu cô không muốn ra khỏi đây thì thôi, ta đi vậy. Chỉ có điều đêm khuya ở đây khá nhiều loại côn trùng độc lạ đấy nhé! Rồi còn có những bóng hình lấp ló..." - Hắn lắc đầu ngao ngán, nói tiếp. - "Cũng đáng sợ lắm nha!"
Nghe đến đây, Uyển Lan đã có chút run sợ, hai khóe lệ từ lúc nào đã ngấn đầy nước, nàng nắm lấy vạt tay áo của Minh Vương kéo lại:
"Đừng đi, mau đưa ta ra khỏi nơi này, ta sợ..."
Nói xong, không kìm nén được nỗi sợ nữa, Uyển Lan khóc òa lên như một đứa trẻ.
"Huhu... Ta sợ, ta sợ thật mà, mau đưa, mau đưa ta ra ngoài... Huhu..."
Minh Vương thấy nàng mỗi lúc một khóc lớn hơn, bối rối quay lại, thở dài. Thật hết cách với nàng. Mới chỉ hù thôi mà nàng đã sợ, không biết khi gặp phải thật thì nàng sẽ ra sao.
Hắn bước đến, đưa tay ra phía trước mặt nàng, nở một nụ cười làm rung động trái tim người, ấm áp, nhẹ nhàng nói với nàng:
"Nào đứng dậy! Không khóc nữa, đưa tay đây, ta dắt nàng về."
Uyển Lan ngước lên mắt đầy ngấn lệ, đưa bàn tay nhỏ bé của mình đặt vào bàn tay của hắn, vô tình bốn mắt chạm nhau, không nói nên lời.
Từ phía xa, tia nắng ấm cuối buổi xuyên xuống từng kẽ lá, chiếu rọi khắp khu vườn. Từng cánh hoa trên cao nhẹ nhàng rơi xuống, vương vấn, mùi hương thoảng nhẹ đưa.
Êm đềm, ấm áp quá!
Trái tim ai đó dường như lại lỡ vài nhịp rồi...
..._________________________...
...Vị bằng hữu dễ thương kia ơi, đừng đi vội. Xin nán lại vài giây mà nghe ta nói:...
Updated 123 Episodes
Comments
lynn 🫶🏻✨
Sư phụ, xin hãy nhận 1 lạy này của đồ nhi chứ văn thơ người hay quá, đồ nhi chịu không nổi ;-;
2021-11-23
2
Phan Như Quỳnh
Ơ ơ??? Sao lại chọc con gái nhà người ta đến vậy chứ hả???
2021-11-11
1
Trương Giáo chủ (lười nặng)
đọc mà không nhịn được cười cặp này vừa vui vừa đáng yêu nữa
2021-11-11
1