Vừa Tỉnh Dậy Tôi Đã Trở Thành Nam Phụ Lẳng Lơ Vô Liêm Sỉ

Vừa Tỉnh Dậy Tôi Đã Trở Thành Nam Phụ Lẳng Lơ Vô Liêm Sỉ

Chương 1: Lạc lối

"Mày còn đến trường làm cái gì nữa? Sao không cút đi cho khỏi bẩn mắt bọn tao?"

"Ồ!! Thằng gay chết tiệt này vẫn còn mặt mũi mà vác mặt tới trường à? Sao không chết con mẹ nó luôn đi nhỉ? Thằng giết người!"

"Hức ... Trả lại mạng cho Cố Hạo Nhiên đi. Thằng súc sinh!!!"

"Khóc à?? Mày mà cũng biết khóc cơ đấy? Oan ức hả? Vậy thì làm anh Nhiên nhà tao sống lại đi rồi tao cho mày khóc đủ luôn."

...

Lại nữa rồi ...

Từng tiếng mắng chửi như lưỡi dao bén nhọn xuyên thẳng lên người Yến Gia Kỳ. Nước mắt cậu lặng lẽ lăn dài trên má, trái tim đau quặn lại như có hàng vạn bàn tay bóp nghẹt nó vậy.

Không được khóc.

Nhất định không được khóc.

Anh ấy đã bảo không muốn thấy mày khóc mà. Mày khóc thì anh ấy sẽ thấy buồn.

Không được khóc.

Yến Gia Kỳ ngước mắt lên nhìn trần nhà lớp học, khẽ thở dài một tiếng, sau đó vơ vội sách vở vào cặp, đeo lên vai, đi thẳng ra khỏi lớp.

Đứng ở cổng trường, cậu bắt một chiếc taxi rồi vội leo lên, nói với chú tài xế chạy xe tới khu nghĩa trang Tân Điệp, đằng sau chỉ còn vọng lại những câu chửi.

"ĐM! Có giỏi thì đừng tới đây học nữa thằng chó!"

"CÚT ĐI!!!!"

...

Nhẹ nhàng đặt bó hoa hồng trắng trên mộ, Yến Gia Kỳ ngồi xuống, khẽ tựa đầu lên tấm bia lạnh lẽo bên cạnh.

"Em nhớ anh. Huhu em nhớ anh, Hạo Nhiên. Hức ... Em không cố ý mà..." Nước mắt cậu khẽ rơi xuống, giọng nức nở khàn khàn.

"Em ... hức ... em xin lỗi. Huhu... Đáng chết, em mới là người đáng chết. Đáng lẽ ra em mới là người phải chết chứ. Hức ... Tại sao anh lại chạy ra cơ chứ? Sao không để em chết luôn đi? Ư..."

Phải rồi, cậu mới là người đáng chết.

Đáng lẽ cậu nên tin tưởng anh thêm một chút nữa. Đáng lẽ cậu nên nghe anh giải thích ngay khi ấy.

Có như vậy, anh sẽ không vì cậu mà buồn. Có như vậy, anh mới không vì cậu mà uống say. Có như vậy, anh sẽ không đến tìm cậu. Có như vậy, anh sẽ không phải đứng dưới mưa suốt nửa tiếng đồng hồ trong đêm đó. Có như vậy ... anh mới không cần vì cứu cậu mà bị chiếc xe tải đó đâm trúng.

Có như vậy ... Hạo Nhiên mới không phải ... nằm ở nơi lạnh lẽo này ...

Ngẩn người một lúc thật lâu, cậu vội lau đi nước mắt lã chã trên mặt mình.

Quay sang nhìn tấm hình người con trai dịu dàng bên cạnh, Yến Gia Kỳ đưa tay khẽ chạm lên tấm bia, nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt ánh lên vẻ chúa xót.

"Ở đây lạnh lắm đúng không Hạo Nhiên?"

"Đừng buồn nhé! Anh không làm gì sai cả. Là do em ngu ngốc, không chịu nghe anh giải thích. Em không trách anh đâu ..."

"Anh ở bên ấy ... nhớ đừng uống rượu nữa đó ..."

"A, giờ em phải đi rồi."

"Hẹn gặp lại ... Yêu anh, Nhiên Nhiên của em ...", Yến Gia Kỳ đứng dậy, cất bước rời đi.

Trước khi ra khỏi nghĩa trang, cậu dừng lại, quay đầu về phía ngôi mộ của anh, khẽ lẩm bẩm: "Anh sẽ không phải cô đơn lâu nữa đâu ..."

...

Lang thang khắp một buổi chiều, Yến Gia Kỳ dừng chân tại một cây cầu lớn, thơ thẩn nhìn xuống dòng sông An Giang rộng lớn, xa xa là chân trời dài bất tận.

Ánh chiều tà còn sót lại một chút tia sáng yếu ớt của mặt trời trước khi lặn hẳn.

Nhìn cảnh sắc hiện ra trước mắt, những ký ức khi xưa lại ùa về, lòng gợn lên nỗi buồn man mác.

Yến Gia Kỳ năm nay 17 tuổi, chỉ còn một tháng nữa thôi, cậu sẽ phải đối mặt với kỳ thi Đại học quan trọng trong đời giống như bao học sinh cuối cấp khác.

Khi cậu vừa tròn 2 tuổi, ba cậu đã bỏ lại hai mẹ con cậu mà đi. Mẹ cậu khi còn trẻ không được học hành đàng hoàng, nên khi trụ cột duy nhất trong nhà ra đi, gánh nặng kinh tế ngày một lớn dần mà đè nặng lên đôi vai gầy gò của bà.

Cuối cùng, vì muốn cho cậu một cuộc sống tốt đẹp hơn, mẹ cậu dắt cậu lên thành phố tìm việc.

May mắn thay, mẹ cậu được gia đình Cố Hạo Nhiên nhận vào làm vú nuôi, còn tốt bụng tìm giúp cho cả hai mẹ con Yến Gia Kỳ ở lại trong một căn nhà nhỏ nằm cách căn biệt thự của họ một con ngõ.

Mẹ cậu nấu ăn rất ngon, lại chăm chỉ hoàn thành thật tốt việc trong nhà, cậu cũng rất ngoan nên ba mẹ Hạo Nhiên đối xử với mẹ con cậu rất tốt, còn coi hai người như người trong gia đình, cho cậu đi học.

Hạo Nhiên hơn cậu hai tuổi, gương mặt vô cùng ưa nhìn, lại học rất giỏi, còn vô cùng dịu dàng. Nhiều lúc, thấy cậu không hiểu bài còn tận tình chỉ dạy. Cứ như vậy, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, dần dần mà hai người nảy sinh tình cảm với nhau.

Hai người cũng không hề giấu ba mẹ chuyện tính hướng của mình. Hơn nữa, thành tích học tập của cả hai đều rất tốt nên khi come out, hai bên cũng vui vẻ mà chấp nhận. Tình yêu giữa cậu và Hạo Nhiên cũng ngày càng mặn nồng.

Nhưng cho tới một buổi tối nọ, khi cậu đi dạo ngang qua công viên gần nhà thì phát hiện Cố Hạo Nhiên đang hôn một cô gái.

Cậu như chết lặng khi thấy cảnh tượng đó, bước chân cũng vô lực mà dừng lại, hai hàng nước mắt bỗng rơi xuống.

Như nhận ra điều gì, cậu thấy Cố Hạo Nhiên đưa mắt nhìn về phía cậu. Rồi như ngạc nhiên, rồi lại như hoảng sợ mà đẩy cô nàng kia ra, cất bước chạy thật nhanh về phía cậu.

Yến Gia Kỳ chợt tỉnh, hai chân rảo bước thật nhanh về phía nhà mình.

"Kỳ Kỳ."

"Kỳ Kỳ. Đợi đã!"

Cố Hạo Nhiên chạy tới nắm chặt lấy tay cậu, thở dốc.

"Em nghe anh nói. Tất cả chỉ ... chỉ là hiểu lầm thôi. Là cô gái kia tự dưng chạy đến tỏ tình với anh. Anh từ chối cô ta rồi mà cô ta cứ ... cứ dây dưa với anh ... Anh ... anh đã nói là anh có người yêu rồi. Nhưng tự dưng cô ta lại tiến tới ... rồi ..."

"CỐ HẠO NHIÊN!" Yến Gia Kỳ dùng sức hất tay Cố Hạo Nhiên, mở miệng hét lớn.

"Chúng ta chia tay đi."

"Không!!! Không được! Không được chia tay." Cố Hạo Nhiên siết chặt tay cậu, kéo cậu vào lòng rồi ôm thật chặt.

"Anh không muốn. Anh không chia tay, em phải tin anh. Kỳ Kỳ, anh không biết cô ta mà. Đừng bỏ anh mà Kỳ Kỳ." Hạo Nhiên giọng nói run rẩy, ghì chặt lấy cậu nói.

"Buông ra.", Yến Gia Kỳ gằn giọng.

"Kỳ Kỳ ..."

"BUÔNG!"

Cố Hạo Nhiên vừa buông ra, Yến Gia Kỳ vội vàng đẩy anh ra, xoay người lại, dứt khoát nói: "Chúng ta kết thúc rồi.", rồi xoay người rời đi.

Về đến nhà đã gần 7 giờ tối. Cậu vẫn như ngày thường mà nấu một bữa cơm thật ngon, để phần lại cho mẹ một phần rồi ăn cơm.

Sau khi dọn dẹp chén đũa, cậu lại đi tắm, giặt đồ, rồi lên giường nằm. Nhưng không hiểu sao đêm nay cậu không thể chợp mắt nổi.

Tại sao anh ấy lại đối xử với cậu như vậy?

Tại sao lại lừa dối cậu?

Nếu đã muốn quen người khác, chỉ cần nói với cậu một câu thôi, cậu sẽ tự rút lui mà?

Tại sao ...

Bên ngoài cửa sổ, bầu trời đen kịt lại, mưa rơi tầm tã, thỉnh thoảng còn hiện lên vài ánh chớp lập lòe trông đến rợn cả người.

Yến Gia Kỳ chợt nhớ ra mình chưa đóng cửa sổ, mới lại bật dậy đi về phía cửa sổ đang mở toang.

Vừa đến bên cửa, cậu liền phát hiện ra ở trước cổng nhà cậu có một bóng dáng quen thuộc đang đứng đó, cả người ướt sũng, ngẩng đầu mà nhìn về phía cậu.

Là Cố Hạo Nhiên. Anh ta đứng đó làm gì? Trời còn mưa lớn như vậy ...

Cậu vội khoác chiếc áo mỏng lên người, chạy xuống dưới nhà, cầm theo chiếc ô chạy ra mở cổng.

Yến Gia Kỳ vừa che ô cho mình, vừa che ô cho Cố Hạo Nhiên, giọng khó chịu nói: "Anh tới đây làm gì? Trời mưa lớn thế này mà không biết đường về nhà hả? Bộ bị điên hay gì?"

"Kỳ Kỳ ... Đừng bỏ ... hức ... đừng bỏ anh mà ..." Cố Hạo Nhiên giọng khàn khàn đáp lại.

"Hừ, anh còn uống rượu nữa hả? Anh mau về đi. Chúng ta đã kết thúc rồi, tôi không muốn nói chuyện với anh."

"Kỳ Kỳ ..."

"ĐI ĐI!!!! TÔI BẢO ANH ĐI CƠ MÀ?" Vừa hét lớn, cậu vừa đẩy Cố Hạo Nhiên đi về hướng nhà anh.

"Kỳ Kỳ ... Đừng ..."

Đang tính nói gì đó, hai mắt Cố Hạo Nhiên chợt mở lớn, hét lên hai tiếng "KỲ KỲ" rồi kéo cậu đẩy sang phía vỉa hè bên đường.

Khi Yến Gia Kỳ còn đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bên tai đã vang lên tiếng va chạm rất lớn.

RẦM.

Thời điểm cậu kịp phản ứng, giật mình xoay người lại, thì mọi chuyện đã đi quá xa rồi ...

Cố Hạo Nhiên vì cứu cậu mà chết.

Cậu luống cuống bò tới phía đằng trước chiếc xe tải, bỏ qua cơn đau do mặt bị đập mạnh xuống nền đất đá ban nãy, chỉ thấy cảnh tượng Cố Hạo Nhiên nằm lăn trên đường, mặt mày dính đầy máu hiện lên trước mắt.

"HẠO NHIÊN?? HẠO NHIÊN??"

Cậu nâng Hạo Nhiên dậy, ôm anh thật chặt, run rẩy gọi tên anh, nước mắt giàn giụa.

"Tỉnh lại đi, Hạo Nhiên? Hạo Nhiên??"

Lúc này, Cố Hạo Nhiên khẽ nâng tay chạm vào gò má Yến Gia Kỳ, rồi nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đang trào ra nơi khóe mắt cậu.

"Đừng bỏ ... anh mà ... Kỳ Kỳ à ... đừng khóc ... Anh ... không ... có ... phản bội ... em ..."

Nói xong, tay anh như vô lực mà buông xuống, hai mắt dần dần khép lại ...

"KHÔNG! ĐỪNG MÀ!? KHÔNGGG!!!" Yến Gia Kỳ thống khổ thét lớn.

...

Sau ngày hôm đó, ba mẹ Cố Hạo Nhiên vẫn luôn vì chuyện này mà căm hận Yến Gia Kỳ tới tận xương tủy.

Hai người còn đuổi cậu và mẹ cậu ra khỏi nhà, chỉ cần đụng mặt thì sẽ mắng chửi, nguyền rủa cậu, bởi vì cứu cậu mà đứa con trai duy nhất của họ mới chết thảm như vậy.

Mẹ cậu sau đó nửa năm cũng vì phiền muộn mà bỏ cậu đi mất. Đến trường thì bị bạn bè tẩy chay, coi cậu như tội phạm giết người, thậm chí còn nhiều lần chặn cậu ở phòng vệ sinh hắt nước bẩn, đánh đập thậm tệ.

Cuộc sống cứ như vậy mà trôi qua một cách vô nghĩa. Người thân duy nhất của cậu cũng bỏ lại cậu mà đi rồi, Hạo Nhiên cũng đi rồi ...

...

[Cút đi.]

[Mày đi chết đi.]

[Tại mày nên anh Hạo Nhiên mới chết.]

[THẰNG SAO CHỔI.]

[Tại mày. Tất cả là tại mày.]

[Xuống địa ngục đi!]

[Là mày hại chết Cố Hạo Nhiên.]

[TẤT CẢ ĐỀU LÀ TẠI MÀY!!!]

...

Lúc này, một loạt những âm thanh thét gào man rợ vang lên khắp tứ phía.

Yến Gia Kỳ giật nảy mình. Hai chân bắt đầu run rẩy, ánh mắt ngây dại nhìn xuống dòng nước sâu thẳm bên dưới.

Phải.

Tại mình nên anh ấy mới chết.

Hạo Nhiên đi rồi.

Mẹ ... mẹ cũng đi rồi.

Hai người yêu thương cậu nhất đã đi rồi, vậy thì cậu còn sống trên đời này để làm gì nữa?

Bóng lưng Yến Gia Kỳ lảo đảo, cậu nhìn xuống dòng nước thật lâu, rồi nhỏ giọng gọi, "Mẹ ... con xin lỗi mẹ. Là con bất hiếu. Vì con mà mẹ chịu nhiều khổ cực rồi ... Nếu có kiếp sau, con hy vọng mẹ vẫn là mẹ của con, để con có thể dùng hết phần đời còn lại bù đắp cho mẹ, để mẹ không phải chịu khổ nữa ..."

"Hạo Nhiên, em đến với anh đây. Chờ em thêm một chút nữa nhé." Yến Gia Kỳ khẽ lẩm bẩm, đôi mắt cay xè.

[Nhảy đi! Nhảy đi! Xuống đoàn tụ với mẹ mày đi.]

[Đi chết đi! Đồ sao chổi.]

[Mày hại chết Cố Hạo Nhiên, mày cũng phải chết theo anh ấy! Xuống dưới đó bồi tội với anh ấy!]

[Mau nhảy xuống đi!!!]

Những âm thanh la hét đầy tàn nhẫn kia vẫn liên tục vang lên phía sau cậu, vốn dĩ không có hình dạng, lúc này lại tựa như đôi tay của tử thần không ngừng thôi thúc cậu nhanh chóng trèo qua.

"Xin ... xin lỗi ...", Yến Gia Kỳ lầm bầm.

Lúc này, cậu như mất đi toàn bộ lý trí, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng vô hồn, vô thức trèo qua thanh chắn bằng sắt, chậm rãi buông tay, cả người cứ vậy mà rơi tùm xuống dòng sông lạnh lẽo, cho đến khi cơ thể cậu dìm sâu xuống dưới đáy sông, nhận thức dần trở nên mơ hồ ...

Hot

Comments

Chi

Chi

=)))

2024-07-19

0

HỘT VỊT LỘN

HỘT VỊT LỘN

chừng nào ra chương mới vậy

2024-02-21

0

Ngọc Hành

Ngọc Hành

Đây là những âm thanh hiện lên trong đầu vì Gia Kỳ bị ám ảnh mấy lời nói kia đúng không nhỉ

2024-02-13

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Lạc lối
2 Chương 2: Tỉnh lại
3 Chương 3: Cuộc sống mới
4 Chương 4: Thay đổi
5 Chương 5: Khai giảng
6 Chương 6: Nhận lớp
7 Chương 7: Đe dọa
8 Chương 8: Đi chơi
9 Chương 9: Gặp lại
10 Chương 10: Không quen
11 Chương 11: Quan tâm
12 Chương 12: Bắt đầu kế hoạch
13 Chương 13: Kỳ lạ
14 Chương 14: An giấc
15 Chương 15: Hôn ước
16 Chương 16: Xóa bỏ tin đồn
17 Chương 17: Cơ hội trời ban
18 Chương 18: Chuẩn bị
19 Chương 19: Muốn nấu ăn
20 Chương 20: Gặp lại
21 Chương 21: Quen thuộc
22 Chương 22: Ngoan, đừng khóc nữa!
23 Chương 23: Đăng ký kết hôn
24 Chương 24: Sống chung
25 Chương 25: Muốn cắn một miếng quá.
26 Chương 26: Ngủ chung
27 Chương 27: Em muốn nấu cho anh ăn!
28 Chương 28: Sau này anh đây sẽ cưới cậu.
29 Chương 29: Muốn hôn cậu ấy quá.
30 Chương 30: Em cứ như vậy, là đang muốn tôi sớm đè em ra hôn sao?
31 Chương 31: Đối tượng của Cố tổng
32 Chương 32: Thân nhau lắm sao?
33 Chương 33: Một người chồng rộng lượng
34 Chương 34: Ác mộng (1)
35 Chương 35: Ác mộng (2)
36 Chương 36: Cảnh giác
37 Chương 37: Ẩn tình
38 Chương 38: Tin đồn
39 Chương 39: Dù sao thì em cũng là vợ anh rồi mà.
40 Chương 40: Anh không phải người ngoài.
41 Chương 41: Bị phát hiện
42 Chương 42: Em là đang lo lắng cho anh sao?
43 Chương 43: Ghen
44 Chương 44: Giận dỗi
45 Chương 45: Em có thể đừng khóc nữa được không?
46 Chương 46: Quá khứ (1)
47 Chương 47: Quá khứ (2)
48 Chương 48: Làm lành
49 Chương 49: Muốn
50 Chương 50: Quyết định (1)
51 Chương 51: Quyết định (2)
52 Chương 52: Lột xác
53 Chương 53: Đã khác trước
54 Chương 54: Giờ Thể dục (1)
55 Chương 55: Giờ Thể dục (2)
56 Chương 56: Cảnh giác
57 Chương 57: Bạn trai của Kỳ Kỳ
58 Chương 58: Làm rõ
59 Chương 59: Nguy hiểm
60 Chương 60: Kỳ Kỳ bị thương
61 Chương 61: Che giấu (1)
62 Chương 62: Che giấu (2)
63 Chương 63: Chân tướng (1)
64 Chương 64: Chân tướng (2)
65 Chương 65: Đau lòng
66 Chương 66: Hối hận
67 Chương 67: Điều đáng sợ nhất (1)
68 Chương 68: Điều đáng sợ nhất (2)
69 Chương 69: Điều đáng sợ nhất (3)
70 Chương 70: Điều đáng sợ nhất (4)
71 Chương 71: Em đi đâu rồi?
72 Chương 72: Hoảng loạn
73 Chương 73: Ba năm một giấc mộng
74 Chương 74: Mọi chuyện đều đã qua cả rồi.
75 Chương 75: Yêu lại từ đầu
76 Chương 76: Không nghe lời sẽ phạt em
77 Chương 77: Thay đổi
78 Chương 78: Kỳ Kỳ à, phải làm sao đây?
79 Chương 79: "Nó thành ra như vậy, đều là tại em hết đó."
Chapter

Updated 79 Episodes

1
Chương 1: Lạc lối
2
Chương 2: Tỉnh lại
3
Chương 3: Cuộc sống mới
4
Chương 4: Thay đổi
5
Chương 5: Khai giảng
6
Chương 6: Nhận lớp
7
Chương 7: Đe dọa
8
Chương 8: Đi chơi
9
Chương 9: Gặp lại
10
Chương 10: Không quen
11
Chương 11: Quan tâm
12
Chương 12: Bắt đầu kế hoạch
13
Chương 13: Kỳ lạ
14
Chương 14: An giấc
15
Chương 15: Hôn ước
16
Chương 16: Xóa bỏ tin đồn
17
Chương 17: Cơ hội trời ban
18
Chương 18: Chuẩn bị
19
Chương 19: Muốn nấu ăn
20
Chương 20: Gặp lại
21
Chương 21: Quen thuộc
22
Chương 22: Ngoan, đừng khóc nữa!
23
Chương 23: Đăng ký kết hôn
24
Chương 24: Sống chung
25
Chương 25: Muốn cắn một miếng quá.
26
Chương 26: Ngủ chung
27
Chương 27: Em muốn nấu cho anh ăn!
28
Chương 28: Sau này anh đây sẽ cưới cậu.
29
Chương 29: Muốn hôn cậu ấy quá.
30
Chương 30: Em cứ như vậy, là đang muốn tôi sớm đè em ra hôn sao?
31
Chương 31: Đối tượng của Cố tổng
32
Chương 32: Thân nhau lắm sao?
33
Chương 33: Một người chồng rộng lượng
34
Chương 34: Ác mộng (1)
35
Chương 35: Ác mộng (2)
36
Chương 36: Cảnh giác
37
Chương 37: Ẩn tình
38
Chương 38: Tin đồn
39
Chương 39: Dù sao thì em cũng là vợ anh rồi mà.
40
Chương 40: Anh không phải người ngoài.
41
Chương 41: Bị phát hiện
42
Chương 42: Em là đang lo lắng cho anh sao?
43
Chương 43: Ghen
44
Chương 44: Giận dỗi
45
Chương 45: Em có thể đừng khóc nữa được không?
46
Chương 46: Quá khứ (1)
47
Chương 47: Quá khứ (2)
48
Chương 48: Làm lành
49
Chương 49: Muốn
50
Chương 50: Quyết định (1)
51
Chương 51: Quyết định (2)
52
Chương 52: Lột xác
53
Chương 53: Đã khác trước
54
Chương 54: Giờ Thể dục (1)
55
Chương 55: Giờ Thể dục (2)
56
Chương 56: Cảnh giác
57
Chương 57: Bạn trai của Kỳ Kỳ
58
Chương 58: Làm rõ
59
Chương 59: Nguy hiểm
60
Chương 60: Kỳ Kỳ bị thương
61
Chương 61: Che giấu (1)
62
Chương 62: Che giấu (2)
63
Chương 63: Chân tướng (1)
64
Chương 64: Chân tướng (2)
65
Chương 65: Đau lòng
66
Chương 66: Hối hận
67
Chương 67: Điều đáng sợ nhất (1)
68
Chương 68: Điều đáng sợ nhất (2)
69
Chương 69: Điều đáng sợ nhất (3)
70
Chương 70: Điều đáng sợ nhất (4)
71
Chương 71: Em đi đâu rồi?
72
Chương 72: Hoảng loạn
73
Chương 73: Ba năm một giấc mộng
74
Chương 74: Mọi chuyện đều đã qua cả rồi.
75
Chương 75: Yêu lại từ đầu
76
Chương 76: Không nghe lời sẽ phạt em
77
Chương 77: Thay đổi
78
Chương 78: Kỳ Kỳ à, phải làm sao đây?
79
Chương 79: "Nó thành ra như vậy, đều là tại em hết đó."

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play