“Được, chơi trò ấy đi.”
Diêm Cảnh Nghi thấy luật khá dễ hiểu, cảm thấy bản thân cô có thể thắng được nên đã đồng ý.
Thế nhưng vòng chơi đầu tiên, Thẩm Nghi Tranh thắng. Vòng chơi thứ hai tình thế của Thẩm Nghi Tranh rất bị động nhưng cuối cùng vẫn dành chiến thắng.
Diêm Cảnh Nghi căn bản vẫn không phục, mặc dù Diêm Cẩn Dụ không đứng bên cạnh Thẩm Nghi Tranh nhưng cô vẫn cho rằng là anh trai đang giúp cô ta.
“Không tính, không tính! Cô chắc chắn là được anh ấy giúp.”
“Diêm Vương không ở gần tôi làm sao có thể giúp được?”
Thẩm Nghi Tranh phản bác lại.
“Chắc chắn anh ấy đã dùng thuật con rối để điều khiển cô. Anh trai tôi là người có tính hiếu thắng nhất định sẽ không để cô thua được.”
Diêm Cảnh Nghi tức đến mức hai mắt nổ đom đóm. Từ khi còn bé đến giờ Diêm Cẩn Dụ đều vô cùng cưng chiều cô em gái này, thứ gì cô muốn đều sẽ cho cô, nhưng hiện tại chỉ vì một người phụ nữ thân phận không rõ ràng mà lại khiến cô mất mặt, Diêm Cảnh Nghi vô cùng tủi thân.
Diêm Cẩn Dụ hắng giọng.
“Tiểu Nghi, em là người hiểu lý lẽ, chẳng nhẽ lại không chịu nhận thua? Hơn nữa nếu anh có dùng đạo thuật giúp Thẩm Nghi Tranh, em lại không cảm nhận được sao?”
“Đạo thuật của anh cao siêu!”
Nói xong Diêm Cảnh Nghi liền bỏ ra ngoài.
[ … ]
“Công chúa lớn tuổi rồi sao lại trẻ con, ấu trĩ đến mức này?”
Quân Nặc chạy theo Diêm Cảnh Nghi. Hắn châm chọc.
“Anh chạy ra đây làm gì chứ?”
Quân Nặc và Diêm Cảnh Nghi từ nhỏ đã là oan gia. Từ khi Diêm Cảnh Nghi được sinh ra hễ thấy Quân Nặc đều sẽ bật khóc, lớn lên gặp hắn là cãi nhau, nói chung hai người chưa có một giây nào ở cạnh nhau là hòa hợp.
“Anh trai cô nói tôi ra ngoài xem cô.”
“Chúng ta vốn không hợp nhau, anh việc gì phải nhận lời.”
Diêm Cảnh Nghi cũng chẳng biết bản thân đã đi ra ngoài phố từ khi nào. Trong lòng buồn bực, nhìn thấy Quân Nặc lại càng buồn bực hơn.
“Chúng ta đích thực là không hợp nhau nhưng tôi và anh cô là bạn thân. Công chúa, mau trở về vương phủ thôi.”
Quân Nặc cười nhẹ. Diêm Cảnh Nghi rời vương phủ bỏ đi hai tháng, khi trở về tính cách vẫn không có gì thay đổi, ngây thơ hồn nhiên nhưng lại vô cùng nghịch ngợm. Thực ra hắn đã sớm đoán được cô sẽ gây chuyện với Thẩm Nghi Tranh, cũng sẽ đoán được cô thua cuộc.
Quân Nặc chạy ra ngoài không phải do Diêm Cẩn Dụ bảo, hắn đơn thuần chỉ muốn an ủi Diêm Cảnh Nghi, nhưng không hiểu vì sao mỗi lần gặp cô lại không nhịn được mà ‘đấu võ mồm’.
“Cẩn thận.”
Phía trước có một chiếc xe ô tô chạy đến, Diêm Cảnh Nghi không để ý, thấy vậy Quân Nặc lại vươn tay kéo cô lại. Hắn dùng sức hơi lớn khiến cả người Diêm Cảnh Nghi nằm trọn trong vòng tay của hắn.
Nhất thời cô và hắn nhìn nhau chăm chú.
“Anh… Buông tôi ra! Đừng hòng chiếm tiện nghi của tôi.”
Vẫn là Diêm Cảnh Nghi phản ứng nhanh.
Quân Nặc dùng nụ cười để xóa đi khoảnh khắc ngại ngùng.
“Ai thèm chiếm tiện nghi của cô làm gì chứ? Có cho ‘chó’ cũng không thèm ấy.”
“Quân Nặc, anh muốn chết hả? Dám vô lễ với bổn công chúa!”
Quân Nặc tuy bị Diêm Cảnh Nghi đánh nhưng hắn không hề cảm thấy tức giận, ngược lại còn vô cùng vui vẻ, vẻ mặt giống như là đang hưởng thụ. Quãng thời gian Diêm Cảnh Nghi không ở trong vương phủ, cuộc sống của Quân Nặc luôn trong tình trạng thiếu thốn, khi cô trở về hắn cảm thấy mọi thứ đều đã quay trở lại quỹ đạo vốn có của nó.
“Có muốn đi dạo quanh phố một chút không?”
Quân Nặc thu lại nụ cười, hắn nghiêm túc hỏi Diêm Cảnh Nghi.
“Không phải anh tôi bảo anh đưa tôi về vương phủ sao? Hơn nữa anh thân là quân sư, lễ nghi phía sau không thiếu phần của anh.”
Diêm Cảnh Nghi khẽ đáp. Có thể trong một khắc nào đó cô sẽ trở thành một đứa trẻ ham chơi, nhưng Diêm Cảnh Nghi rất hiểu chuyện. Rằm tháng bảy là lễ nghi lớn nhất địa phủ, mọi thứ đều được sắp xếp và thực hiện một cách cẩn thận và nghiêm ngặt. Không chỉ có Quân Nặc, lễ nghi phía sau Diêm Cảnh Nghi cũng bắt buộc phải tham gia.
“Rằm tháng bảy năm nào chẳng tổ chức, trốn một năm cũng không sao mà. Chỉ cần cô muốn, tôi liều chết đi cùng cô, xem như tôi đang nể tình mối quan hệ không hòa hợp giữa hai chúng ta.”
Quân Nặc nói.
Diêm Cảnh Nghi bị lời nói của hắn làm cho bật cười. Cô huých tay hắn.
“Mối quan hệ bất hòa lại còn cần nể tình ư? Nếu quân sư nhà ngươi nói muốn đi chơi với bổn công chúa, bổn công chúa ta còn suy xét lại.”
Diêm Cảnh Nghi tỏ ra cao ngạo. Mặc dù từ bé đến lớn chưa lần nào gặp nhau là bình yên, nhưng mỗi lần cô buồn người xuất hiện an ủi cô kịp thời, kịp lúc nhất vẫn luôn là Quân Nặc. Trong thâm tâm Diêm Cảnh Nghi vẫn luôn coi hắn là một người bạn chí cốt.
“Thần tử đã có lời mời, vậy công chúa có đồng ý không?”
Quân Nặc cúi người, làm động tác mời.
“Bổn công chúa nể tình ngươi có thành ý, tạm thời chấp nhận.”
Dứt lời, Diêm Cảnh Nghi liền nắm lấy tay Quân Nặc, kéo hắn bỏ chạy. Bọn họ vừa rời đi chưa bao lâu, Hắc Bạch Vô Thường đã đuổi đến, có lẽ là muốn đưa Quân Nặc và Diêm Cảnh Nghi trở về để tiến hành nghi lễ tiếp theo.
Diêm Cảnh Nghi dẫn Quân Nặc qua khu vui chơi nổi tiếng nhất địa phủ, ở nơi này chỉ cần muốn chơi gì là có thứ đấy.
“Cũng đã lâu rồi không tới đây.”
Quân Nặc nhìn hết thảy đều thay đổi, không khỏi cảm thấy.
“Phải. Nhớ hồi bé tôi chọc giận anh Trạch Kha, là anh và anh Cẩn Dụ kéo tôi tới đây chơi.”
Câu nói của Quân Nặc khiến Diêm Cảnh Nghi hồi tưởng lại chuyện quá khứ. Quá khứ có đẹp đến mức cũng chỉ là những chuyện đã qua, vậy nên chỉ cần nhớ lại con người đều sẽ cảm thấy hối tiếc.
Diêm Cảnh Nghi và Quân Nặc chơi một lượt trò chơi trong khu vui chơi suốt mấy tiếng đồng hồ, khi đã thấm mệt cả hai tìm một chiếc ghế băng ngồi nghỉ.
“Quân Nặc!”
Bỗng từ đằng xa có một người phụ nữ chạy đến. Người này ăn mặc lịch sự, khí chất sang trọng, xuất thân chắc chắn từ một gia đình có tiếng trong địa phủ.
Quân Nặc đang ăn kem sau khi nghe thấy giọng nói ấy sắc mặt đen lại. Hắn theo bản năng kéo Diêm Cảnh Nghi bỏ chạy.
“Sao tự nhiên chạy vậy? Hắc Bạch Vô Thường đến rồi à?”
“Không phải, người yêu cũ của tôi tới rồi!”
Chỉ là người yêu cũ mà thôi, có gì phải chạy chứ? Nghĩ đến đây Diêm Cảnh Nghi liền kéo Quân Nặc dừng bước, chẳng mấy chốc người phụ nữ kia đã đuổi đến.
“Mới chia tay em có một ngày anh đã có bạn gái mới rồi à? Quân Nặc anh đúng là đồ bỉ ổi, còn dám dắt ‘trà xanh’ đi dạo phố nữa.”
Nhìn thấy Quân Nặc bị người yêu cũ dạy dỗ, Diêm Cảnh Nghi cười không khép được miệng, nhưng cười chưa được bao lâu thì đã bị hai chữ ‘trà xanh’ làm cho im bặt.
“Cô nói ai là trà xanh đấy hả?”
Diêm Cảnh Nghi tỏ ra không vui.
“Còn không phải cô thì là ai!”
Người phụ nữ cứng họng đáp.
“Tôi xinh đẹp trẻ trung, gia đình có điều kiện, nhà cửa và tiền bạc không thiếu thì việc gì phải làm trà xanh chứ!”
Diêm Cảnh Nghi khoanh tay, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo. Người phụ nữ đương nhiên không tin lời Diêm Cảnh Nghi nói, cô ta bĩu môi, cất giọng gợi đòi.
“Đúng rồi, cô là nhất, nhất cô rồi! Cô là thứ hai không ai chủ nhật cả.”
Diêm Cảnh Nghi biết đây không phải là lời khen, nhưng nếu đem bản thân cô ra xem xét thì Diêm Cảnh Nghi nghĩ cô chính là người phụ nữ số một trong địa phủ. Đường đường là một cô công chúa lá ngọc cành vàng, Diêm Cảnh Nghi vì sao lại không tự tin chứ?
“Cô nói đúng rồi đấy! Tôi là nhất không ai là nhì cả! Một người phụ nữ trẻ tuổi như tôi sở hữu nguyên một dãy phố lớn, trang sức trên người đều là đồ đắt tiền, gương mặt xinh xắn đáng yêu ai nhìn cũng thích như tôi thì không là nhất chẳng nhẽ là nhì chắc!”
Người yêu cũ của Quân Nặc không nhìn nổi dáng vẻ kiêu ngạo của Diêm Cảnh Nghi, cô ta hừ lạnh.
“Đừng tự tin quá mức nếu không không có cái hố nào cho cô chui xuống cả.”
Diêm Cảnh Nghi cười nhạt.
“Tôi không quen chui hố, tôi chỉ quen úp mặt vào chiếc giường được làm bằng tiền ở nhà thôi.”
Updated 117 Episodes
Comments