Chương 14: Lòng tin đáng giá cỡ nào

Diêm Cẩn Dụ đi tìm Thẩm Nghi Tranh. Cô đang nằm trước cửa chuồng của mãnh thú, không hề tỉnh táo.

Diêm Cẩn Dụ tỏ ra không vui, hắn dùng một gáo nước lạnh hất lên người Thẩm Nghi Tranh. Thẩm Nghi Tranh giật mình, theo bản năng bật dậy ngay.

“Diêm Cẩn Dụ… Diêm Vương.”

Nhìn thấy Diêm Cẩn Dụ, Thẩm Nghi Tranh vô cùng vui mừng, cô cứ nghĩ mọi chuyện đã được giải quyết, hắn tới là muốn minh oan cho cô, nhưng không, Thẩm Nghi Tranh đã nghĩ nhiều.

“Anh tin tôi rồi phải không? Tôi không hề giết vương thúc của anh mà. Diêm Vương, anh mau cho tôi về vương phủ đi, ở đây đáng sợ quá.”

Đối mặt với một con thú dữ, Thẩm Nghi Tranh làm sao có thể không sợ cho được. Cô định chỉ vào mãnh thú, nói gì đó với Diêm Cẩn Dụ nhưng khi nhìn vào bên trong, chuồng đã là một mảng trống không. Mãnh thú ngày đêm gầm gừ dọa Thẩm Nghi Tranh đã biến mất, cửa chuồng thì được mở toang.

“Nó… Nó… Đi đâu rồi?”

Thẩm Nghi Tranh lắp ba lắp bắp hỏi Diêm Cẩn Dụ. Bản thân cô cũng biết một khi con mãnh thú này xổng chuồng, hậu quả sẽ là gì. Thẩm Nghi Tranh không dám tưởng tượng.

“Cô hỏi tôi nó đi đâu rồi? Thẩm Nghi Tranh, không phải cô không biết mục đích của mình xuống địa phủ là gì sao? Vậy được, để tôi nói cho cô biết, mục đích của cô chính là phá nát địa phủ. Trước là giết vương thúc của tôi, cả địa phủ náo loạn, sau là thả mãnh thú, hại người dân mất mạng. Thẩm Nghi Tranh, lòng dạ của cô quá độc ác, cô rốt cuộc có phải người không vậy?”

Thẩm Nghi Tranh cứ thế bị Diêm Cẩn Dụ gắn lên người hai tội danh. Cô dĩ nhiên không hề can tâm, dựa vào đâu mà bắt cô thừa nhận tất cả?

“Tôi không có!”

Thẩm Nghi Tranh hét lên.

“Vậy cô nói cho tôi xem, mãnh thú vì sao lại có thể ra ngoài? Chuồng được thiết kế vô cùng đặc biệt, với sức lực của nó không thể tự ra được, trừ khi là có người mở cửa chuồng. Nơi này chỉ có cô mà thôi, không – một – ai – hết!”

Diêm Cẩn Dụ nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng. Hắn để Thẩm Nghi Tranh đến trông coi mãnh thú một phần là muốn cô rời xa vương phủ náo loạn, một phần là muốn giúp cô bình tĩnh suy nghĩ cẩn thận lại mọi chuyện. Nhưng hiện tại Thẩm Nghi Tranh hoàn toàn phụ đi công sức của hắn!

“Anh tới cũng thấy tôi bị người ta đánh ngất mà. Rõ ràng trong lúc tôi ngất đi, đã có người lén lút thả nó ra. Nó hung dữ như vậy, tôi còn không dám lại gần, anh nhìn cây gậy kia đi, mỗi khi cho nó ăn tôi đều phải dùng nó.”

Thẩm Nghi Tranh chỉ chỉ vào cây gậy dưới đất. Cô mới xuống địa phủ chưa được bao lâu đã bị người ta hãm hại, đến cô còn cảm thấy mơ hồ.

Diêm Cẩn Dụ định nói gì đó thì từ xa thấy Diêm Trạch Kha chạy đến, sau trận chiến với mãnh thú ban nãy gương mặt hắn vẫn còn lem luốc.

“Anh, đã có số liệu người mất rồi, gần như là tất cả dân cư trên con phố đó. Các bô lão… Các bô lão…”

“Bọn họ làm sao?”

Diêm Cẩn Dụ ngắt lời Diêm Trạch Kha.

“Bọn họ muốn anh đưa Thẩm Nghi Tranh tới ngục tối, sau đó cẩn thận tra hỏi cô ta, nói thẳng ra là muốn anh định tội Thẩm Nghi Tranh.”

[ … ]

Thẩm Nghi Tranh được Diêm Cẩn Dụ đưa tới ngục tối. Hắn đẩy cô vào bên trong rồi dùng đạo thuật khóa cửa lại.

Sắc mặt Thẩm Nghi Tranh rất kém, hốc mắt cô đỏ hoe nhưng vẫn không hề rơi một giọt nước mắt. Trước khi Diêm Cẩn Dụ rời đi, Thẩm Nghi Tranh đã hỏi.

“Diêm Vương, anh có tin tôi không?”

Diêm Cẩn Dụ quay người nhìn cô, hắn đáp.

“Tin rồi, chỉ đáng tiếc lòng tin của tôi lại bị cô phụ bạc.”

Hắn đã từng rất tin Thẩm Nghi Tranh…

Đau lòng nhất là nghe ra hai chữ ‘đã từng’ từ miệng của hắn. Hắn không phải không tin cô, hắn đã tin cô để rồi bây giờ khiến hắn vô cùng hối hận… Ý tứ rõ ràng như ban ngày, Thẩm Nghi Tranh vẫn nguyện không nghe hiểu.

“Diêm Cẩn Dụ, dù tiếp theo có chuyện gì xảy ra với tôi, tôi có thể chết hoặc có thể sống tôi đều sẽ tin anh. Tôi không giống như anh, tin một người nào đó sẽ không bao giờ hối hận.”

Thẩm Nghi Tranh gượng cười, nhàn nhạt lên tiếng. Nhà ngục là nơi tối nhất địa phủ, hơi lạnh, sự ẩm ướt bẩn thỉu của nơi này khiến cô sợ hãi, nhưng khi đứng trước mặt Diêm Cẩn Dụ, Thẩm Nghi Tranh vẫn muốn tỏ ra mạnh mẽ, cô không muốn hắn nhìn thấy sự yếu đuối của cô.

Diêm Cẩn Dụ đã không còn nhìn cô, sau khi nói xong câu nói đó hắn liền quay lưng đi, tựa hồ không muốn thấy Thẩm Nghi Tranh, tựa hồ nhìn thấy cô hắn sẽ rất tức giận, rất hối hận. Sống lưng Diêm Cẩn Dụ cứng đờ, hắn lạnh lùng nói.

“Cô nên cầu nguyện cho bản thân đi, nếu như để tôi tìm ra bất kỳ bằng chứng nào nữa, cô chắc chắn sẽ không thoát tội đâu.”

Diêm Cẩn Dụ rời đi, bóng tối hoàn toàn bao trùm lấy cơ thể nhỏ bé của Thẩm Nghi Tranh. Cô ngồi sụp xuống, nước mắt rơi lã chã. Cô ước gì bây giờ hắn là Cố Niên, bởi Cố Niên không cần cô giải thích cũng đủ để tin cô, bởi Cố Niên dù có phải trả giá đều sẽ tin tưởng cô tuyệt đối. Sự lạnh nhạt, xa cách của Diêm Cẩn Dụ làm một chút kiên cường còn sót lại trong người Thẩm Nghi Tranh hoàn toàn biến mất.

[ … ]

Diêm Trạch Kha đến ngục tối thăm Thẩm Nghi Tranh. Hắn phất nhẹ tay, cả ngục tối liền bừng sáng. Thẩm Nghi Tranh nằm co người ở một góc, cô đã ngủ rất say, không hề hay biết hắn đến.

Diêm Trạch Kha bật cười. Cô đúng là người có nghị lực nhất mà hắn từng gặp, trong tình huống nước sôi lửa bỏng thế này vẫn còn ngủ được, nhưng như vậy cũng tốt, không hại đến sức khỏe.

Diêm Trạch Kha xoay người dùng ánh mắt ra hiệu với người đứng phía sau, đợi người đó rời đi hắn mới bước lại gần Thẩm Nghi Tranh. Cánh cửa bị đạo thuật mở ra, Diêm Trạch Kha khom người thấp xuống.

Hắn đưa tay vén tóc cô ra một bên, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô khóe miệng đã tự giác cong lên. Để Thẩm Nghi Tranh vào ngục tối đã làm khổ cô rất nhiều.

“Tin tôi được không… Tin tôi đi… Xin anh…”

Thẩm Nghi Tranh mơ thấy ác mộng, trong vô thức nói không ngừng. Diêm Trạch Kha bỗng cảm thấy đau lòng, hắn thở dài, nhẹ nhàng an ủi cô.

“Thẩm Nghi Tranh, tôi tin cô, tuyệt đối tin tưởng cô.”

Hắn dĩ nhiên tin Thẩm Nghi Tranh không có tội!

Như thể nghe được câu nói này của Diêm Trạch Kha, Thẩm Nghi Tranh mới cảm thấy yên tâm hơn. Diêm Trạch Kha cứ giữ nguyên một tư thế ngắm nhìn cô, không hiểu vì sao mỗi lần nhìn thấy Thẩm Nghi Tranh, trong lòng hắn luôn xuất hiện một cảm xúc rất lạ lùng.

Thấy cô bị người khác buộc tội, hắn đau lòng. Thấy cô bị chính Diêm Cẩn Dụ đưa vào ngục tối, trái tim hắn lại nhói lên. Diêm Trạch Kha nhíu mày, hắn đối với một người như cô lại có tình cảm ư? Không thể nào! Hắn tuyệt nhiên không thể!

“Thẩm Nghi Tranh, tôi sẽ giúp cô minh oan, sẽ nhanh chóng để cô rời khỏi nơi này. Ngục tối quá dơ bẩn, không phù hợp với cô.”

“Đưa cô xuống đây đã để cô chịu khổ rồi! Sau này nhất định sẽ bù đắp cho cô.”

“Diêm Cẩn Dụ có thể không tin cô, những người xung quanh có thể nghi ngờ cô nhưng tôi mãi mãi đều tin tưởng cô. Thẩm Nghi Tranh, cô phải nhớ tôi luôn đối xử với cô rất tốt!”

Diêm Trạch Kha lại không kiềm chế được, một lần nữa đưa tay chạm lên gương mặt thanh tú của Thẩm Nghi Tranh. Ngón tay hắn mơn trớn trên làn da mịn màng của cô, cảm giác thật thích!

Diêm Trạch Kha cười nhẹ, hắn tự dặn với lòng sẽ sớm để mọi chuyện kết thúc.

Chapter
1 Chương 1: Chồng cô chưa chết!
2 Chương 2: Diêm Cẩn Dụ
3 Chương 3: Hình phạt
4 Chương 4: Giữ bên mình
5 Chương 5: Hiến kế
6 Chương 6: Thời gian một ngày làm quà tặng
7 Chương 7: Vong linh tầm thường?
8 Chương 8: Người của hắn
9 Chương 9: Oan gia đụng oan gia
10 Chương 10: Địa phủ bình yên
11 Chương 11: Nước thần và ‘cái đuôi’ Diêm Cẩn Dụ
12 Chương 12: Vương thúc
13 Chương 13: Tai hoạ nối tiếp tai hoạ
14 Chương 14: Lòng tin đáng giá cỡ nào
15 Chương 15: Tâm tư
16 Chương 16: Xuất hiện nhân chứng
17 Chương 17: Đưa cô trở về chăm sóc
18 Chương 18: Quyết định của Diêm Cẩn Dụ
19 Chương 19: Diêm vương ‘không khí’
20 Chương 20: Môi chạm môi
21 Chương 21: Sự cố trên phố
22 Chương 22: Kẻ tới không đúng lúc
23 Chương 23: Trở về trần thế
24 Chương 24: Tình yêu vĩnh cửu
25 Chương 25: Ranh giới
26 Chương 26: Bị bắt
27 Chương 27: Đòi người
28 Chương 28: Không thể cho em tự do
29 Chương 29: Tiệc chào mừng
30 Chương 30: Ra mặt
31 Chương 31: Diêm vương đến đón thư đồng
32 Chương 32: Tiệc trà
33 Chương 33: Sự trùng hợp có sắp xếp
34 Chương 34: Mất trang sức
35 Chương 35: Ăn miếng trả miếng
36 Chương 36: Đưa ra bằng chứng
37 Chương 37: Tay không bắt tra nam
38 Chương 38: Anh không miễn cưỡng
39 Chương 39: Một chút thất vọng
40 Chương 40: Biết sợ
41 Chương 41: Biển là nơi lãng mạn nhất
42 Chương 42: Pháp sư
43 Chương 43: Bạn thân từ nhỏ của Thẩm Nghi Tranh
44 Chương 44: Sắp tới sẽ có đại hồng thuỷ
45 Chương 45: Hiểu nhầm
46 Chương 46: Trần thế có chuyện
47 Chương 47: Chuyện trong quá khứ
48 Chương 48: Diêm vương khóc nhè
49 Chương 49: Quy định 24/24
50 Chương 50: Người đàn ông có khát vọng lớn
51 Chương 51: Phải cẩn thận Diêm Trạch Kha
52 Chương 52: Tin tưởng tuyệt đối
53 Chương 53: Huynh đệ tình thâm
54 Chương 54: Lá Tuế Chi
55 Chương 55: Chấp nhận hạ mình
56 Chương 56: Hết người này đến người khác đều nói như vậy
57 Chương 57: Điềm Y thứ hai
58 Chương 58: Rượu phạt
59 Chương 59: Diêm vương tạm thời
60 Chương 60: Kết giới ngăn cách
61 Chương 61: Diêm Trạch Kha hay Hạ Trạch Kha
62 Chương 62: Bất lực của Tố Lệ
63 Chương 63: Hòa Lạc nhận tội
64 Chương 64: Dùng bản thân để báo thù
65 Chương 65: Thuyết phục
66 Chương 66: Tham dự hôn lễ của bạn học cũ
67 Chương 67: Trả em tự do
68 Chương 68: Quay trở về
69 Chương 69: Đến tìm Diêm Cẩn Dụ
70 Chương 70: Bữa cơm quây quần
71 Chương 71: Không hợp nhau
72 Chương 72: Muốn diễn một vở kịch
73 Chương 73: Anh không cần em nữa
74 Chương 74: Em nên trở về trần thế
75 Chương 75: Hạ màn vở kịch
76 Chương 76: Bại lộ
77 Chương 77: La Bạch bị giết
78 Chương 78: Mở rộng thế lực
79 Chương 79: Hòa Lạc mang thai
80 Chương 80: Người phục vụ đáng ngờ
81 Chương 81: Xóa bỏ ký ức
82 Chương 82: Diêm hậu
83 Chương 83: Đêm tân hôn
84 Chương 84: Tranh cãi trong bệnh viện
85 Chương 85: Chợ truyền thống
86 Chương 86: Mộc Giai
87 Chương 87: Diêm Cảnh Nghi bị bắt cóc
88 Chương 88: Thẩm Nghi Tranh tự vẫn
89 Chương 89: Câu chuyện mơ hồ
90 Chương 90 Cái chết bất ngờ
91 Chương 91: Lựa chọn của Quân Nặc
92 Chương 92: Tỉ thí
93 Chương 93: Cô đang sợ
94 Chương 94: Mời một ly nước
95 Chương 95: Họp lớp
96 Chương 96: Thứ xuất hiện trong ảo ảnh
97 Chương 97: Quỳ trước đại điện
98 Chương 98: Muốn khôi phục đạo thuật
99 Chương 99: Đến tìm cô
100 Chương 100: Chồng của Hòa Lạc
101 Chương 101: Đã lâu không gặp
102 Chương 102 Một đêm phóng túng
103 Chương 103: Không thể rời đi
104 Chương 104: Tôi chỉ có một mình em
105 Chương 105: Sự thay đổi của Diêm Trạch Kha
106 Chương 106: Bảo vệ Lệ Hạ Dao
107 Chương 107: Hóa giải đạo thuật?
108 Chương 108: Đều biết
109 Chương 109: Điều thần kỳ trong sách cổ
110 Chương 110: Ở bên nhau là giải quyết tất cả
111 Chương 111: Lấy trứng chọi đá
112 Chương 112: Khơi mào trận chiến
113 Chương 113: Chiến trận
114 Chương 114: Chiến trận (2)
115 Chương 115: Chiến trận (3)
116 Ngoại truyên 1: Cặp đôi oan gia
117 Ngoại truyện 2: Đời đời kiếp kiếp
Chapter

Updated 117 Episodes

1
Chương 1: Chồng cô chưa chết!
2
Chương 2: Diêm Cẩn Dụ
3
Chương 3: Hình phạt
4
Chương 4: Giữ bên mình
5
Chương 5: Hiến kế
6
Chương 6: Thời gian một ngày làm quà tặng
7
Chương 7: Vong linh tầm thường?
8
Chương 8: Người của hắn
9
Chương 9: Oan gia đụng oan gia
10
Chương 10: Địa phủ bình yên
11
Chương 11: Nước thần và ‘cái đuôi’ Diêm Cẩn Dụ
12
Chương 12: Vương thúc
13
Chương 13: Tai hoạ nối tiếp tai hoạ
14
Chương 14: Lòng tin đáng giá cỡ nào
15
Chương 15: Tâm tư
16
Chương 16: Xuất hiện nhân chứng
17
Chương 17: Đưa cô trở về chăm sóc
18
Chương 18: Quyết định của Diêm Cẩn Dụ
19
Chương 19: Diêm vương ‘không khí’
20
Chương 20: Môi chạm môi
21
Chương 21: Sự cố trên phố
22
Chương 22: Kẻ tới không đúng lúc
23
Chương 23: Trở về trần thế
24
Chương 24: Tình yêu vĩnh cửu
25
Chương 25: Ranh giới
26
Chương 26: Bị bắt
27
Chương 27: Đòi người
28
Chương 28: Không thể cho em tự do
29
Chương 29: Tiệc chào mừng
30
Chương 30: Ra mặt
31
Chương 31: Diêm vương đến đón thư đồng
32
Chương 32: Tiệc trà
33
Chương 33: Sự trùng hợp có sắp xếp
34
Chương 34: Mất trang sức
35
Chương 35: Ăn miếng trả miếng
36
Chương 36: Đưa ra bằng chứng
37
Chương 37: Tay không bắt tra nam
38
Chương 38: Anh không miễn cưỡng
39
Chương 39: Một chút thất vọng
40
Chương 40: Biết sợ
41
Chương 41: Biển là nơi lãng mạn nhất
42
Chương 42: Pháp sư
43
Chương 43: Bạn thân từ nhỏ của Thẩm Nghi Tranh
44
Chương 44: Sắp tới sẽ có đại hồng thuỷ
45
Chương 45: Hiểu nhầm
46
Chương 46: Trần thế có chuyện
47
Chương 47: Chuyện trong quá khứ
48
Chương 48: Diêm vương khóc nhè
49
Chương 49: Quy định 24/24
50
Chương 50: Người đàn ông có khát vọng lớn
51
Chương 51: Phải cẩn thận Diêm Trạch Kha
52
Chương 52: Tin tưởng tuyệt đối
53
Chương 53: Huynh đệ tình thâm
54
Chương 54: Lá Tuế Chi
55
Chương 55: Chấp nhận hạ mình
56
Chương 56: Hết người này đến người khác đều nói như vậy
57
Chương 57: Điềm Y thứ hai
58
Chương 58: Rượu phạt
59
Chương 59: Diêm vương tạm thời
60
Chương 60: Kết giới ngăn cách
61
Chương 61: Diêm Trạch Kha hay Hạ Trạch Kha
62
Chương 62: Bất lực của Tố Lệ
63
Chương 63: Hòa Lạc nhận tội
64
Chương 64: Dùng bản thân để báo thù
65
Chương 65: Thuyết phục
66
Chương 66: Tham dự hôn lễ của bạn học cũ
67
Chương 67: Trả em tự do
68
Chương 68: Quay trở về
69
Chương 69: Đến tìm Diêm Cẩn Dụ
70
Chương 70: Bữa cơm quây quần
71
Chương 71: Không hợp nhau
72
Chương 72: Muốn diễn một vở kịch
73
Chương 73: Anh không cần em nữa
74
Chương 74: Em nên trở về trần thế
75
Chương 75: Hạ màn vở kịch
76
Chương 76: Bại lộ
77
Chương 77: La Bạch bị giết
78
Chương 78: Mở rộng thế lực
79
Chương 79: Hòa Lạc mang thai
80
Chương 80: Người phục vụ đáng ngờ
81
Chương 81: Xóa bỏ ký ức
82
Chương 82: Diêm hậu
83
Chương 83: Đêm tân hôn
84
Chương 84: Tranh cãi trong bệnh viện
85
Chương 85: Chợ truyền thống
86
Chương 86: Mộc Giai
87
Chương 87: Diêm Cảnh Nghi bị bắt cóc
88
Chương 88: Thẩm Nghi Tranh tự vẫn
89
Chương 89: Câu chuyện mơ hồ
90
Chương 90 Cái chết bất ngờ
91
Chương 91: Lựa chọn của Quân Nặc
92
Chương 92: Tỉ thí
93
Chương 93: Cô đang sợ
94
Chương 94: Mời một ly nước
95
Chương 95: Họp lớp
96
Chương 96: Thứ xuất hiện trong ảo ảnh
97
Chương 97: Quỳ trước đại điện
98
Chương 98: Muốn khôi phục đạo thuật
99
Chương 99: Đến tìm cô
100
Chương 100: Chồng của Hòa Lạc
101
Chương 101: Đã lâu không gặp
102
Chương 102 Một đêm phóng túng
103
Chương 103: Không thể rời đi
104
Chương 104: Tôi chỉ có một mình em
105
Chương 105: Sự thay đổi của Diêm Trạch Kha
106
Chương 106: Bảo vệ Lệ Hạ Dao
107
Chương 107: Hóa giải đạo thuật?
108
Chương 108: Đều biết
109
Chương 109: Điều thần kỳ trong sách cổ
110
Chương 110: Ở bên nhau là giải quyết tất cả
111
Chương 111: Lấy trứng chọi đá
112
Chương 112: Khơi mào trận chiến
113
Chương 113: Chiến trận
114
Chương 114: Chiến trận (2)
115
Chương 115: Chiến trận (3)
116
Ngoại truyên 1: Cặp đôi oan gia
117
Ngoại truyện 2: Đời đời kiếp kiếp

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play