Diêm Cẩn Dụ từ chỗ của Quân Nặc trở về nhìn thấy có người đang rình mò phòng hắn. Hắn nhíu mày, thong thả đứng khoanh tay, chậm rãi đưa ánh mắt theo dõi hành động của người kia.
Là quân lính trong vương phủ. Quân lính rõ ràng có quyền đi lại trong vương phủ để bảo vệ vương phủ, việc gì phải lén lén lút lút thế kia? Trừ phi có chuyện không đúng…
Mấy ngày nay Diêm Cẩn Dụ đã thấm mệt, hắn cũng chẳng có sức dư thừa cho người kia. Diêm Cẩn Dụ đưa tay về phía trước, không nhanh không chậm một luồng khí đen đã biến thành sợi dây thừng trói chặt lấy kẻ đó. Để tránh rút dây động dừng, Diêm Cẩn Dụ hành sự rất cẩn thận, hắn đem người kia vào trong phòng, chỉ lưu lại một ngọn nến để thuận tiện quan sát.
“Tên?”
Diêm Cẩn Dụ kéo cái ghế ngồi trước mặt hắn.
“Dục Bối.”
Hắn nói.
Diêm Cẩn Dụ gật đầu, hắn rất hài lòng với sự phối hợp của Dục Bối. Diêm Cẩn Dụ quan sát Dục Bối một hồi đã có thể đưa ra khẳng định hắn chính là quân lính bảo vệ vương phủ, không phải người đóng giả. Nói như vậy kẻ đứng sau mọi chuyện là người trong vương phủ sao? Nhưng là ai mới có lá gan lớn đến vậy? Diêm Cẩn Dụ không tài nào nghĩ nổi.
“Vì sao lại rình rập bên ngoài phòng của ta?”
Diêm Cẩn Dụ hỏi tiếp.
“Nghe thấy trong phòng Diêm Vương có tiếng động nên mới tiến gần, không dám vào bên trong là vì sợ sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của ngài.”
Dục Bối trả lời rất trôi chảy, điềm nhiên như mọi thứ hắn nói đều là sự thật.
“Vậy ư?”
Diêm Cẩn Dụ cười nhạt. Bất chợt bị hắn bắt lại đưa vào phòng cũng không hề sợ hãi, rõ ràng Dục Bối đã có tâm lý chuẩn bị mọi việc, hắn chuẩn bị cẩn thận đến mức nên nói thứ gì không nên nói thứ gì đều làm rất tốt. Dục Bối nói trong phòng hắn có tiếng động mà Diêm Cẩn Dụ lúc đó không có trong phòng nên hoàn toàn không thể chứng thực được chuyện này là giả hay thật.
Diêm Cẩn Dụ không khỏi cảm thán, Dục Bối là một người tài giỏi!
“Đừng nói những điều vô ích nữa! Ngươi tưởng ta sẽ tin ngươi đứng bên ngoài chỉ vì nghe thấy trong phòng ta có tiếng động sao? Dục Bối, chuyện trong vương phủ ngươi chắc chắn có liên quan, rốt cuộc là ai đã giết Diêm Bạc Nguyên, nếu ngươi nói ra ta có thể miễn tội chết. Ngươi là người thông minh, nên biết điều gì có lợi cho mình.”
Diêm Cẩn Dụ không vòng vo, hắn tất nhiên không tin Dục Bối đứng bên ngoài là muốn ‘bảo vệ’ hắn.
Dục Bối vẫn cứ bình thản như vậy, hắn cười.
“Diêm Vương nghĩ quá nhiều rồi, tôi đứng bên ngoài chỉ vì nguyên nhân ấy mà thôi.”
“Người đứng sau ngươi đã cho ngươi cái gì mà đối diện với cái chết ngươi cũng không sợ? Dục Bối, ta có cách để ngươi nói ra tất cả, ta chỉ khuyên ngươi trước khi trải qua đau đớn thì nên nói hết ra đi.”
Hắn càng nhìn bộ dạng này của Dục Bối càng chắc chắn suy nghĩ trong lòng hắn là đúng! Kẻ đứng sau lợi dụng Dục Bối để vu oan cho Thẩm Nghi Tranh, hắn đã bắt được Dục Bối, rất nhanh thôi sẽ có thể bắt được kẻ đứng sau!
“Vậy Diêm Vương cứ tiến hành hành hình đi, tôi vốn dĩ ngay thẳng, sẽ không sợ hãi.”
Dục Bối điềm nhiên.
[ … ]
“Diêm Cẩn Dụ bắt được Dục Bối rồi, chúng ta…”
Phía sau phòng của Diêm Cẩn Dụ, một nữ hầu đang báo cáo với một người đàn ông.
Người đàn ông cười nhẹ.
“Không cần khẩn trương, nói với Dục Bối hắn có thể thừa nhận tất cả, mọi chuyện cũng nên kết thúc rồi. Nếu hắn chết, ta sẽ lo liệu cho nhà hắn, để cả gia đình hắn sau này được đầu thai vào hào môn phú quý.”
Người đàn ông lên tiếng. Không phải ngẫu nhiên mà Diêm Cẩn Dụ tóm được Dục Bối, là do hắn cố tình!
Nữ hầu tỏ vẻ kinh ngạc.
“Ngài… Ngài muốn hi sinh hắn?”
“Chết vì ta sẽ là niềm tự hào của hắn. Còn nữa, chuyện của ngươi, ngươi nên làm tốt, đừng lo chuyện bao đồng.”
Giây trước người đàn ông vừa nở nụ cười, giây sau đã dùng khuôn mặt lạnh tanh để nói chuyện với nữ hầu. Chỉ là một nữ hầu nhỏ bé lại dám thắc mắc kế hoạch của hắn? Cũng may hôm nay tâm trạng của hắn tốt, bằng không nữ hầu ấy chắc chắn sẽ đi theo Dục Bối.
[ … ]
Bắt được Dục Bối cũng không khiến Diêm Cẩn Dụ nhẹ lòng bởi hắn ta có chết cũng không chịu nói. Diêm Cẩn Dụ đã đưa Dục Bối qua chỗ của Quân Nặc, nhờ Quân Nặc âm thầm thẩm vấn hắn. Đêm nay lại là một đêm Diêm Cẩn Dụ mất ngủ, hắn không biết bản thân mình đi đâu, định thần lại đã bất tri bất giác đi tới ngục tối.
Thẩm Nghi Tranh chìm vào giấc ngủ từ rất lâu, gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn đọng nước mắt. Diêm Cẩn Dụ đưa tay lau khô nó đi. Đợi chuyện này kết thúc, hắn nhất định sẽ đối xử với cô thật tốt. Hắn đã phụ lòng tốt của cô, đối với cô như một con cờ mà lợi dụng.
Ngục tối lạnh thật, đến Diêm Cẩn Dụ còn không nhịn mà run lên.
Hắn dùng đạo thuật của mình tạo ra một cái chăn dày đắp lên cho Thẩm Nghi Tranh, rất nhiều ngọn nến đã được thắp sáng để xua tan giá lạnh.
“Thẩm Nghi Tranh, thành thật xin lỗi cô, thời gian này để cô chịu khổ rồi.”
Diêm Cẩn Dụ cúi thấp người, nói rất nhỏ.
Chức vị Diêm Vương của hắn, hắn biết có rất nhiều người đang ngó ngàng đến nó, vậy nên chỉ cần một thế lực nào muốn tấn công, Diêm Cẩn Dụ phải nhanh chóng diệt trừ. Hắn là Diêm Vương dưới địa phủ, không một ai có thể thay thế. Trên con đường dẫn tới sự thành công, có những thứ bắt buộc phải hi sinh. Tuy Diêm Cẩn Dụ không nỡ kéo Thẩm Nghi Tranh vào vũng bùn bẩn, nhưng mọi chuyện đã quá muộn rồi.
[ … ]
Đúng một ngày sau, Quân Nặc nói với Diêm Cẩn Dụ Dục Bối đã chịu nói chuyện. Diêm Cẩn Dụ vội vàng chạy đến chỗ Quân Nặc ngay.
“Nói đi, chuyện là thế nào?”
Dục Bối chịu nói chuyện đối với Quân Nặc và Diêm Cẩn Dụ là chuyện bất ngờ mà cũng là chuyện vui mừng. Trước đó hai người đã thay phiên nhau thẩm vấn Dục Bối, nhưng hắn có chết cũng không chịu mở miệng, bây giờ lại đột nhiên nhắc tới những chuyện gần đây xảy ra trong vương phủ. Quân Nặc và Diêm Cẩn Dụ quá vui mừng, không hề để tâm đến có điểm kỳ lạ trong chuyện này.
“Diêm Bạc Nguyên là do tôi giết.”
Dục Bối ngẩng đầu nhìn Diêm Cẩn Dụ, cười nhẹ. Hắn hoàn toàn không hề cảm thấy có lỗi với việc mà mình đã làm ra. Chữ ‘giết’ được phát ra từng miệng hắn nhẹ tênh, dường như còn nghe ra sự thoải mái qua giọng nói đó.
“Với đạo thuật kém cỏi của ngươi làm sao có thể giết được Diêm Bạc Nguyên? Dù sao Diêm Bạc Nguyên năm xưa cũng đã từng là một trong số những người còn sống sót trong trận chiến sinh tử với thiên đình, nói thẳng ra ngươi không có tư cách giết ông ấy.”
Quân Nặc lên tiếng. Hắn đã nói đúng điểm Diêm Cẩn Dụ đang thắc mắc.
“Các người trước thì muốn tôi nói hết mọi chuyện, bây giờ tôi nói rồi lại không tin tưởng, ngược lại còn đưa ra nghi vấn. Diêm Vương, quân sư, hai người còn muốn tôi thế nào nữa?”
Dục Bối tỏ ra bất lực.
Kể từ khi Diêm Cẩn Dụ đưa Dục Bối đến chỗ Quân Nặc, Quân Nặc có thể nhìn ra tên này không hề tầm thường. Nếu là người khác chắc chắn sẽ lo lắng, hoảng sợ, hoang mang quá độ, nhưng hình dung Dục Bối chỉ có đúng ba chữ ‘quá bình tĩnh’. Một kẻ đến cái chết gần trong gang tấc cũng không thể đả động được hắn có thể giết được Diêm Bạc Nguyên không? Câu trả lời là không, hắn đủ mạnh mẽ, nhưng khả năng quá kém!
“Đừng phí lời, trả lời mau lên!”
Quân Nặc thúc giục.
“Diêm Bạc Nguyên già rồi, đạo thuật yếu rồi. Hơn nữa với lối sống bình dị của ông ta sớm đã không còn ngày ngày tập luyện đạo thuật, năng lực sẽ tự khắc giảm đi mà thôi. Diêm Vương, anh có muốn tôi nói tôi giết vương thúc của anh như thế nào không? Không phức tạp, chỉ đơn giản là bóp cổ đến chết, khiến ông ta hồn bay phách tán.”
Dục Bối cười nhạt. Gương mặt không biểu tình của hắn bỗng lóe lên một tia hận ý. Diêm Cẩn Dụ nhìn thấy rất rõ.
“Ngươi hận Diêm Bạc Nguyên.”
Updated 117 Episodes
Comments