Chạy Mau! Vương Phi Đến Rồi
" Nào, mau cho ta xem thành tích của các con "
Rồi mỗi người, ai nấy cũng hớn hở, lấy trong bọc ra bao nhiêu là thú rừng. Dường như ở vùng này thú quý hiếm không nhiều là mấy, chỉ có vài loại động vật không đáng kể. Đằng nào cũng chả hiếm, Hoàng Thượng quyết định làm một bữa thịnh soạn với mấy con thú ấy. Nhưng hình như...
" Ấy từ nãy tới giờ ta không để ý, Tiểu Nhi vẫn chưa về sao "
Nhắc tới mới nhớ, Tiểu Nhi đâu rồi? Mọi người đều nhìn nhau không biết...
" Hoàng Thượng, có lẽ nàng ấy mải săn bắn quá nên chưa về... Đợi chút nữa nàng ấy sẽ tự khắc trở về. Mọi người cứ thoải mái đi "
" Ngươi nói vậy thì ta cũng yên tâm. Nào mọi người, mau vào lều chuẩn bị chầu trà trước khi ăn cơm, ta muốn bàn với các vị 1 số chuyện... "
Dạ Thường Huyên nói vậy nhưng cũng có vẻ không yên tâm, đứng ngóng ở đó 1 lúc
Rồi đến tận trưa, khi tất cả mọi người ngồi vào bàn Hoàng Thượng mới hỏi : " Lâu vậy rồi mà Vương Phi của ngươi vẫn chưa về sao "
" Hoàng Thượng, Tiểu Nhi rất ít khi xuất cung, lần này đi săn lại chỉ có một mình, e rằng lạc đường. Thần lập tức đi tìm ngay. Chư vị cứ ăn thong thả, thần xin phép cáo lui "
" Được rồi, ngươi đi đi "
Hắn ta vừa đi khỏi, Mã Lai bực dọc, vẻ mặt khó coi, tâm trạng ăn uống còn không có ...
" Hứ... Chắc chắn cô ta làm vậy để gây sự chú ý. Thật đúng là con cáo già xảo quyệt "
Bịch...
Ả ta tức giận đập đũa xuống bàn, thu hút mọi ánh nhìn của mọi người " Mã Lai, con bị sao vậy. Có chỗ nào không khỏe sao? "
Bị một câu hỏi bất ngờ, lại làm ra hành động vô... duyên như vậy
Thật ngại ngùng
" Con... con... đập con ruồi thôi... Mọi người đừng để ý. "
Ở một nơi khác...
Tóc... tóc... tóc
Thanh âm những giọt nước chảy qua khe đá hoang vu, vọng ảo
Một nam nhân lạ mặt ăn mặc rách rưới mặt mày lấm lem ngồi cạnh nữ tử kia thận trọng quan sát...
Là Tiểu Nhi...
Nàng ấy nhíu mày, mi hơi động đậy. Tỉnh rồi
Đặt tay lên trán day day thái dương, từ từ nhổm dậy, nàng nheo mắt nhìn xung quanh
" A... "
Đau đầu... cơn đau nhói bắt đầu lan tỏa...
Nàng quay lại, phát hiện có tên nam nhân kia. Hắn lùi ra xa, dương cặp mắt nghi ngờ nhìn nàng
" Đây là đâu... Ngươi là ai? "- Nàng mơ màng hỏi
...
Hắn ta vẫn không nói gì, im bặt nhìn nàng
Câm sao... Đến một câu trả lời cũng không nói
Tiểu Nhi đứng dậy, nhìn lại... Là một hang động khá lớn. Âm u. Hẻo lánh
Vách đá đã bị rêu đen bao phủ bởi rò nước. Nơi đây rốt cục là chỗ nào. Hắn ta... chắc đã từng ở đây, có lẽ biết...
Nàng quay đầu lại, tiến đến tên nam nhân kia
" ( Hắn có vẻ rất cảnh giác ta ) "
" Nơi... "
Nàng đưa tay ra, chưa kịp nói hết câu hắn liền bỏ chạy
Tiểu Nhi định đuổi theo nhưng... thôi vậy, dù gì cũng không biết đường ...
" Đây... mình bị rơi từ trên kia xuống... nhưng lại không bị thương... lạ thật. "
Tiểu Nhi ngồi dựa vào phiến đá gần đó nghỉ ngơi suy nghĩ
" Làm sao đây... làm sao đây. Chỗ này là đâu mình cũng không biết, làm sao về nhà... "
...
" Mặc kệ, tìm lối ra cái đã "
Nói là làm, Tiểu Nhi liền đứng dậy tiến sâu vào bên trong.
Càng vào sâu, nơi này càng hẻo lánh. Gió từng cơn lạnh buốt
" Trong này có gió sao?!"
Tiến vào sâu nữa, âm khí đã bắt đầu tỏa ra. Lạnh ngắt
Từ trước tới giờ, chưa lần nào nàng cảm thấy lạnh như bây giờ
Cố đi vào trong nữa lại càng lạnh, lối ra ở đâu, rốt cục ở đâu .... nàng sắp chịu hết nổi rồi
–—–—–—–—–—–—–—–—–—–—–
Lộp cộp... Lộp cộp... Tõm...
Tiếng chân ngựa ngày càng to dần, Dạ Thường Huyên thúc ngựa chạy như bay băng qua hàng cây, không quên quan sát
Đã hơn nửa canh giờ rồi hắn vẫn tìm cô. Lục soát gần như cả núi...
Đến chân núi phía nam....
" Yuììì "
Hắn nhảy xuống ngựa, lần vào trong bụi rậm, lấy cây cung đang nằm trên bụi ra
Là của Tiểu Nhi...
Đằng trước là cây tên đã dính máu. Mồi đã bị tha đi
Không phải nàng ấy bắn trúng thú dữ, rồi bị chúng ăn thịt rồi chứ.
Hắn đưa mũi tên lên ngửi
" Là mùi máu chồn "
Tuy có thể yên tâm Tiểu Nhi chưa chết, nhưng hiện tại nàng ấy đang ở đâu
Trên mặt hắn lộ rõ vẻ lo lắng. Không ngờ Tiểu Nhi đã nắm được trái tim hắn. Một con người lạnh lùng, cao lãnh vậy mà chỉ vì bị lừa mà trở nên thế này. Thật khó hiểu
Hắn leo lên ngựa, chạy về
–—–—–—–—–—–—–—–—–—–—–
" Hừ... hừ... lạnh quá "
Tiểu Nhi đang rét run lên vì lạnh, tay nàng ghì chặt ôm lấy cơ thể xoa xoa tạo nhiệt
Đôi môi nàng tái nhợt lại, lông mày như muốn đóng băng lại, trắng xóa
Chết mất... nàng sẽ chết mất. Cứ đi như vậy chả phải đang tự sát sao? Đôi chân nàng lẩy bẩy, cố gắng chống đỡ cơ thể để đi. Nhưng... sức nàng đã kiệt, đành phải buông bỏ... Nàng ngã xụp xuống, từ từ nhắm mắt
" ( Ta cứ vậy là chết sao... Không... Tiểu Nhi, mày phải cố lên... cố...) "
.......
" Vương Gia, vẫn chưa tìm thấy Vương Phi sao. Người có cần thần phái người đi tìm không? "
Dạ Thường Huyên trầm mặc, tay giơ lên... " Không cần đâu. Chuyện này không cần nói ra ngoài. Tránh gây rắc rối "
" Dạ "
Bên ngoài, Mã Lai đã nghe lén được hết chuyện. Ả ta cười đắc ý
" Ha... Thật đáng đời. Tốt nhất là đừng tìm ra cô ta, để cô ta bị thú rừng xé xác... hahaha"
* Câu hỏi nhỏ của tg : Mọi người thấy cách dẫn chuyện của ad đã ổn chưa. Tuy không hay lắm nhưng ad đã rất cố gắng rồi. Văn ad không giỏi lắm nên dẫn chuyện còn lủng củng. Mong mọi người đọc và cho ý kiến. Với lại ad cũng đổi cách gọi thay " cô " bằng " nàng " mọi người thấy có ổn không. Nếu không ad sẽ vẫn giữ cách gọi
Cảm ơn mọi người nhiều ~(^з^)-♡
Updated 55 Episodes
Comments
Vũ Quỳnh
dẫn truyện như tác giả, tôi 9,25 văn thi vào 10 chấm tác giả xứng đáng 10 điểm
2021-07-31
3
Linh Nguyễn TV
hay thiệt
2021-06-15
1
Akai Shizo
mình thấy vậy cũng ổn r nhưng adb nên cố gắng hơn,một số truyện xảy ra đột ngột quá nên hơi thiếu cảm xúc
2020-06-09
3