Thư sinh nho nhã

Âm thanh ngọt lịm ấy cũng tắt đi, thay vào đó là tiếng tỳ bà vang lên. Dưới lầu lại không ngừng tiếng tung hô, tán thưởng.

Trong số người thưởng âm phía dưới, an tọa ở vị trí trung tâm là vị khách nhân ăn mặc xuề xoà, tóc tai rối loạn trông như lính đánh thuê hung ác lại dữ tợn. Hắn đứng dậy vỗ tay.

Thân ảnh cao lớn, dáng người vạm vỡ lại đứng ở vị trí trung tâm nên khi đứng liền trở thành trung tâm của những ánh nhìn nhưng trong đó lại không có ánh nhìn của Mỹ Nhân cầm đàn kia. Hắn vừa vỗ tay, vừa đưa mắt nhìn người ở trên cao:

“Đây là Quốc Bảo của lầu Ngân Sắc? Lạnh lùng nhưng lại không lạnh lùng. Mị sắc nhưng lại không mị sắc. Bình thường nhưng lại không bình thường. Hiếm gặp, khó tìm a.”

Tên đó hắn nói gì thế? Đấy là bình phẩm một giai nhân?

Lời bình phẩm như có như không làm người phía dưới ai náy đều bật cười, bảo hắn rằng không có học vấn mà bày đặt văn chương.

Tiếng cười chế giễu vang vọng lên từng cơn nhưng hắn cũng không lấy làm tức mà chỉ nâng chung rượu trên bàn hướng về phía người trên lầu uống cạn. Sau đó lại bật cười thành tiếng. Nhìn vào ai cũng cho rằng hắn có bệnh nên mới hành động không thống nhất như kia. Dù ai nói năng bình phẩm gì hắn cũng mặc kệ chỉ đứng đấy nhìn Nam Nhân kia mà nói lớn:

“Tại hạ học không nhiều, biết cũng chẳng có nhiêu nhưng nếu là nhìn người thì tại hạ có thể chuẩn xác đấy.”

“Ngươi thì có biết gì là nhìn người. Một Mỹ Nhân như thế qua ánh mắt ngươi lại bị xem thành không khác gì bình thường.” Người bàn bên nhịn không nổi liền đối lời. Ánh mắt không mấy gọi là thân thiện nhìn hắn. Hắn vẫn thế ung dung đáp lại:

“Ấy, vị đại ca này lại nói sai rồi. Ta đâu có xem y là người bình thường. Có người bình thường nào lại chịu đứng đấy ‘Phục Vụ Nam Nhân’ “

Bốn chữ “phục vụ nam nhân” được hắn cố ý nhấn mạnh từng từ một cách khinh miệt khiến cả khối người vì say tài âm sắc của Y nổi giận đùng đùng, đập bàn, vứt bát, bóp nát chung đồng loạt đứng dậy. Thấy tình hình không mấy yên tĩnh kia, y dừng gảy đàn vội can ngăn:

“Các vị khách nhân đừng vội nóng giận chỉ là lời nói đùa bâng quơ. Nam Kha không lấy làm gì lạ. Không sao cả. Mọi người đều là khách quý của Ngân Sắc, đều là các bậc tuấn kiệt đừng chấp nhất chuyện vặt vãnh cỏn con.”

Âm sắc ngọt dịu nhẹ ấy đã rất nhanh lấy lòng được mọi người, ai náy đều ngoan ngoan an tọa tại bàn nhưng vẫn không quên gửi đến tên kia vài ánh nhìn chết chóc. Mọi chuyện đều đâu vào đấy Nam Kha mới đưa mắt về người ở vị trí trung tâm kia cong môi đáp một cách lễ phép:

“Nam Kha không biết vị đây xưng hô thế nào?”

“Hàn mỗ ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Hàn Trạch Dương”

“Hàn Trạch Dương? Thông tuệ cùng biển rộng. Thật là một cái tên hay. Đa tạ Trạch Dương huynh đã đánh giá cao dung nhan bình thường này, Nam Kha lấy làm vui lòng.”

Ha ha ha. Hắn cười xuồng xã:

“Đánh giá cao? Ha ha… Kha Nhi à, ngươi đừng có mà hại ta nha..ha ha ha….. Ngươi xem đám người xung quanh đi, như hổ đói đang nhìn ta. Ngươi mà nói như thế chốc nữa đây ta khó lòng mà rời khỏi nơi đây được toàn mạng được.”

Y đưa tay che miệng mĩm cười, dáng vẻ đoan trang kiều diễm nhìn hắn:

“Trạch Dương huynh lại khéo đùa. Người có phong thái bất phàm như huynh đây sao lại sợ những ánh mắt kia. Họ chẳng qua chỉ hiếu kì lời bình phẩm của Trạch Dương huynh về tướng mạo của Nam Kha mà thôi. Nếu huynh thấy e dè? Tại đây Nam Kha có thể lấy danh dự mình ra đảm bảo huynh an toàn rời khỏi đây.”

“Nếu Kha Nhi đã nói thế ta đành yên tâm vậy.”

Mọi chuyện đều êm xuôi, khách nhân vẫn theo nhịp điệu mà ăn uống vui đùa. Nam Kha cáo lỗi lui về phòng nghỉ, ai ai cũng tiếc nuối nhưng biết lòng y không tiếp khách nên cũng không ngăn để y lui vào.

Bước về phòng của mình, y tháo bỏ lớp áo diêm dúa kia vứt sang một gốc. Đi đến cạnh bàn gỗ đưa tay lấy vội khăn lụa tẩm ướt nước lau nhanh vệt son phấn trên mặt. Cởi bỏ đai trán, tháo gỡ vòng chuông bạc, túm gọn lấy mái tóc buông xoã kia búi cao dùng trâm bạc đơn giản luồn ngang cố định lại.

Đến bên tủ mở lấy ra bộ y phục xám khoác lên người, xỏ đôi giày vải sắc bạc đế mỏng vào chân, quấn quanh eo nhỏ bằng dây đai lụa xám. Từ một ca kỉ mỹ miều mềm yếu, sau vài thay đổi nhỏ trở thành một thư sinh nho nhã. Y phục đều đã thay xong bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa *cốc cốc*:

“Ta vào được không?”

“Là nghĩa phụ? Người vào đi bên ngoài lạnh lắm.” Âm sắc bây giờ không còn uỷ mị như ban nãy mà mang một nét gì đó nặng nề của sự trầm luân, đỉnh đạt.

“Con lại ra ngoài?”

“Vâng.”

“Haiz \~,Ơn của lão già này con trả đủ rồi không phiền con phải trả nữa. Chỉ là vài cái bài hí, vài động tác múa thôi đừng ôm ơn mà trả mãi.”

Y nghe thấy vẫn không đáp lại, rót chung trà hai tay dâng lên cho nghĩa phụ. Ông đón lấy nhưng lại không dùng:

“Ay da, đứa trẻ ngốc này.” Thanh giọng trầm khàn thêm vào đó biểu cảm mang máng nét buồn miên mang.

“Cũng đã trễ rồi. Nghĩa phụ, con đưa người về phòng nghỉ. Chân người đi lại khó khăn đừng cố đi lại quá nhiều, không tốt cho thân thể người.”

“Con lại đi gặp Hắn?”

“Vâng, hắn đợi đã lâu rồi.”

“Cho ta gửi lời thăm hỏi đến hắn và người kia. Và cả con nữa đừng làm mấy việc mình không đảm đương nổi, chuốc khổ vào thân mình.”

“Vâng”

Đưa người về phòng nghỉ y sải bước về phía sau lầu Ngân Sắc. Phía sau lầu là một bìa rừng, ở đấy dưới tàn cây tử đằng khô có một thân người cao lớn đứng đấy tay phải cầm chuôi kiếm, tay còn lại nghịch nhánh cây khô khốc trên thân tử đằng chết kia. Y đi đến, tiếng xào xạc dưới chân làm thân ảnh kia quay đầu, thấy y hắn mĩm cười như dại:

“A! Kha Nhi của Ta đến rồi.”

Ban cho hắn ánh nhìn chết chóc:

“Ghê tởm.”

Thấy y càng khó chịu hắn lại càng lộ rõ vẻ khoái chí:

“Này này, ban nãy một tiếng Trạch Dương huynh hai tiếng Trạch Dương huynh sao bây giờ lại thay lòng đổi dạ rồi. Hàn mỗ ta đau lòng quá a.”

“Ngươi dám nói một lời nữa ta cắt lưỡi ngươi.”

“Đừng nha, đừng nha. Không thích thì ta không nói nữa. Khi nãy ta diễn xuất thế nào? Có phải hay không quá nhập tâm.”

“Nói chuyện chính.” Sắc mặt y vẫn lạnh lùng.

“ Ay da \~ Đúng là chỉ có Kha Nhi Quốc Bảo Ngân Sắc mới đáng yêu a, còn ngươi thì quá khô khan rồi.”

Càng nghe hắn luyên thuyên y càng ra vẻ khó chịu:

“Không nói? Vậy ta đi gặp hội trưởng.”

Nghe đến hội trượng chân tay Hàn Trạch Dương luống cuống vội túm lấy vạt áo của y siết chặt.

“Nam Kha huynh đệ đừng tìm phụ thân ta nha. Ta bàn chuyện với huynh không trêu huynh nữa, không trêu nữa.”

Bị y hừ lạnh hắn như chó nhỏ cụp đuôi ngoan ngoãn theo sau chân y không dám tiếp tục giễu cợt.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play