Nam Kha cùng Hàn Trạch Dương đến y quán, nơi đống quân của hội lính đánh thuê dưới trướng triều đình. Bấy giờ y đeo chiếc mặt nạ hình mặt quỷ trên mặt. Dáng người thoát tục nhưng kết hợp với mặt nạ quỷ dữ tợn thêm thập phần kì bí. Lính đánh thuê nào gặp y cũng đều hành lễ.
Y đến gặp hội trưởng Hàn Nghiên phụ thân của Hàn Trạch Dương, ông từ phòng nghỉ bước ra, không hổ là Hổ phụ vô khuyển tử* thân ảnh đều cao lớn vạm vỡ, phong thái uy nghiêm chính trực như nhau. Gặp ông y và Trạch Dương cùng chấp tay thành quyền cúi người hành lễ:
* hổ phụ sinh hổ tử
“Hội trưởng.”
“Phụ Thân”
Ông xua tay miễn cái lễ nghi rườm rà ấy, sau lại vẫy tay ra hiệu bảo cả hai cùng ngồi.
“Kha Nhi, dạo này nghĩa phụ con thế nào?”
“Người vẫn như trước.”
Vẫn như trước? Nghe mà lòng Hàn Nghiên nặng trĩu, khẽ thở dài:
“Là lỗi của ta nếu năm đó ta tìm thái ý tốt hơn nữa thì hắn đã không…. hay khi đó ta ngăn cản hắn không làm việc ngu ngốc kia thì…” Lời nữa đứt, nữa liền. Mỗi lần ngập ngừng là hai đầu chân mày Hàn Nghiên đấu lại.
“Hội trưởng không phải lỗi của người, nghĩa phụ ta không bao giờ trách người dù chỉ một ý niệm. Trước khi ta đến đây người còn nhờ ta chuyển lời thăm hỏi đến người.”
“Thật sao? Thẩm Thanh Hạm hỏi thăm ta?”
“Tiểu bối tuyệt không lừa người.”
Hàn Nghiên nghe lời khẳng định của y mà vui vẻ lại ngay: “Tốt. Vậy là tốt rồi. Hôm nào ta phải đến thăm hắn mới được.”
Y cười nho nhã đáp: “Vâng, nghĩa phụ luôn chào đón người, hội trưởng”
“Kha Nhi đừng mãi gọi ta hội trưởng, ta và nghĩa phụ con xem nhau không khác gì huynh đệ. Ta đã nói bao nhiêu lần cứ gọi thúc thúc là được.”
“Hàn Thúc đã nói vậy tiểu bối đành phải Cung kính bất như tòng mệnh*.”
*Cung kính không bằng tuân mệnh.
“Giỏi, Kha Nhi đúng là đứa trẻ ngoan chẳng bù cho đứa con trời đánh của ta. Suốt ngày lêu lổng.”
Hàn Trạch Dương bày ra vẻ mặt giận dỗi, ánh mắt lườm đến chỗ Nam Kha. Hừ chỉ ngồi không hắn cũng trúng tiễn:
“Phụ thân người nói gì? Con lêu lổng khi nào?”
“Ngươi không lêu lổng thì kẻ nào lêu lổng, suốt ngày chạy đông chạy tây chẳng phụ giúp gì cho cái gia trang này. Hàn gia sớm muộn gì cũng lụi tàn.”
“Phụ thân người quá đáng lắm rồi đấy, có Kha Nhi… à không có Nam Kha ở đây mà người quở trách ta?”
“Có Kha Nhi thì sao? Đều là người một nhà cần phải tránh mặt mới được dạy bảo ngươi?”
“Không nói chuyện với người. Nam Kha chúng ta đi.” Dứt lời hắn phủi mông rời đi, Nam Kha liền cúi người hành lễ rồi cũng bước theo sau.
Từ y quán đi đến bìa hắn cứ nói mãi không thôi:
“Nam Kha ngươi xem đi, ta chẳng ăn chơi trác táng hay gây họa gì mà người suốt ngày quản giáo ta. Đã thế ta gây họa cho người xem. Còn nữa ta nói ngươi nghe phụ thân ta ông ấy cứ luôn….”
Y nghe hắn nháo nhào hết một con đường vẫn không chịu ngừng, không im nổi nữa y tiến đến chặn bước đi của hắn tay cầm chuỷ thủ* kề sát vào yết hầu của hắn. Bị tấn công bất ngờ Hàn Trạch Dương không kịp phản ứng, yết hầu run nhẹ. Ánh mắt di chuyển nhìn chuỷ thủ trên tay y rồi lại nhìn y, bất mãn:
*Dao găm
“Nam Kha, ngươi muốn ám sát huynh đệ ngươi?”
Tay Nam Kha ép sát, lưỡi dao tạo ra vết hằn ửng đỏ trên cổ hắn, gương mặt y vẫn không biến sắc:
“Ngươi còn nói thêm một lời, ta đảm bảo lấy yết hầu của ngươi đem cho chó ăn.”
“Được rồi, không nói thì không nói. Ngươi trước bỏ cây dao găm cắt cỏ kia xuống rồi từ từ nói.”
“Hừ” Y cất lại vào tay áo, sải bước về phía trước nhưng vẫn không quên thả lại cho hắn một câu:
“Chuỷ thủ trong tay ta ngoài cắt cỏ nó còn cắt cổ những kẻ không thuận mắt ta.”
Nghe câu đó hắn không lấy làm gì lạ vì đây cũng đâu phải là lần đầu hắn bị y đe dọa như thế.
Nam Kha năm 14 tuổi được nghĩa phụ y là Thẩm Thanh Hạm đưa về lầu Ngân Sắc nuôi dạy ca múa. Có một lần Hàn Trạch Dương cùng cha đến thăm Thẩm Thanh Hạm vô tình thấy y ở sau bếp cặm cụi thổi lửa. Khi ấy, hắn tưởng y là tên sai vặt trong viện bèn tỏ ý thương hại đến đưa y vài đồng ngân lượng. Nào ngờ y không điếm xỉa hắn, hắn gọi y cũng không trả lời. Bị y chọc cho tức đỏ hết cả mang tai không kiềm chế được liền đá y một đá. Lúc ấy, tiểu Nam Kha sức còn yếu không chịu nổi một đòn bất ngờ ấy ngã lăn ra đất, nhưng tuyệt không rên đau dù chỉ một hơi thở.
Hàn Trạch Dương thấy y vẫn không cảm thấy đau còn cho rằng mình ra tay quá yếu định bồi thêm một đá nữa thì từ ngoài có tiếng nói:
“Tiểu Dương sao không lên chào hỏi Thẩm Thúc mà còn ở đây.”
Nghe có người gọi hắn quay đầu, thì ra là nha hoàn của Thẩm Thúc:
“Liên Hoa huynh?”
“Là ta sao ngươi lai biểu tình ngạc nhiên như thế? Có việc gì sao?”
“À, không có việc gì. Nếu huynh ở đây chắc là phụ thân đang hàn huyên tâm sự với Thẩm Thúc rồi. Ta không làm phiền họ. À mà Liên Hoa huynh tên nhóc này là ai?”
Nhóc? Ở Ngân Sắc ngoài đám nam nhân ẻo lả ra làm gì có đứa nhóc nào. Nếu nói đến nhóc thì chỉ có thể là tên tiểu tử vừa được Thẩm Thanh Hạm đưa về không lâu trước đây. Liên Hoa đẩy cửa bước vào quả đúng như hắn nghĩ nhóc mà tiểu Hàn Trạch Dương nhắc đến là tiểu Nam Kha. Thấy y nằm trên đất tay ôm ngực, y phục xộc xệch vệt đất còn ở trên vạt áo, tóc tai thì chỗ rối chỗ thì dính tro củi. Nhìn tình huống trước mắt hắn đại khái biết chuyện gì đã diễn ra, hắn quay người nói với tiểu Hàn Trạch Dương:
“Tiểu Dương là ngươi đả thương y?”
Tên nhóc Trạch Dương liền kiêu ngạo gật đầu, Liên Hoa chỉ biết lắc đầu mà giải quyết:
“Ngươi biết y là ai không?”
Tiểu Trạch Dương liền ngông cuồng đáp: “Đương nhiên là tên sai vặt nhà bếp, nhìn vào cách hắn thổi lửa thôi cũng đủ biết huynh còn hỏi ta.”
Liên Hoa liền thở dài: “Tiểu tổ tông của ta ơi. Y là nghĩa tử của Thẩm Thúc, về sau là quốc bảo của Ngân Sắc này.”
Hắn giật thót lên: “Liên Hoa, huynh nói gì? Nghĩa tử của Thẩm Thúc?”
“Không sai, y tên gọi Nam Kha. Hôm qua khi luyện hát vì hát sai một đoạn hý mà tự phạt mình xuống bếp thổi cơm. Sợ bẩn y phục mà Thẩm Thúc mua nên mới xin thay y phục của nhà bếp.”
Hắn nghe lại càng không tin, sao Thẩm Thúc của hắn có thể nhận nuôi người có gương mặt vô cảm như y làm nghĩa tử mà truyền thừa danh Quốc Bảo chứ: “Không thể nào a.”
“Sao lại không. Ngươi xem ngươi làm gì y rồi. Tiểu Kha ngươi thế nào rồi?”
Tiểu Nam Kha lắc đầu ý bảo thân thể không bị thương tổn gì. Thấy y ngoan cố chịu đựng Liên Hoa cho người đến giúp y thổi lửa, sau lựa lời để y về phòng thay y phục:
“Tiểu Kha, Thẩm Thúc cho gọi ngươi. Ngươi nhanh về phòng thay y phục rồi đến gặp người.”
Tiểu Nam Kha chống tay đứng dậy, cúi người hành lễ với Liên Hoa rồi rời đi. Khi lướt qua tiểu Hàn Trạch Dương cũng không để lại một ánh nhìn nào.
Updated 21 Episodes
Comments