Khải Minh một tay xoa bụng mặt mày nhăn nhó chạy lại phía tôi nói:
” Mạnh hơn xíu nữa là trào cơm đó, con này! Không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả..”
Nắng sớm chiếu xuyên qua lá cây phượng đến thẳng vào mặt tôi. Bây giờ, tôi mới cảm nhận rõ được không khí của buổi tựu trường.
Thời tiết hôm nay rõ là đẹp, trời vào thu không khí trong lành, nhìn vào hàng hàng cây cổ thụ xanh mát nối tiếp nhau thành bóng dù lớn che cả khoảng sân trường, ta có thể đoán được tuổi thọ của ngôi trường này.
Trường tương đối lớn, gồm ba lầu, cấu tạo hình chữ U, nếu nhìn từ cổng trường dãy đối diện là lớp học cả ba khối 10, 11, 12 thay phiên nhau học buổi sáng và chiều cho các tiết học chính thức.
Phía bên phải là dãy các phòng dành cho giáo viên, ngoài ra còn có các phòng thực hành, thư viện, phòng y tế, phòng máy tính, v.v...
Phía bên trái là một khoảng đất trống, vô cùng rộng lớn với những cây phượng cổ thụ to lớn nối tiếp nhau. Không nói cũng biết đó là sân vận động vì có cả sân bóng đá, bóng rổ, hố cát...
Bây giờ chỉ mới bắt đầu vào thu nên hoa phượng đỏ vẫn còn lát đát trên ngọn cao hoà với ánh nắng nhẹ buổi sớm, xa xa có tiếng chim hót, còn có tiếng ve kêu khe khẽ, một vài cơn gió nhẹ thổi qua phía vành tai xua đi phần nào cơn nóng và bức bối ban nãy.
Đắm chìm vào khung cảnh này, lòng tôi dâng lên một cảm xúc khó tả. Có thể gọi là háo hức, chờ mong, cũng là an lành, thoải mái, nói chính xác hơn với cái đứa mơ mộng phi hiện thực như tôi thì là “đường tình duyên của bà đến rồi”.
Nghĩ đến đây, tinh thần tôi kéo về triệt để. Uống thêm ngụm nước tôi quay sang cái đứa tự biên tự diễn từ nãy đến giờ hỏi:
“ Ghệ mày đâu?”
Như nói trúng huyệt vui của nó. Khải Minh buông điệu bộ giả vờ đáng thương vừa đi vừa xoa bụng, vai trái đeo ba lô của nó, vai phải đeo ba lô của tôi, hai tay đan lại để ra sau đầu.
Trông chẳng thể nào ung dung hơn được nữa. Nó trả lời:
“ Tao bảo nó vào lớp trước rồi, tụi tao không học cùng lớp nên tao bảo nó vào sớm làm quen bạn bè. Với lại, không lí nào nó lại ở đây đợi mày với tao được. Mày nghĩ mày là ai hả??”
“Tao là bà nội mày”: Tôi bình thản đáp lời
Khải Minh:” Phải phải, bà nội nhanh tìm lớp rồi vào đi, tao với mày không chung lớp đâu. Tao ở tận lầu ba bên trái lớp thứ hai, còn mày tao xem rồi, lầu hai bên phải cạnh cầu thang nhé. Bà nội có già lẩm cẩm thì làm ơn đừng vào nhầm lớp. Tao đã tạ ơn trời rồi.”
Tôi:” Tao còn chưa có ý định chơi lại với mày đâu, tao không muốn làm cún.”
Khải Minh:” Đằng nào thì chả làm cún, chắc cả trăm lần không ít đấy..hhaaaaa”
Uống nốt ngụm nước cuối cùng trong chai, tôi giật lại ba lô, dúi chai rỗng về phía nó vừa đeo vào vai vừa nói:
” Biến về lớp mình đi, mày không thấy người ta đã vào lớp hết, sân trường lát đác còn vài đứa bao gồm cả tao với mày, ở đó còn luyên tha luyên thuyên”
Khải Minh cười khẩy vài tiếng:” Ha..Không biết do ai đi trễ để tao phải đợi rồi bây giờ còn quay qua trách móc như thể đứa đi trễ là đứa ất ơ nào đó đéo phải mày nhở.?”
So với độ dày của mặt thì ở trường hợp này tôi có tự tin không ai qua được mình.
Bỏ qua cảm giác có thể người có lỗi là mình, tôi cười một tiếng rồi nhìn gương mặt của nó đang chờ tôi tung ra câu chửi như thế nào.
Nhưng không, tôi đá vào chân làm nó khuỵ gối xuống đất rồi quay người chạy phía đối diện.
Tôi đã tính toán rồi, hướng đi của chúng tôi ngược nhau, thời gian cũng không còn dư dã nên chắc chắn 100% nó không rượt theo đánh trả được.
Tôi đã ý thức được sau bao nhiêu năm làm bạn bè thì đối với con người này, hành động vẫn thiết thực hơn.
Chạy lên phía cầu thang tôi nghe được câu cuối của Khải Minh nói với tôi:” Sao mày không ăn luôn cái chai không này luôn đi, con.....”
Mặc kệ có là con gì, bây giờ tôi vô cùng thoải mái và vui sướng vì trút được cơn giận, tôi chạy lên đến tầng thứ hai lớp đầu tiên cạnh cầu thang như Khải Minh nói.
Bước vào lớp, mọi người đã đến đông đủ. Cũng đúng thôi vì còn ai khác ngoài đứa đi trễ nhất là mình. May là giáo viên chủ nhiệm chưa đến.
Tôi chưa kịp thở ra vì an tâm thì lại dừng ngay hơi thở lại khi phát hiện lớp đang ồn ào lại im lặng ngay giây phút tôi bước vào.
Tất cả mọi người đều nhìn tôi có thể ví như một trận đấu mắt hơn ba mươi con người lạ lẫm với một đứa vừa chạy vào lớp mặt như kiểu sắp phun ra câu nói:
” mấy anh chị thấy mẹ em ở đâu không??”
Tôi ước gì cạnh bên cửa này có cái hố, tôi sẽ nhảy xuống ngay mà không cần suy nghĩ. Vì chẳng ai muốn là trung tâm của một vấn đề gì đó cả.
Tay chân luống cuống, hơi thở thì chỉ mới ra được phân nửa, so với việc nhanh chóng lên tiếng, hay tìm chỗ ngồi thì tôi lại nghĩ đến chuyện có nên thở nốt hơi còn lại hay không.
Không khí im lặng này như thể chỉ cần tôi thở ra thôi chiến tranh thế giới thứ ba liền bùng nổ.
Nhưng không, một câu nói vang lên kịp cứu tôi khỏi tình trạng chết lâm sàng vì tắt thở, cũng phá vỡ luôn chiến tranh thế giới thứ ba sắp nổ ra trong trí tưởng tượng của tôi phát ra từ bạn gái xinh đẹp ngồi gần bàn thứ hai từ dưới lên của dãy thứ hai ( các lớp học chia làm 4 dãy mỗi dãy 6 bàn, mỗi bàn hai bạn).
Không ai khác chính là Thiên Trang. Bạn chung lớp với tôi và Khải Minh năm cấp hai.
Gọi là bạn chung lớp vì thật sự chúng tôi chỉ chung lớp. Đơn giản vì tôi không thân lắm với bọn con gái.
Thầy chủ nhiệm cấp hai sắp cho tôi ngồi chỗ dễ dàng thành cái gai trong mắt bọn con gái.
Nói dễ hiểu thì tôi là nhuỵ hoa, tất cả các cánh hoa còn lại xung quanh tôi đều là con trai cả,
Khải Minh là một trong số đó nên hiễn nhiên tôi chẳng thân được với đứa con gái nào.
Đến giờ tôi vẫn không hiểu được ý đồ của thầy ra sao, nhưng tôi biết được chắc chắn, sau mấy năm cấp hai thì tôi trở thành một đứa hung dữ, dễ nổi nóng, hay động tay động chân và là “ anh-em” với đám con trai trong lớp.
Tụi con trai thì gọi là cá tính, tính cách riêng chẳng hạn thì tôi lại nghĩ ngay đến câu:
” thời thế tạo anh hùng” quá đúng cho tôi còn gì..
“Hoài Phương, Lại đây ngồi với tui nè” Câu nói của Thiên Trang chính là cọng rơm kéo tôi khỏi tình huống kì cục này.
Tôi đi thẳng về phía Thiên Trang mà chẳng buồn suy nghĩ thêm nữa. Vì nếu tiếp tục đứng đó nghĩ, người tôi sẽ bị mấy ánh mắt này xuyên thủng ngàn lỗ đến không còn manh giáp.
Đến khi tôi an định chỗ ngồi thì không khí ồn ào trở lại, mọi người lại tiếp tục câu chuyện của mình và chẳng ai thèm để ý đến tôi nữa, bây giờ tôi mới hoàn hồn quay sang nói chuyện với Thiên Trang:
” À..Bà không gọi tui cũng không thấy bà ngồi ở đây luôn đó, đã vậy còn học chung lớp nữa. Quá bất ngờ luôn”
Tèn teng, bạn bị trừ 10 điểm thân thiện.
Câu này nhảy ra ngay trong đầu tôi khi tôi vừa thốt lên.
Việc ai học lớp nào thì đương nhiên sẽ biết trước khi tựu trường, vì nhà trường sẽ dán danh sách trước đó mấy ngày. Trên danh sách, những người chung trường cũ sẽ nằm gần nhau vì sắp xếp ngẫu nhiên theo học sinh trúng tuyển.
Nên chỉ cần bạn học lớp nào thì bạn sẽ biết có người quen cũ nào học chung hay không.
Mà quan trọng nhất là với vẻ ngoài của Thiên Trang thì ở cấp hai đã nổi tiếng rồi, đặt ở đâu cũng có thể nổi bật mà thế nào trong miệng mình thốt ra lại bình thường đến thế được chứ.
Chả trách không chơi được với đứa con gái nào trăm phần trăm là do “vô duyên”.
Phát hiện ra sự kém duyên của mình thì tôi bào chữa ngay bằng nụ cười giã lã:
” A..Thầy đến rồi!”
Tạ ơn thầy đã cứu con ra khỏi tình huống éo le này....
Updated 160 Episodes
Comments
sam cưtê
đường tình duyên của bà đến rồi 😂😂😂😂
2021-12-06
1