Chương 12: Lời Đồn

Đến hôm nay tôi đã nhập học được một tháng rồi, bạn bè, khung cảnh, môi trường cũng dần quen thuộc.

Nhưng có một việc, đối mặt bao nhiều lần tôi cũng không thể nào thích nghi nổi.

Đó là việc chạm mặt Vinh Phát, từ những lần ngẫu nhiên,rồi nhiều đến có chút kì lạ.

Sau cái hôm ở cổng trường, tôi cảnh giác hơn hẳn.

Chỉ cần nhìn thấy bóng dáng Vinh Phát từ xa, tôi sẽ rẽ ngay đường khác, hoặc tìm cớ gì đó chạy mất. Giảm tỉ lệ chạm mặt trực tiếp đến con số thấp nhất.

Không phải anh ta trông đáng sợ gì, cũng không phải tôi cố tình tạo điểm nhấn.

Mà tôi ý thức được, dáng vẻ được mọi người chú ý ăn đứt Khải Minh của anh ta, việc tôi nói chuyện hay tiếp xúc dù lí do gì đi chăng nữa thế nào cũng mang mác '' làm thân''.

Tôi đã quá mệt mỏi chuyện như thế này nhiều rồi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại...

Anh ta luôn xuất hiện trước mặt tôi bằng đội quân như thế thì có người nào không sợ cho được. Dù ý tốt hay xấu, tôi đã đủ phiền phức vì chuyện Khải Minh hồi tựu trường rồi, tôi không muốn tiếp tục đứng mũi chịu sào, làm trung tâm của lời bàn tán nữa. Nên tốt nhất là:

''36 kế, chạy là thượng sách''

Như nhận ra được ý nghĩ của tôi, Vinh Phát ngày càng đùa dai hơn.

Thật sự, nếu được, tôi muốn mổ não anh ta ra xem ruốt cuộc anh ta nghĩ gì?

Hay muốn gì ở tôi.

Cứ mỗi lần chạm mặt lại la toáng lên, hết kêu thì réo. Thêm bạn bè xung quanh phụ hoạ thêm.

Mỗi lần như vậy tôi đều muốn bốc hơi ngay lập tức.

Rõ ràng người đẹp thế kia, không nhận thức được sự nổi bật của mình hay sao?

Hay mặt đẹp được rồi, không cần sĩ diện nữa...?

Cứ như vậy những ngày tháng trốn chui trốn nhũi của tôi bắt đầu, tôi cũng không hiểu tại sao mình phải trốn?

Nói chuyện một chút không phải được rồi sao?

Hoặc đến chỉ thẳng mặt anh ta nói không thích, dừng lại trò này đi..?

Nhưng mỗi lần chỉ cần anh ta nhìn tôi, những suy nghĩ, câu nói tôi định sẵn trong đầu tự nhiên sẽ bay mất, não tôi liền hiện lên hai chữ ''chạy nhanh'' cùng đôi chân lập tức tuân lệnh.

Nhiều khi tôi nghĩ, tình huống của tôi giống như nếu để Vinh Phát bắt được, tôi sẽ nhừ xương ngay.

Nghe buồn cười đúng không?

Nhưng tôi thật sự nghĩ thế....

Hôm nay là ngày tôi học thể dục, tôi cũng vô cùng không ưa môn này, thứ nhất tôi lười vận động, cũng ngại luôn trời nắng.

Vấn đề lớn thứ hai là chạy bền, nhìn cái sân trường này xem, thi olympic luôn cũng được.

Thầy bảo chúng tôi yếu ớt, đem việc chạy bền này làm nội quy với nguyên nhân chính là nâng cao thể lực.

Và thế là...

Đồng phục không đúng: chạy

Quên đem dụng cụ: chạy

Lười biếng: chạy

Vân vân và mây mây vẫn chạy...

Tôi cảm thấy mình chắc không sống lâu vì kiệt sức đấy.

Sau hai vòng ăn phạt xong, tôi lê thân mình ngồi ngay cầu thang như kẻ vô gia cư.

Áo thể dục mở hai nút, người ướt mồ hôi, thở hổ hển. Không chỉ mệt vì chạy mà còn vì tức.

Lý do bị phạt của tôi rất đơn giản.

Thằng hâm nào đó giỡn với nhau, vô tình ném quả banh vào đầu tôi. Theo phản xạ tự nhiên mồm nhanh hơn não.

Tôi '' má..nó.....''.

Chưa kịp hết câu thì đã chạy hồng học hai vòng với lí do của thầy là:

''Chửi tục''..

Tôi mắng: ''biết vậy chửi cho hết câu rồi chạy luôn cho không lỗ, bịt miệng lại làm chi vẫn phải chạy. Ngu thế chứ..''

''Đang chửi anh à? ''

Tiếng nói truyền từ sau lưng

''Ừ, đang mệt đi ra....''

chưa kịp nói xong, tôi quay người lại ngay, càng thêm hốt hoảng.

Vinh Phát không biết từ đâu xuất hiện, bước từ từ xuống bậc thang, ngồi xổm xuống cạnh tôi, hai tay dũi thẳng đặt trên hai đầu gối đang co lại, cười nói:

'' Chạy mệt quá nên không còn sức chạy nữa rồi hả? Ngồi ngoan thế''

Ngoan con mẹ anh, chân tôi còn đang bủn rủn đây này. Muốn chém muốn giết thì làm nhanh đi, đừng bắt tôi trăn trối.

Không còn sức đâu..

Tôi bất lực trả lời:'' không còn sức''

Lòng thì đang run như cầy sấy mà miệng vẫn cứng lắm.

Mày tỏ thái độ lạnh lùng này cho ai xem, bị tóm được rồi đó.

Không mau chóng ôm chân xin tha đi còn bày thái độ anh hùng bất khuất gì nữa chứ.

Vinh Phát vẫn cười, nói:

'' Muốn nói chuyện với em khó nhỉ, lần nào cũng chạy, nhưng nói chuyện trong tình huống này anh cũng không muốn đâu''

Không muốn thì tránh xa ra đi, anh ở đây giành không khí với tôi à, hay là ngửi mùi mồ hôi.

Tôi vẫn nguyên thái độ trả lời:'' không có chạy''

Vinh Phát:'' vậy là anh hiểu lầm em rồi, anh tưởng em ghét anh nên mới chạy chứ''

Không! anh hiểu đúng rồi đó, không lầm đâu..

Hơi chột dạ, tiếng tôi dần nhỏ, tôi nói:

'' không có''

Chà... so với độ lật mặt hơn lật bánh, mình thứ hai chắc không ai dám đứng thứ nhất.

Dù gì thì cũng xin lỗi anh trước, việc nói thật với anh tôi nghĩ gì thì không thể nào, tôi vẫn yêu cái mạng nhỏ của mình lắm..

Vinh Phát:'' em nói không có thì là không có vậy! Em ở đây chút đi, anh đi mua nước cho''

Tôi đứng phắc dậy:

'' không cần đâu, tôi ở đây nãy giờ rồi, lâu nữa không được, cảm ơn anh nhưng tôi đi trước, còn đang trong tiết học''

Nói rồi tôi chạy ra khỏi cầu thang mà không đợi Vinh Phát trả lời.

Anh ta nhìn về phía Hoài Phương vừa đi, mỉm cười:

'' Vậy mà bảo không có chạy, dễ thương ghê''

Đặt được mông xuống gốc cây ở sân, nhìn về phía cầu thang, thấy bóng Vinh Phát đi lại lên lớp, tôi mới nhớ là anh ta còn đang học

Không lẽ trốn xuống chỉ để nói chuyện với mình?

Là tình cờ, hay có người theo dõi vậy?

Tôi rùng mình đưa mắt đảo một vòng.

Ngoài lớp mình thì những lớp xung quanh toàn gương mặt xa lạ.

Nghĩ đến đây tôi vội lắc đầu trấn an:

''Đừng tự hù mình như thế chứ, do trùng hợp thôi. Đúng rồi, nên bớt xem phim ngôn tình lại mới được.''

''Xem phim gì cơ?''

Hạ Vân chìa chai nước trước mặt tôi nói.

Tôi nhận chai nước, uống vài hơi rồi mới trả lời:

''Không có gì, tui nói xàm một mình á mà''

Hạ Vân:'' à, bà chạy xong rồi mất tiu, Duy Nam tính đi tìn bà đó, may là bà đã về. Đi đâu vậy?''

Hơi bất ngờ, tôi hỏi:

'' sao Duy Nam lại đi tìm tui? tui mệt quá nên ngồi cầu thang nghỉ tí''

Hạ Vân:'' tui hỏi mọi người ở đây có thấy bà không? Duy Nam nói là bà chạy phạt chưa về. Tui nói để tui đi kím thì bạn ấy nói để bạn ấy đi.''

Tôi:'' gì mà làm phiền lớp trưởng đại nhân thế, tui đâu phải con nít mà kím''

Tôi lại quay qua nhìn Duy Nam vẫy vẫy tay nói lớn:

''Lớp trưởng, có mặt nha''

Duy Nam gật đầu trả lời.

Nói đến Duy Nam thì dạo gần đây có hơi kì quặc.

Bỗng nhiên đối với tối rất tốt, chỉ bài, mượn viết, tha cho tôi mấy lần ăn vụn, còn mua đồ ăn cho tôi và Hạ Vân. Tôi không hiểu gì, cần gì đều đáp ứng ngay.

Tốt thì tốt thật, nhưng tôi vẫn thấy có chút kì quái.

Không phải kiểu tốt như Khải Minh mà nói đúng hơn giống như đang ra sức lấy lòng.

Tôi định bụng sẽ hỏi ngay Duy Nam vì không thể nào cứ '' nhận'' mà không rõ lí do thế này được.

Phải sòng phẳng mới là quân tử chứ..

Lựa ngày không bằng đúng ngày, ra về tôi đẩy Thiên Trang và Hạ Vân đi trước.

Tôi len lén đi gần Duy Nam, dùng từ len lén có hơi kì cục nhưng đúng là len lén.

Từ sau lưng, tôi huých vai Duy Nam nói:

''Nói đi, có ý đồ gì?''

Mặt Duy Nam lộ rõ vẻ bất ngờ:'' ý đồ gì đâu?''

Tôi xua xua tay:

'' mặt viết rõ ra hết rồi mà còn giả vờ gì nữa. Cho cơ hội cuối cùng, không phải có chuyện muốn nói với tui à''

Duy Nam lúng túng gãy đầu cúi mặt về phía trước:'' không có đâu''

Tôi cười nói:'' không thì thôi, qua ngày hôm nay ông có nhờ gì nữa thì đừng mong tui giúp''

Nói rồi tôi bước đi, chưa được ba bước thì Duy Nam trả lời:

'' khoan, đợi các bạn ra hết đi, bà đứng đó xíu đi''

Tôi đứng lại, miệng mỉm cười..

Một lát sau, khi xung quanh chúng tôi vắng hẳn Duy Nam mới ngập ngừng lên tiếng:

''Thật ra thì tôi cũng có ý đồ.. chuyện là.. là..''

Thấy vậy tôi cắt ngang:''Là ông thích Hạ Vân''

Duy Nam trợn mắt nhìn tôi, tôi nói tiếp:

''Có gì bất ngờ đâu, thời đại nào rồi còn cua gái kiểu đó. Tui mà không lên tiếng trước, đợi Hạ Vân nghĩ tui với ông có chuyện gì rồi mới giải thích hả? Ôi...con trai lớn chừng này mà sao ngại ngùng thế không biết''

Duy Nam vẫn chưa trả lời, tôi tiếp tục:

''Đừng làm vậy nữa, vô ích thôi. Thích thì nói thẳng ra đi, cũng đối xử đặc biệt với Hạ Vân một chút xíu. Tui thăm dò rồi...''

Tôi quay mặt đối diện Duy Nam, nhìn trái phải trên xuống mặt cậu ấy xong đưa tay sờ cằm mình, ''chậc'' một tiếng nói tiếp:

'' tui mà mang gương mặt này, tôi sát gái không còn manh giáp. Về cầm gương lên tự chiêm ngưỡng đi, Hạ Vân cũng có thích ông đó, tui nói tới đây thôi, phần quan trọng ông biết làm thế nào đúng chứ? Tui đợi tin mừng''.

Duy Nam giờ mới thả lỏng mặt, thở ra một hơi lên tiếng:

'' Đúng là lời đồn chỉ nên nghe phân nửa. Cảm ơn nha, chờ tin tốt đi''

Dứt lời, Duy Nam rời đi bỏ tôi lại với vẻ mặt đang chờ một ngàn câu giải thích về hai chữ

''lời đồn''.

Đồn ai?

Ai bị đồn?

Mình hả?

Đồn gì rồi?

Tốt hay xấu?

Phân nửa này là khen hay chê?

Chưa kịp hỏi thì bóng Duy Nam đã ra tới cổng trường.

Tôi cũng chỉ đành dịp sau hỏi cho ra lẽ, rồi cũng nhanh chóng về nhà....

Chapter
1 Chương 1: Khải Minh
2 Chương 2: Vào lớp
3 Chương 3: Ổ Khoá
4 Chương 4: Hổ Giấy
5 Chương 5: Cơm Tạ Lỗi
6 Chương 6: Cá đồng quê
7 Chương 7: Hồi kết của màn kịch
8 Chương 8: Vinh Phát
9 Chương 9: Anh Trai
10 Chương 10: Bạn mới
11 Chương 11: Bỏ Chạy
12 Chương 12: Lời Đồn
13 Chương 13: Xích Đu
14 Chương 14: Một ngày tồi tệ
15 Chương 15: Xứng đôi
16 Chương 16: Hậu đậu
17 Chương 17: Rửa xe
18 Chương 18: Dòng sông tĩnh lặng chờ con sóng lớn.
19 Chương 19: Cãi nhau
20 Chương 20: Tình bạn và tình yêu..?
21 Chương 21: Khoảng cách
22 Chương 22: Bị thương
23 Chương 23: Nắm tay
24 Chương 24: Người yêu anh nhất là em..!
25 Chương 25: Hôn rồi..??
26 Chương 26: Khóc cùng anh
27 Chương 27: Nỗi sợ của Vinh Phát..
28 Chương 28: Cảm giác thật sự của bản thân?
29 Chương 29: Thế nào mới là đúng?
30 Chương 30: Sự bối rối không tên..!
31 Chương 31: Con đường bản thân lựa chọn
32 Chương 32: Làm bạn gái anh đi..!
33 Chương 33: Điều kiện..?
34 Chương 34: Tâm trạng tốt
35 Chương 35: Đừng chạy nữa, ở bên anh được không?
36 Chương 36: Sự kiên nhẫn có giới hạn
37 Chương 37: Nói dối...
38 Chương 38: Tình huống khó xử
39 Chương 39: Những mối quan hệ cần được làm rõ
40 Chương 40: Vô tâm?
41 Chương 41: Võ tướng gặp nhau.
42 Chương 42: Không được động vào anh tôi..!
43 Chương 43: Có thật là anh không?
44 Chương 44: Em vui là được..!
45 Chương 45: Gương mặt hại nước..
46 Chương 46: Hạnh Phúc..?
47 Chương 47: Chị em tốt..
48 Chương 48: Hoa giấy
49 Chương 49: Anh là của em..
50 Chương 50: Ngộ nhận mù quáng
51 Chương 51: Người đầu tiên tìm mày chính là tao..!
52 Chương 52: Đừng cảnh giác với anh....!
53 Chương 53: Dựa dẫm vào anh thì chết à..?
54 Chương 54: Tai Nạn
55 Chương 55: Bài toán khó
56 Chương 56: An ủi tinh thần
57 Chương 57: Khiêu khích tôi sao??
58 Chương 58: Ai mới là chính chủ..?
59 Chương 59: Ai mới là người bị thay thế..?
60 Chương 60: Tôi thắng anh...
61 Chương 61: Tôi thích anh ấy..?
62 Chương 62: Người thân..?
63 Chương 63: Ánh mắt cô độc
64 Chương 64: Cảm ơn em...
65 Chương 65: Ghen...?
66 Chương 66: Anh hùng cứu mỹ nhân..?
67 Chương 67: Song hùng…
68 Chương 68: Cắm trại xuân
69 Chương 69: Người đặc biệt
70 Chương 70: Anh lớn lên bằng cách nào vậy?
71 Chương 71: Mùi đào..
72 Chương 72: Ca Hát..
73 Chương 73: Bình yên trước cơn bão..?
74 Chương 74: Anh không thấy sao?
75 Chương 75: Tình huống khó xử..
76 Chương 76: Ra mặt..
77 Chương 77: Bạn lâu năm
78 Chương 78: Ba Vinh Phát sao?
79 Chương 79: Bao lì xì nặng đô.
80 Chương 80: Phẫn nộ, xót xa…
81 Chương 81: Tôi cầm kịch bản phim kiếm hiệp phải không?
82 Chương 82: Tiếng lành đồn xa
83 Chương 83: Ngoan, ngủ ngon
84 Chương 84: Em đã từng hối hận chưa?
85 Chương 85: Cả cuộc đời sau này em đều sẽ ghét anh..
86 Chương 86: 13 năm sau
87 Chương 87: Tác giả biến thái
88 Chương 88: Cứ như chưa từng tồn tại…
89 Chương 89: Có người đến làm khó.
90 Chương 90: Áp lực xã hội
91 Chương 91: Lựa chọn sai lầm của Hoàng Khang
92 Chương 92: Nụ hôn mãnh liệt sau gần ấy năm xa cách.
93 Chương 93: Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt
94 Chương 94: Chương này hơi dài..
95 Chương 95: Tha thứ hay rời đi
96 Chương 96: Câu chuyện 13 năm về trước
97 Chương 97: Chỉ cần em vẫn còn sống, bao lâu anh vẫn sẽ đợi..!
98 Chương 98: Cái giá phải trả cho việc cướp đồ của người khác...
99 Chương 99: Nụ hôn từ biệt
100 Chương 100: Trở lại 13 năm sau
101 Chương 101: Giả vờ
102 Chương 102: Minh Luân...
103 Chương 103: Về thôi, về nhà của chúng ta thôi...
104 Chương 104: Tai nạn
105 Chương 105: Thay đổi chiến lược
106 Chương 106: Hoài Nam 33 tuổi.
107 Chương 107: Sinh nhật Minh Luân
108 Chương 108: Nỗi lòng của Hạ Vân
109 Chương 109: Lời tỏ tình không nên có...
110 Chương 110: Bom hẹn giờ
111 Chương 111: Kẻ thù cũng là bạn
112 Chương 112: Trà xanh...?
113 Chương 113: Người lạ...
114 Chương 114: Về nước
115 Chương 115: Cơn giận của Khải Minh
116 Chương 116: Chuyện cũ
117 Chương 117: Bị thương
118 Chương 118: Tôi sẽ nhốt em lại..
119 Chương 119: Dramma
120 Chương 120: Ác mộng
121 Chương 121: Buổi sáng
122 Chương 122: Màn đêm trong phòng sách
123 Chương 123: Tao sẽ giết mày..
124 Chương 124: Đừng ghét anh, xin em...
125 Chương 125: Chạy trốn
126 Chương 126: Tình bạn khác giới xuất hiện trước công chúng
127 Chương 127: Ẩu đả
128 Chương 128: Nên giận hay không?
129 Chương 129: Chúng ta là bạn mà
130 Chương 130: Đồng hồ bấm giờ bắt đầu khởi động..
131 Chương 131: Cáo đội lốp cừu..
132 Chương 132: Giúp tôi đòi lại công bằng...
133 Chương 133: Về nhà
134 Chương 134: Ly vỡ lại lành
135 Chương 135:
136 Chương 136:
137 Chương 137:
138 Chương 138:
139 Chương 139:
140 Chương 140:
141 Chương 141:
142 Chương 142:
143 Chương 143:
144 Chương 144:
145 Chương 145: Chờ đợi
146 Chương 146: Là em..là em phải không?
147 Chương 147: Giới hạn
148 Chương 148: Về Việt Nam..
149 Chương 149: Vinh Phát 17 tuổi..
150 Chương 150: Đều không có quyền nói..
151 Chương 151: Tình huống điên rồ
152 Chương 152: Anh nghĩ là..có thể
153 Chương 153: #1
154 Chương 154: “Anh giúp em đi..”
155 Chương 155: Hoài Phương mười lăm tuổi..
156 Chương 156: Đăng kí kết hôn..
157 Chương 157: Vợ chồng..
158 Chương 158: Bản năng sói cái..
159 Chương 159: Muốn xem biến thái không?
160 Chương 160: Kết thúc..
Chapter

Updated 160 Episodes

1
Chương 1: Khải Minh
2
Chương 2: Vào lớp
3
Chương 3: Ổ Khoá
4
Chương 4: Hổ Giấy
5
Chương 5: Cơm Tạ Lỗi
6
Chương 6: Cá đồng quê
7
Chương 7: Hồi kết của màn kịch
8
Chương 8: Vinh Phát
9
Chương 9: Anh Trai
10
Chương 10: Bạn mới
11
Chương 11: Bỏ Chạy
12
Chương 12: Lời Đồn
13
Chương 13: Xích Đu
14
Chương 14: Một ngày tồi tệ
15
Chương 15: Xứng đôi
16
Chương 16: Hậu đậu
17
Chương 17: Rửa xe
18
Chương 18: Dòng sông tĩnh lặng chờ con sóng lớn.
19
Chương 19: Cãi nhau
20
Chương 20: Tình bạn và tình yêu..?
21
Chương 21: Khoảng cách
22
Chương 22: Bị thương
23
Chương 23: Nắm tay
24
Chương 24: Người yêu anh nhất là em..!
25
Chương 25: Hôn rồi..??
26
Chương 26: Khóc cùng anh
27
Chương 27: Nỗi sợ của Vinh Phát..
28
Chương 28: Cảm giác thật sự của bản thân?
29
Chương 29: Thế nào mới là đúng?
30
Chương 30: Sự bối rối không tên..!
31
Chương 31: Con đường bản thân lựa chọn
32
Chương 32: Làm bạn gái anh đi..!
33
Chương 33: Điều kiện..?
34
Chương 34: Tâm trạng tốt
35
Chương 35: Đừng chạy nữa, ở bên anh được không?
36
Chương 36: Sự kiên nhẫn có giới hạn
37
Chương 37: Nói dối...
38
Chương 38: Tình huống khó xử
39
Chương 39: Những mối quan hệ cần được làm rõ
40
Chương 40: Vô tâm?
41
Chương 41: Võ tướng gặp nhau.
42
Chương 42: Không được động vào anh tôi..!
43
Chương 43: Có thật là anh không?
44
Chương 44: Em vui là được..!
45
Chương 45: Gương mặt hại nước..
46
Chương 46: Hạnh Phúc..?
47
Chương 47: Chị em tốt..
48
Chương 48: Hoa giấy
49
Chương 49: Anh là của em..
50
Chương 50: Ngộ nhận mù quáng
51
Chương 51: Người đầu tiên tìm mày chính là tao..!
52
Chương 52: Đừng cảnh giác với anh....!
53
Chương 53: Dựa dẫm vào anh thì chết à..?
54
Chương 54: Tai Nạn
55
Chương 55: Bài toán khó
56
Chương 56: An ủi tinh thần
57
Chương 57: Khiêu khích tôi sao??
58
Chương 58: Ai mới là chính chủ..?
59
Chương 59: Ai mới là người bị thay thế..?
60
Chương 60: Tôi thắng anh...
61
Chương 61: Tôi thích anh ấy..?
62
Chương 62: Người thân..?
63
Chương 63: Ánh mắt cô độc
64
Chương 64: Cảm ơn em...
65
Chương 65: Ghen...?
66
Chương 66: Anh hùng cứu mỹ nhân..?
67
Chương 67: Song hùng…
68
Chương 68: Cắm trại xuân
69
Chương 69: Người đặc biệt
70
Chương 70: Anh lớn lên bằng cách nào vậy?
71
Chương 71: Mùi đào..
72
Chương 72: Ca Hát..
73
Chương 73: Bình yên trước cơn bão..?
74
Chương 74: Anh không thấy sao?
75
Chương 75: Tình huống khó xử..
76
Chương 76: Ra mặt..
77
Chương 77: Bạn lâu năm
78
Chương 78: Ba Vinh Phát sao?
79
Chương 79: Bao lì xì nặng đô.
80
Chương 80: Phẫn nộ, xót xa…
81
Chương 81: Tôi cầm kịch bản phim kiếm hiệp phải không?
82
Chương 82: Tiếng lành đồn xa
83
Chương 83: Ngoan, ngủ ngon
84
Chương 84: Em đã từng hối hận chưa?
85
Chương 85: Cả cuộc đời sau này em đều sẽ ghét anh..
86
Chương 86: 13 năm sau
87
Chương 87: Tác giả biến thái
88
Chương 88: Cứ như chưa từng tồn tại…
89
Chương 89: Có người đến làm khó.
90
Chương 90: Áp lực xã hội
91
Chương 91: Lựa chọn sai lầm của Hoàng Khang
92
Chương 92: Nụ hôn mãnh liệt sau gần ấy năm xa cách.
93
Chương 93: Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt
94
Chương 94: Chương này hơi dài..
95
Chương 95: Tha thứ hay rời đi
96
Chương 96: Câu chuyện 13 năm về trước
97
Chương 97: Chỉ cần em vẫn còn sống, bao lâu anh vẫn sẽ đợi..!
98
Chương 98: Cái giá phải trả cho việc cướp đồ của người khác...
99
Chương 99: Nụ hôn từ biệt
100
Chương 100: Trở lại 13 năm sau
101
Chương 101: Giả vờ
102
Chương 102: Minh Luân...
103
Chương 103: Về thôi, về nhà của chúng ta thôi...
104
Chương 104: Tai nạn
105
Chương 105: Thay đổi chiến lược
106
Chương 106: Hoài Nam 33 tuổi.
107
Chương 107: Sinh nhật Minh Luân
108
Chương 108: Nỗi lòng của Hạ Vân
109
Chương 109: Lời tỏ tình không nên có...
110
Chương 110: Bom hẹn giờ
111
Chương 111: Kẻ thù cũng là bạn
112
Chương 112: Trà xanh...?
113
Chương 113: Người lạ...
114
Chương 114: Về nước
115
Chương 115: Cơn giận của Khải Minh
116
Chương 116: Chuyện cũ
117
Chương 117: Bị thương
118
Chương 118: Tôi sẽ nhốt em lại..
119
Chương 119: Dramma
120
Chương 120: Ác mộng
121
Chương 121: Buổi sáng
122
Chương 122: Màn đêm trong phòng sách
123
Chương 123: Tao sẽ giết mày..
124
Chương 124: Đừng ghét anh, xin em...
125
Chương 125: Chạy trốn
126
Chương 126: Tình bạn khác giới xuất hiện trước công chúng
127
Chương 127: Ẩu đả
128
Chương 128: Nên giận hay không?
129
Chương 129: Chúng ta là bạn mà
130
Chương 130: Đồng hồ bấm giờ bắt đầu khởi động..
131
Chương 131: Cáo đội lốp cừu..
132
Chương 132: Giúp tôi đòi lại công bằng...
133
Chương 133: Về nhà
134
Chương 134: Ly vỡ lại lành
135
Chương 135:
136
Chương 136:
137
Chương 137:
138
Chương 138:
139
Chương 139:
140
Chương 140:
141
Chương 141:
142
Chương 142:
143
Chương 143:
144
Chương 144:
145
Chương 145: Chờ đợi
146
Chương 146: Là em..là em phải không?
147
Chương 147: Giới hạn
148
Chương 148: Về Việt Nam..
149
Chương 149: Vinh Phát 17 tuổi..
150
Chương 150: Đều không có quyền nói..
151
Chương 151: Tình huống điên rồ
152
Chương 152: Anh nghĩ là..có thể
153
Chương 153: #1
154
Chương 154: “Anh giúp em đi..”
155
Chương 155: Hoài Phương mười lăm tuổi..
156
Chương 156: Đăng kí kết hôn..
157
Chương 157: Vợ chồng..
158
Chương 158: Bản năng sói cái..
159
Chương 159: Muốn xem biến thái không?
160
Chương 160: Kết thúc..

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play