Cảm ơn anh! Chàng trai 17 tuổi của em...
Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt. Cả đêm rồi tôi không chợp mắt nổi, với một đứa suốt ngày mơ mộng về những bộ phim hàn hay những tiểu thuyết ngôn tình thì cấp ba đối với tôi mà nói chính là thiên đường. Mấy ngày trước tôi đã vẽ ra hàng trăm câu chuyện về học trưởng, về bạn cùng bàn, về nam thần v.v....
Chính là đợi đến hôm nay, ngày tựu trường đầu tiên...
Tôi đỗ vào một trường cấp ba tầm trung ở địa phương. Trường hơi xa nhà nên tôi đi học bằng xe đạp, và đúng vào cái hôm tựu trường này thì thế quái nào tôi lại ngủ quên được chứ. Tôi dùng hết cơ thể sống 15 năm cuộc đời mình vào hai việc ngay lúc này.
Một là thể lực để đạp xe đạp đến trường vì còn 20 phút nữa nếu tôi không kịp đến báo danh thì sẽ muộn ngay ngày đầu tiên.
Hai là mắng hai người, thứ nhất không ai khác chính là bản thân ham ăn ham ngủ này. Thôi thì cạn lời nên không bình phẩm gì thêm..Và người thứ hai chính là thằng bạn thân của tôi từ năm cấp hai của tôi.
Tôi không biết chữ “ bạn thân” này có phải do tôi tự mình đa tình hay không mà nó có thể ung dung chạy qua mặt tôi cùng bạn gái của mình với con xe honda của nó khi thấy tôi đạp xe như thể chân gắn động cơ mà còn tặng tôi một nụ cười ngứa đòn được chứ. Loại bạn gì thế kia..
“Tao mà còn chơi với mày nữa thì tao là con cún, Khải Minhhhh..!!!”
Tiếng thét trong vô vọng của tôi truyền đi như thể bay đến ngay lớp học mà không cần đạp xe nữa. Đó là những gì tôi có thể nói và nghĩ ngay lúc này..
Ông bà ta có câu” Trong cái rủi có cái may” thật đúng cho tôi trong trường hợp này. Sau cơn tức giận và đạp xe điên cuồng tôi đến được cổng trường và phát hiện ra mình dư hẳn 10 phút cơ. Gửi xe xong, tôi bước ra khỏi nhà xe với tình trạng không thể nào thảm hơn. Áo dài xóc xếch, ba lô vác trên vai, mặt không còn giọt máu, mồ hôi mẹ mồ hôi con thay nhau đổ, tôi ý thức được bây giờ với chữ thảm thì không còn từ ngữ nào thích hợp hơn.
“Biết thế ở nhà ăn thêm chén cơm rồi, đạp xe hết luôn bữa sáng. Mà mình làm gì còn thời gian để xơi thêm chén nữ...a..”
Vừa làu bàu vừa vừa đi đến khi nghe được giọng nói ngứa đòn quen thuộc.
“Uầy, Hoài Phương tao thấy mày nên đi thi đua xe đạp đi, biết đâu cuộc đời mày lại sang trang mới đó..!” Khải Minh cầm lấy ba lô trên vai tôi và dúi cho tôi chai nước cam ướp lạnh lên má.
Tôi quá lười để đôi co với thằng này vì chả còn hơi để nói. Tôi nhíu mày liếc xéo nó, cảm giác lạnh đột ngột trên má làm tôi không kịp phản ứng. Nó lại tiếp tục:
” Như mày mà thi đua xe đạp có khi cao lên vài centimet cũng nên, ngày nào mày chẳng than thở với tao chuyện chiều cao còn gì”
Hơi thở tôi dần ổn định lại, máu cũng chảy lên tới đỉnh đầu, có thể gọi là lấy lại tinh thần. Khải Minh mở nắp chai nước cam đưa về phía tôi:
” Uống nhanh đi, mày mà xỉu ở đây tao không ẳm mày nổi đâu”.
Ánh mắt tôi dời từ người nó đến khoảng không trước mặt, tôi huých vào bụng nó một cú rõ đau, giật lấy chai nước cam ung dung vừa đi vừa uống hơn phân nửa.
Hơi thở tôi vẫn còn hơi được hơi mất nên không dư hơi mà đôi co với nó. Hành động vẫn thiết thực hơn, tôi cầm lấy chai nước vừa uống vừa bước càng nhanh về phía trước bỏ lại Khải Minh với khuôn mặt nhăn nhó và vài câu lầm bầm gì đó trong miệng mà tôi không nghe rõ, mà không cần nghe cũng biết được nó đang chửi tôi còn gì.
Được khoảng vài bước tôi quay mặt lại trả nó nụ cười thèm đòn còn tặng thêm bàn tay nắm lại với ngón tay ở giữa giơ lên như một “ biểu hiện cho tình bạn” của chúng tôi.
Người ta thường nói: Mối quan hệ giữa người với người là thứ không thể giải thích được.
Tôi với Khải Minh chính là thế, ở chúng tôi, chưa từng tồn tại cái gọi là tình cảm nam nữ. Chỉ dừng ở mức bạn thân. Hoặc “ trên tình bạn, dưới tình yêu” cũng có thể là đúng. Chí ít là đến thời điểm này.
Cái gọi là tương lai chưa thể nói trước được điều gì, tôi không hề phản bác. Nhưng hiện tại, chúng tôi biết rõ vai trò của đối phương như thế nào..!
Đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao con người có thể thay đổi 180 độ được như thế.
Khải Minh lần đầu tôi gặp là một thằng ít nói, ngại ngùng, da hơi ngâm, lúc nào cũng ngồi yên một góc. Tôi thề là mười người chắc chắn khi gặp nó sẽ nghĩ nó là một thằng nhút nhát.
Nhưng đó là Khải Minh của năm lớp 6 tôi gặp, còn Khải Minh bây giờ thì tôi không thể tưởng tượng được, tại sao tôi vẫn như vậy, ngoại hình, tính cách, vẫn y xì sau gần ấy năm. Thì nó có thể bỏ tôi dậm chân tại chỗ mà thay đổi một cách ngoạn mục như vậy được chứ.
Khải Minh hiện tại so với lúc trước thì cao hơn tôi hẳn một cái đầu, trong khi ngày xưa rõ ràng là tôi cao hơn nó cơ mà. Chiều cao thay đổi thì có thể chấp nhận được, cái quỉ gì mà ngay cả tính cách và ngoại hình có thể thay đổi đến mức này cơ chứ
Tôi đã từng nghĩ da ngâm là một khuyết điểm nhưng đối với Khải Minh thì không, da ngâm lại là một điểm cộng. Với khuôn mặt có tí đểu cáng thèm đòn của nó 9 điểm trong mắt bọn con gái,
“ à không bao gồm cả tôi, nhưng tôi vẫn là con gái nhé”
thì da ngâm chính là 1 điểm cộng cho thang điểm 10.
Chẳng biết từ khi nào, “lúc nào cũng ngồi yên một góc” đã trở thành cụm từ đầu tiên tôi đá ra khỏi đầu mình ngay khi có ai đó hỏi về Khải Minh.
Mà thay vào đó là “ tự luyến, nói nhiều, nói xàm, hồ ngôn loạn ngữ, bệnh thần kinh..”
Cái “ hồ ngôn loạn ngữ” ở đây chính là từ ngữ đẹp nhất tôi tìm cho nó sau gần ấy năm chịu đựng việc nói dài nói dai nói bậy của nó, ngay cả khi người nghe không có ý muốn tiếp tục câu chuyện.
Nói dễ hiểu cho tình huống hiện tại giữa “bạn thân” của hai chúng tôi là:
Khải Minh có tiền, có ghệ, có nhan sắc, có khiếu ăn nói, có cả xe honda...TTT.
Còn tôi, ngoài việc là một con người bình thường đến không thể bình thường hơn thì việc có người bạn như Khải Minh trong mắt những người đầu tiên quen biết...
Có lẽ nghĩ rằng đó chính là bước ngoặc của cuộc đời tôi.
Một cặp đôi bạn thân” chẳng đâu vào đâu”...
Updated 160 Episodes
Comments
Thu Thảo
da ngăm ko phải ngâm
2022-11-23
0
sam cưtê
mới rì viu sương sương thôi mà 😂
2021-12-06
3