Chương 9: Anh Trai

Sau vài ngày lăn lóc, ăn ngủ ở nhà thì ngày mai cũng là thứ hai.

Ngày vào học chính thức đầu tiên...

Buổi tối hôm nay, để rút kinh nghiệm cho lần đi trễ trước, tôi đặt hẳn 5 cái báo thức, mỗi cái cách nhau 10 phút bắt đầu từ 5h30 đến cái cuối cùng là 6h10 phút.

Tôi thầm đắc ý:

'' 7 giờ vào học, mình cài hẳn 5 cái báo thức thế này thì dư thời gian chán, dù 6h10 dậy, chuẩn bị thay đồ rồi đạp xe đến trường cũng khoảng 6h50 là cùng,''

Tôi liếc lên bàn học kiểm tra lại lần nữa.

Áo dài ''ok'',

Ba lô ''ok''

Giày đi học '' ok''.

Đã vào đúng vị trí.

Tôi gật gật đầu tán dương: ''Mình đúng là chu đáo mà''.

Tiếng tin nhắn vang lên, tôi nhìn sang điện thoại đang để gần đó. Thì ra là Khải Minh:

[ -Ngày mai nhớ đừng đi trễ đó,

-Biết rồi

-Đặt báo thức chưa

-5 cái..:))))

-Cá là mai mày vẫn dậy không nổi ><

-Biến đi...-_-

-hahhaaaaa ]

''Đồ điên''. Tôi mắng nó rồi quăng điện thoại qua một bên.

Kéo chăn lên từ từ chìm vào giấc ngủ..

.....

Sáng hôm sau, tôi thức dậy nhưng không phải do tiếng báo thức mà là âm thanh của mẹ như sét đánh ngang tai:

'' 6h25 rồi đó, mày cài báo thức để ngủ ngon hơn hả, kêu đến nỗi cả nhà đều dậy hết rồi, con Chu cũng chạy được mấy vòng sân. Đợi mẹ ẵm mày ra tắm rửa thay đồ thảy lên xe rồi mới chịu mở mắt ra hả. Dậy ngay điiiii''.

Câu nói như kéo căng cọng dây lí trí của tôi đến đỉnh điểm.

Tôi bật dậy như mấy con cương thi trong phim trung quốc, lao ngay vào tolet trong trạng thái tinh thần hoang mang tột độ vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra của mình.

Sao có thể được chứ?

Sao có thể không nghe được báo thức?

Sao có thể ngủ như một con heo thế này?

Mình là con người mà?

Hay là con heo?

Đúng là người mà...TT.

Không..!! Mình chính là heo....

Tôi luống cuống vì chạy không kịp rồi, nghĩ đến 7749 tình huống xấu nhất xảy ra.

Còn định mặt dày xin mẹ cho nghỉ một hôm, nhưng chưa kịp nói ra miệng thì tôi bác bỏ ngay.

Ở nhà nghe mẹ mắng còn khổ hơn.

Nhìn đồng hồ, đã 6h40 phút tim tôi lại đập nhanh hơi vài chục nhịp. Hô hấp càng nhanh hơn nữa, nước mắt cũng trực trào sắp rơi ra, lí trí thì đang đánh nhau giữa việc nên đi học hay ở nhà.

Thì mẹ tôi lại lên tiếng:

''Còn đứng đó nữa, anh mày đã đợi sẵn ngoài xe rồi, tiền mẹ cũng để trong ba lô, đến trường kịp thì ăn sáng, không thì đợi ra chơi thì nhớ ăn. Trong ba lô có bình nước hoa cúc, còn nóng, xíu nguội rồi uống cho ấm bụng rồi hả ăn. Không được ăn đồ lạnh khi bụng rỗng.''

Tôi nhào vào lòng mẹ, dụi dụi đầu trên vai mẹ làm nũng định nói cảm ơn thì mẹ lại tiếp:

''Mặt anh hai mày hình như sắp hết kiên nhẫn rồi đó, muốn nó vào lôi ra hay gì??''

Tôi vội vàng buông mẹ ra, phụng phịu nói:

''Thưa mẹ con đi học''

Rồi chạy thật nhanh về phía người đang toát ra không khí súng đã lên nòng sẵn chỉ cần tôi hé răng là '' phằng''.... ''Headshot''..

Trên xe tôi vẫn không hé răng vì biết mình đã gây tội lớn.

Phá giấc ngủ của thanh niên cày game tới 4h sáng.

Tôi hiện giờ không dám mong gì nhiều ở anh tôi ngoài hai điều.

Một là có thể tăng tốc độ để tôi kịp đến trường

Thứ hai cũng là điều quan trọng nhất:

'Đừng ngủ gục'.

Ba chữ đó như câu thần chú tôi lẩm bẩm suốt từ lúc lên xe đến giờ.

Anh tôi:'' Anh từng học trường của mày ba năm đó. Nhắm mắt anh cũng chạy tới được. Mày đừng có lảm nhảm nữa''

À, ra là nghe đấy!

Nhưng mà anh hai làm ơn đi. Làm sao tin tưởng được khi anh 4h sáng mới ngủ chứ.

Có thể em không xinh, nhưng em quí cái mạng nhỏ này lắm, con đường cấp ba em mới bước được một chân thôi.

Còn tự tin thì em có đó, với người khác thì em không chắc nhưng với anh thì em không dám nghĩ tới hai chữ này đâu anh ạ!

Tôi bĩu môi 'xì' một tiếng, những vẫn thảo mai trả lời:

'' Dạ dạ, em có nói gì anh đâu''

Mặc dù không thấy được mặt, do tôi ở sau lưng. Nhưng anh tôi vẫn bắt đúng trọng tâm:

''Đừng tưởng anh không biết mày nghĩ gì, chắc anh phải quăng mày xuống đây để mày ngoan ngoãn hơn chút nhỉ?''

Tôi liền vươn tay đấm vai anh tôi nhẹ vài cái lấy lòng:

'' Hoài Nam đại thần, em nào có, em nào có. Hại anh phải thức sớm đưa em đi học, em đang ăn năn hối hận trong lòng đây. Trưa anh vẫn đón em chứ?''

Tôi gọi tên game của anh tôi đến dựng hết cả da gà, người trong như thế kia lại đi đặt tên game mà không lấy một chút xấu hổ thì lần đầu tiên tôi mới thấy.

Có đại thần nào mà giành ăn với em mình, làm đủ trò khỉ chọc tôi điên lên rồi cười ha hả, còn lười biếng cẩu thả thích sai khiến người khác, anh nghĩ mình là '' Tiêu Nại'' à?

Đúng là không biết xấu hổ

Anh cũng là ''đại thần'' , mà là ''đại thần kinh''.

Đó là tên tôi lưu cho anh trai mình trong danh bạ điện thoại, đương nhiên anh ấy sẽ không biết, vì tôi không dám tưởng tưởng tượng anh hai tôi sẽ làm gì tôi nếu thấy ba chữ này.

Tôi rùng mình lắc đầu

Tại sao giới tính nam xung quanh mình, không lấy nỗi một người bình thường được chứ?

Không lẽ ông trời đặt tôi vào vị trí này vì có nhiệm vụ đặc biệt?

Hoặc nhân tố cứu rỗi thế giới chẳn hạn..!!

Tôi nghĩ đến cả ngàn lí do để hợp thức hoá số phận của mình...

Anh tôi:'' Tan học thì điện thoại anh, đón được hay không anh trả lời, tuỳ tâm trạng đã''.

Ha..Xem câu trả lời của anh trai ruột kìa..-_-

Phải rồi, từ lúc nhận thức được cuộc đời thì anh ấy đã được nhận định là anh trai ruột trong tâm trí của tôi.

Nên có đôi khi tôi hơi nghi ngờ về chuyện đó.

Không phải tôi không có căn cứ, mà ngoài cùng họ, cùng sống chung một mái nhà, cùng gọi hai người là cha mẹ thì chúng tôi chẳng còn điểm chung nào nữa.

Về ngoại hình, đối với cặp mắt một mí và mái tóc xoăn hơi ngả vàng giống ba của tôi thì anh tôi lại mang đôi mắt hai mí, tóc đen thẳng cùng cặp lông mi chấp tôi đi nửa đoạn đường cũng không dài bằng của mẹ.

Đó là điểm chí mạng khi đề cập về hai anh em tôi của họ hàng, hoặc những người quen biết, nói đúng hơn là điểm chí mạng của tôi..

Vì anh ấy là con trai nhưng lại mang vẻ đẹp của mẹ.

Còn đứa con gái như tôi lại đúc một khuôn mặt của ba.

Tôi luôn cằn nhằn vì điều này, không phải tôi ghét bỏ việc giống ba, hay ganh tị với anh mình.

Mà giữa ba và mẹ.

Mẹ tôi ăn ba tôi hẳn 5 điểm.

Thì ai lại chọn vế sau được chứ.

Nói thì nói vậy, tôi cũng đâu được lựa chọn hình hài của mình, vả lại từ nhỏ đến lớn tôi đã nghe việc so sánh tôi và anh tôi để đến phát ngán, từ lúc nào nó đã thành nước đổ lá môn.

Tôi không còn để tâm nữa rồi..

Cái quá đáng hơn ở đây là về học tập, so với cái ngoại hình thì nói học tập như là sợi dây thòng lọng treo lơ lửng ở cổ tôi.

Chỉ cần tôi hụt chân thì nó sẽ chính xác đặt trên cổ mình.

Thay vì tôi phải học ngày học đêm mới chạm được đích, thì anh tôi rất nhàn hạ, nói ngoa hơn thì có thể vừa đi vừa bắt bướm cũng được.

Trong khi tôi cắm đầu học thì anh ấy lại cắm đầu vào game.

Vậy mà thành tích 12 năm học vẫn không lọt khỏi top ba và còn đỗ vào trường đại học có tiếng ở thành phố. Bây giờ anh ấy sắp trở thành sinh viên năm ba.

Nhưng con người ai có thể hoàn hảo được chứ.

Anh tôi cũng vậy, lần duy nhất tôi thấy anh ấy không giống anh trai mà tôi biết là năm anh ấy học lớp 11.

Là vào cuối năm thì phải, sau lần họp phụ huynh về, ba tôi đã rất giận dữ, tôi không rõ chuyện gì đã xảy ra vì ba bảo tôi sang nhà chị họ chơi một hôm đi.

Lúc đó tôi còn quá nhỏ để nhận ra tình hình, chỉ nhớ là sáng hôm sau trở về, anh tôi nhốt mình trong phòng, chẳng ăn uống cũng chẳng nói chuyện, dù tôi có chọc phá hay làm thế nào anh ấy cũng im thin thít.

Kéo dài mấy ngày sau vẫn mang vẻ mặt như thiếu nợ, không nói chuyện nhiều, cũng không đếm xỉa đến tôi. Tôi hỏi mẹ thì mẹ nói chuyện người lớn con nít đừng tò mò nên tôi cũng không quan tâm nữa.

Đến tận cả tháng hay bao lâu ấy, tôi cũng không chắc vì theo tôi là đã rất rất lâu anh tôi mới trở lại bình thường.

Đến giờ tôi vẫn lấn cấn trong lòng, việc vui mừng vì anh tôi trở lại bình thường vào năm đó phải chăng không phải ý nghĩ sai lầm nào đó chứ...

Tôi trả lời:

''Dạ, em sẽ điện, nhớ bắt máy, để biết còn tìm đường khác là được, em không muốn làm 'hòn vọng ca'..''

Anh tôi cười nói:

'' Bớt xem ba cái ngôn tình lại đi, dùng từ chẳng giống ai, tới rồi, xuống đi. 30k tiền xe, chiều về tính''

Rõ là bốc lột trẻ em mà, có ai năm ba đại học đòi tiền xe em mình mới 15 tuổi giữa thanh thiên bạch nhật như thế này chứ?

Tôi nhăn mặt định trả lời thì anh tôi lại tiếp tục:

''Bây giờ là 6 giờ 55 phút sáng, nếu bạn Hoài Phương còn đứng đây đôi co thì bạn cứ việc..''

Tôi hậm hực giậm chân, quay phắt chạy về phía cánh cổng trường đang từ từ khép lại, lòng nghĩ:

''Không đúng, ông trời sắp xếp tôi vào vị trí này rõ ràng là trêu tôi mà..''

Chapter
1 Chương 1: Khải Minh
2 Chương 2: Vào lớp
3 Chương 3: Ổ Khoá
4 Chương 4: Hổ Giấy
5 Chương 5: Cơm Tạ Lỗi
6 Chương 6: Cá đồng quê
7 Chương 7: Hồi kết của màn kịch
8 Chương 8: Vinh Phát
9 Chương 9: Anh Trai
10 Chương 10: Bạn mới
11 Chương 11: Bỏ Chạy
12 Chương 12: Lời Đồn
13 Chương 13: Xích Đu
14 Chương 14: Một ngày tồi tệ
15 Chương 15: Xứng đôi
16 Chương 16: Hậu đậu
17 Chương 17: Rửa xe
18 Chương 18: Dòng sông tĩnh lặng chờ con sóng lớn.
19 Chương 19: Cãi nhau
20 Chương 20: Tình bạn và tình yêu..?
21 Chương 21: Khoảng cách
22 Chương 22: Bị thương
23 Chương 23: Nắm tay
24 Chương 24: Người yêu anh nhất là em..!
25 Chương 25: Hôn rồi..??
26 Chương 26: Khóc cùng anh
27 Chương 27: Nỗi sợ của Vinh Phát..
28 Chương 28: Cảm giác thật sự của bản thân?
29 Chương 29: Thế nào mới là đúng?
30 Chương 30: Sự bối rối không tên..!
31 Chương 31: Con đường bản thân lựa chọn
32 Chương 32: Làm bạn gái anh đi..!
33 Chương 33: Điều kiện..?
34 Chương 34: Tâm trạng tốt
35 Chương 35: Đừng chạy nữa, ở bên anh được không?
36 Chương 36: Sự kiên nhẫn có giới hạn
37 Chương 37: Nói dối...
38 Chương 38: Tình huống khó xử
39 Chương 39: Những mối quan hệ cần được làm rõ
40 Chương 40: Vô tâm?
41 Chương 41: Võ tướng gặp nhau.
42 Chương 42: Không được động vào anh tôi..!
43 Chương 43: Có thật là anh không?
44 Chương 44: Em vui là được..!
45 Chương 45: Gương mặt hại nước..
46 Chương 46: Hạnh Phúc..?
47 Chương 47: Chị em tốt..
48 Chương 48: Hoa giấy
49 Chương 49: Anh là của em..
50 Chương 50: Ngộ nhận mù quáng
51 Chương 51: Người đầu tiên tìm mày chính là tao..!
52 Chương 52: Đừng cảnh giác với anh....!
53 Chương 53: Dựa dẫm vào anh thì chết à..?
54 Chương 54: Tai Nạn
55 Chương 55: Bài toán khó
56 Chương 56: An ủi tinh thần
57 Chương 57: Khiêu khích tôi sao??
58 Chương 58: Ai mới là chính chủ..?
59 Chương 59: Ai mới là người bị thay thế..?
60 Chương 60: Tôi thắng anh...
61 Chương 61: Tôi thích anh ấy..?
62 Chương 62: Người thân..?
63 Chương 63: Ánh mắt cô độc
64 Chương 64: Cảm ơn em...
65 Chương 65: Ghen...?
66 Chương 66: Anh hùng cứu mỹ nhân..?
67 Chương 67: Song hùng…
68 Chương 68: Cắm trại xuân
69 Chương 69: Người đặc biệt
70 Chương 70: Anh lớn lên bằng cách nào vậy?
71 Chương 71: Mùi đào..
72 Chương 72: Ca Hát..
73 Chương 73: Bình yên trước cơn bão..?
74 Chương 74: Anh không thấy sao?
75 Chương 75: Tình huống khó xử..
76 Chương 76: Ra mặt..
77 Chương 77: Bạn lâu năm
78 Chương 78: Ba Vinh Phát sao?
79 Chương 79: Bao lì xì nặng đô.
80 Chương 80: Phẫn nộ, xót xa…
81 Chương 81: Tôi cầm kịch bản phim kiếm hiệp phải không?
82 Chương 82: Tiếng lành đồn xa
83 Chương 83: Ngoan, ngủ ngon
84 Chương 84: Em đã từng hối hận chưa?
85 Chương 85: Cả cuộc đời sau này em đều sẽ ghét anh..
86 Chương 86: 13 năm sau
87 Chương 87: Tác giả biến thái
88 Chương 88: Cứ như chưa từng tồn tại…
89 Chương 89: Có người đến làm khó.
90 Chương 90: Áp lực xã hội
91 Chương 91: Lựa chọn sai lầm của Hoàng Khang
92 Chương 92: Nụ hôn mãnh liệt sau gần ấy năm xa cách.
93 Chương 93: Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt
94 Chương 94: Chương này hơi dài..
95 Chương 95: Tha thứ hay rời đi
96 Chương 96: Câu chuyện 13 năm về trước
97 Chương 97: Chỉ cần em vẫn còn sống, bao lâu anh vẫn sẽ đợi..!
98 Chương 98: Cái giá phải trả cho việc cướp đồ của người khác...
99 Chương 99: Nụ hôn từ biệt
100 Chương 100: Trở lại 13 năm sau
101 Chương 101: Giả vờ
102 Chương 102: Minh Luân...
103 Chương 103: Về thôi, về nhà của chúng ta thôi...
104 Chương 104: Tai nạn
105 Chương 105: Thay đổi chiến lược
106 Chương 106: Hoài Nam 33 tuổi.
107 Chương 107: Sinh nhật Minh Luân
108 Chương 108: Nỗi lòng của Hạ Vân
109 Chương 109: Lời tỏ tình không nên có...
110 Chương 110: Bom hẹn giờ
111 Chương 111: Kẻ thù cũng là bạn
112 Chương 112: Trà xanh...?
113 Chương 113: Người lạ...
114 Chương 114: Về nước
115 Chương 115: Cơn giận của Khải Minh
116 Chương 116: Chuyện cũ
117 Chương 117: Bị thương
118 Chương 118: Tôi sẽ nhốt em lại..
119 Chương 119: Dramma
120 Chương 120: Ác mộng
121 Chương 121: Buổi sáng
122 Chương 122: Màn đêm trong phòng sách
123 Chương 123: Tao sẽ giết mày..
124 Chương 124: Đừng ghét anh, xin em...
125 Chương 125: Chạy trốn
126 Chương 126: Tình bạn khác giới xuất hiện trước công chúng
127 Chương 127: Ẩu đả
128 Chương 128: Nên giận hay không?
129 Chương 129: Chúng ta là bạn mà
130 Chương 130: Đồng hồ bấm giờ bắt đầu khởi động..
131 Chương 131: Cáo đội lốp cừu..
132 Chương 132: Giúp tôi đòi lại công bằng...
133 Chương 133: Về nhà
134 Chương 134: Ly vỡ lại lành
135 Chương 135:
136 Chương 136:
137 Chương 137:
138 Chương 138:
139 Chương 139:
140 Chương 140:
141 Chương 141:
142 Chương 142:
143 Chương 143:
144 Chương 144:
145 Chương 145: Chờ đợi
146 Chương 146: Là em..là em phải không?
147 Chương 147: Giới hạn
148 Chương 148: Về Việt Nam..
149 Chương 149: Vinh Phát 17 tuổi..
150 Chương 150: Đều không có quyền nói..
151 Chương 151: Tình huống điên rồ
152 Chương 152: Anh nghĩ là..có thể
153 Chương 153: #1
154 Chương 154: “Anh giúp em đi..”
155 Chương 155: Hoài Phương mười lăm tuổi..
156 Chương 156: Đăng kí kết hôn..
157 Chương 157: Vợ chồng..
158 Chương 158: Bản năng sói cái..
159 Chương 159: Muốn xem biến thái không?
160 Chương 160: Kết thúc..
Chapter

Updated 160 Episodes

1
Chương 1: Khải Minh
2
Chương 2: Vào lớp
3
Chương 3: Ổ Khoá
4
Chương 4: Hổ Giấy
5
Chương 5: Cơm Tạ Lỗi
6
Chương 6: Cá đồng quê
7
Chương 7: Hồi kết của màn kịch
8
Chương 8: Vinh Phát
9
Chương 9: Anh Trai
10
Chương 10: Bạn mới
11
Chương 11: Bỏ Chạy
12
Chương 12: Lời Đồn
13
Chương 13: Xích Đu
14
Chương 14: Một ngày tồi tệ
15
Chương 15: Xứng đôi
16
Chương 16: Hậu đậu
17
Chương 17: Rửa xe
18
Chương 18: Dòng sông tĩnh lặng chờ con sóng lớn.
19
Chương 19: Cãi nhau
20
Chương 20: Tình bạn và tình yêu..?
21
Chương 21: Khoảng cách
22
Chương 22: Bị thương
23
Chương 23: Nắm tay
24
Chương 24: Người yêu anh nhất là em..!
25
Chương 25: Hôn rồi..??
26
Chương 26: Khóc cùng anh
27
Chương 27: Nỗi sợ của Vinh Phát..
28
Chương 28: Cảm giác thật sự của bản thân?
29
Chương 29: Thế nào mới là đúng?
30
Chương 30: Sự bối rối không tên..!
31
Chương 31: Con đường bản thân lựa chọn
32
Chương 32: Làm bạn gái anh đi..!
33
Chương 33: Điều kiện..?
34
Chương 34: Tâm trạng tốt
35
Chương 35: Đừng chạy nữa, ở bên anh được không?
36
Chương 36: Sự kiên nhẫn có giới hạn
37
Chương 37: Nói dối...
38
Chương 38: Tình huống khó xử
39
Chương 39: Những mối quan hệ cần được làm rõ
40
Chương 40: Vô tâm?
41
Chương 41: Võ tướng gặp nhau.
42
Chương 42: Không được động vào anh tôi..!
43
Chương 43: Có thật là anh không?
44
Chương 44: Em vui là được..!
45
Chương 45: Gương mặt hại nước..
46
Chương 46: Hạnh Phúc..?
47
Chương 47: Chị em tốt..
48
Chương 48: Hoa giấy
49
Chương 49: Anh là của em..
50
Chương 50: Ngộ nhận mù quáng
51
Chương 51: Người đầu tiên tìm mày chính là tao..!
52
Chương 52: Đừng cảnh giác với anh....!
53
Chương 53: Dựa dẫm vào anh thì chết à..?
54
Chương 54: Tai Nạn
55
Chương 55: Bài toán khó
56
Chương 56: An ủi tinh thần
57
Chương 57: Khiêu khích tôi sao??
58
Chương 58: Ai mới là chính chủ..?
59
Chương 59: Ai mới là người bị thay thế..?
60
Chương 60: Tôi thắng anh...
61
Chương 61: Tôi thích anh ấy..?
62
Chương 62: Người thân..?
63
Chương 63: Ánh mắt cô độc
64
Chương 64: Cảm ơn em...
65
Chương 65: Ghen...?
66
Chương 66: Anh hùng cứu mỹ nhân..?
67
Chương 67: Song hùng…
68
Chương 68: Cắm trại xuân
69
Chương 69: Người đặc biệt
70
Chương 70: Anh lớn lên bằng cách nào vậy?
71
Chương 71: Mùi đào..
72
Chương 72: Ca Hát..
73
Chương 73: Bình yên trước cơn bão..?
74
Chương 74: Anh không thấy sao?
75
Chương 75: Tình huống khó xử..
76
Chương 76: Ra mặt..
77
Chương 77: Bạn lâu năm
78
Chương 78: Ba Vinh Phát sao?
79
Chương 79: Bao lì xì nặng đô.
80
Chương 80: Phẫn nộ, xót xa…
81
Chương 81: Tôi cầm kịch bản phim kiếm hiệp phải không?
82
Chương 82: Tiếng lành đồn xa
83
Chương 83: Ngoan, ngủ ngon
84
Chương 84: Em đã từng hối hận chưa?
85
Chương 85: Cả cuộc đời sau này em đều sẽ ghét anh..
86
Chương 86: 13 năm sau
87
Chương 87: Tác giả biến thái
88
Chương 88: Cứ như chưa từng tồn tại…
89
Chương 89: Có người đến làm khó.
90
Chương 90: Áp lực xã hội
91
Chương 91: Lựa chọn sai lầm của Hoàng Khang
92
Chương 92: Nụ hôn mãnh liệt sau gần ấy năm xa cách.
93
Chương 93: Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt
94
Chương 94: Chương này hơi dài..
95
Chương 95: Tha thứ hay rời đi
96
Chương 96: Câu chuyện 13 năm về trước
97
Chương 97: Chỉ cần em vẫn còn sống, bao lâu anh vẫn sẽ đợi..!
98
Chương 98: Cái giá phải trả cho việc cướp đồ của người khác...
99
Chương 99: Nụ hôn từ biệt
100
Chương 100: Trở lại 13 năm sau
101
Chương 101: Giả vờ
102
Chương 102: Minh Luân...
103
Chương 103: Về thôi, về nhà của chúng ta thôi...
104
Chương 104: Tai nạn
105
Chương 105: Thay đổi chiến lược
106
Chương 106: Hoài Nam 33 tuổi.
107
Chương 107: Sinh nhật Minh Luân
108
Chương 108: Nỗi lòng của Hạ Vân
109
Chương 109: Lời tỏ tình không nên có...
110
Chương 110: Bom hẹn giờ
111
Chương 111: Kẻ thù cũng là bạn
112
Chương 112: Trà xanh...?
113
Chương 113: Người lạ...
114
Chương 114: Về nước
115
Chương 115: Cơn giận của Khải Minh
116
Chương 116: Chuyện cũ
117
Chương 117: Bị thương
118
Chương 118: Tôi sẽ nhốt em lại..
119
Chương 119: Dramma
120
Chương 120: Ác mộng
121
Chương 121: Buổi sáng
122
Chương 122: Màn đêm trong phòng sách
123
Chương 123: Tao sẽ giết mày..
124
Chương 124: Đừng ghét anh, xin em...
125
Chương 125: Chạy trốn
126
Chương 126: Tình bạn khác giới xuất hiện trước công chúng
127
Chương 127: Ẩu đả
128
Chương 128: Nên giận hay không?
129
Chương 129: Chúng ta là bạn mà
130
Chương 130: Đồng hồ bấm giờ bắt đầu khởi động..
131
Chương 131: Cáo đội lốp cừu..
132
Chương 132: Giúp tôi đòi lại công bằng...
133
Chương 133: Về nhà
134
Chương 134: Ly vỡ lại lành
135
Chương 135:
136
Chương 136:
137
Chương 137:
138
Chương 138:
139
Chương 139:
140
Chương 140:
141
Chương 141:
142
Chương 142:
143
Chương 143:
144
Chương 144:
145
Chương 145: Chờ đợi
146
Chương 146: Là em..là em phải không?
147
Chương 147: Giới hạn
148
Chương 148: Về Việt Nam..
149
Chương 149: Vinh Phát 17 tuổi..
150
Chương 150: Đều không có quyền nói..
151
Chương 151: Tình huống điên rồ
152
Chương 152: Anh nghĩ là..có thể
153
Chương 153: #1
154
Chương 154: “Anh giúp em đi..”
155
Chương 155: Hoài Phương mười lăm tuổi..
156
Chương 156: Đăng kí kết hôn..
157
Chương 157: Vợ chồng..
158
Chương 158: Bản năng sói cái..
159
Chương 159: Muốn xem biến thái không?
160
Chương 160: Kết thúc..

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play