Vừa đến khu chợ nhỏ ngay biên giới nơi mà mỗi lần xuất cung tôi thường đến đây chơi. Đảo mắt nhìn chung quanh một lượt, cái cảm giác quên quên nhớ nhớ đều gì đó lại xuất hiện trong tôi, đầu đau nhức vô cùng, tôi cố giữ bình tĩnh, một linh cảm mạnh mẽ trong tôi hiện ra nơi đây hình như đã bắt đầu chuyện gì đấy, hình ảnh một nam nhân với thanh kiếm được điêu khắc rất tinh xảo, rất ấn tượng cứ lảng vảng trong đầu tôi, rất thắc mắc nhưng không có ai để hỏi. Lần này tôi đi quyết định không mang theo một ai cả bởi tôi biết đến Đại Nam sống sẽ rất khó khăn và áp lực không phù hợp với người U Châu, phóng khoáng và tự đó một mình tôi là đủ rồi, tôi không muốn bất cứ ai chịu khổ cùng tôi, không nỡ nhìn ai xa rời quê hương, sống trong nỗi ngóng trông được trở về. Có thể cả đời này tôi sẽ vĩnh viễn không thể quay lại và bắt đầu từ hôm nay bản thân tôi phải thay đổi, giờ tôi không thể sống vô âu vô như trước, bản thân gánh trách nhiệm nên suy nghĩ cũng khác thật, trước giờ tôi chưa từng suy nghĩ một vấn đề nào quá 10 giây, làm gì cũng tùy hứng kểu vui là được. Chắc đây là điều mà nhân gian hay nói: " Dạy văn, dạy võ chứ không ai có khả năng dạy con người trưởng thành, mỗi chúng ta sẽ có một khoảnh khắc để trưởng thành, thời gian ngắn ngủi có thể chỉ bằng cái chớp mắt ". Biến cố nước mất, nhà tan lần này chính là khoảnh khắc ấy của tôi giúp đầu óc tôi được khái sáng và trải qua tất cả những cảm xúc cay nghiệt của cuộc đời, đây được xem như lần đầu tiên tôi ngã ngựa, còn vô số lần trong cuộc đời dài đằng đẵng này nữa có thể tồi tệ và kinh hoàng hơn nhiều.
Rong rả cả tháng qua hết trạm này đến trạm khác cuối cùng cũng đến Hoàng Thành kinh đô trù phú bậc nhất Đại Nam, cách nhóm chợ buôn bán, cách ăn mặc không khác khu chợ biên giới là mấy có điều nơi này phồn hoa nhộn nhịp hơn nhiều. Chắc bây giờ U Châu đã có thể quay về cuộc sống bình thường rồi nhỉ??? chưa sống ở đây được ngày nào cả mà đã có cảm giác muốn quay về rồi. Họ đưa tôi đến dịch quán nghĩ ngơi, trước khi vào cung thái giám đã mang y phục Đại Nam tới bảo tôi thay, y phục hoàng thất nước này thật rườm rà tôi đã thẳng thừng đáp trả: " Xét về lễ nghi đại hôn còn chưa diễn ra giờ ta chỉ là khách tới từ U Châu, bao giờ nhập gia ta sẽ tùy tục lúc này thì không cần thiết. "
- Xin công chúa hiểu cho nô tỳ, nô tỳ chỉ làm theo lệnh, người đừng làm khó nô tỳ. Mặt hắn tái mét thưa
+ Không phải lỗi của người, ta sẽ chịu trách nhiệm về hành động của mình ngày hôm nay.
Hắn cũng không dám ép tôi, tiếp tục khởi hành vào cung vừa đến nơi họ đã đưa tôi đến thẳng Nhân Thọ cung để thỉnh an thái hoàng thái hậu, tình cờ gặp được hoàng hậu ở đấy, bà ta đảo mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi gọi lớn:
- Lôi công công ta bảo ngươi sắp xếp đoán công chúa vào cung thật chu đáo, như thế này là sao???
+ Lão nô... lão nô... công công run lẩy bẩy quỳ rập trên sàn không nói nên lời
Thấy tình hình tên thái giám đó cũng tội tôi bèn lên tiếng:
* Hoàng hậu bộ y phục người chuẩn bị cho Đinh Hương rất đẹp nhưng tiết thay nhà Đinh Hương vừa có tang sự theo tục U Châu phải mặc đồ trắng trong ba tháng, phí công hoàng hậu nhọc lòng rồi xin người thứ tội.
Vừa nghe tôi nói xong thấy vẻ mặt hoàng hậu không được vui lắm, nhưng vẫn mỉm cười nói: " Lần này là bổn cung sơ xuất ta quên mất U Châu của con vừa bại trận tang khí còn chưa vơi giữ lễ là tốt "
Nếu tôi của ngày hôm trước có lẽ đã lao đến nắm đầu bà ta xoay vòng vòng rồi, nhưng bây giờ tôi phải nhịn cơn tức trào lên đến cổ cả người tôi như muốn phun ra lửa
Thái hoàng thái hậu lên tiếng:
- Được rồi Đinh Hương vừa đến đây, cũng chưa làm lễ nhập gia ăn mặc như thế này cũng không sao. Đi đường xa vất vả chưa kịp nghỉ ngơi đã đến thỉnh an hiểu chuyện lắm
Tôi cố gắng từ tốn trả lời:
+ Thái hậu quá khen Đinh Hương chỉ làm theo chỉ dẫn của công công.
- Ta sắp xếp cho con ở tạm Trầm Hương cung nơi đó thoáng đãng hoà nhập với thiên nhiên, con cứ nghĩ ngơi vài ngày cho khoẻ, đây là Tam Huyền bà ấy đã theo ta nhiều năm, từ giờ sẽ theo con để chỉ dạy lễ giáo cũng như chăm sóc cho con được chứ???
+ Được ạ, tạ thái hậu đã sắp xếp chu toàn cho con.
- Thôi được rồi về nghỉ ngơi đi
Xem ra thái hoàng thái hậu không quá dữ tợn như tôi đã nghĩ, nhưng tôi đã đắc tội với hoàng hậu rồi cuộc sống sau này chắc không mấy bình yên. Trên đường hồi cung Tam Huyền chỉ đường cho tôi, tôi chỉ nghe chứ không trả lời. Nhìn mặt bà ấy cũng không hung dữ trạc tuổi mẫu thân, không nói chuyện với bà ấy là vì chưa quen chứ không phải ghét gõng gì bà ấy. Tôi là người có lí trí tôi chỉ hận, chỉ căm thù người khiến gia đình tôi tan nát cả bà hoàng hậu chua ngoài kia chứ không vơ đũa cả nắm ghét toàn bộ người Đại Nam. Ngày đầu tiên ở đây lại trôi qua chậm đến thế ! Ở đây có rất nhiều quy tắc từ đi đứng, ăn uống đến tắm rửa vì là ngày đầu Tam Huyền cũng không la tôi. Mệt mỏi cả người tưởng nằm lăn ra là có thể ngủ ngay, nhưng hai mắt tôi cứ mở suốt không sao nhắm được, tôi nhớ cái giường của tôi, nhớ mùi hương thoảng nhẹ trong gió của thảo nguyên,..., nhớ mọi thứ về U Châu, nằm trở mình mãi đến khuya bứt bối quá nên tôi lén ra ngoài đi dạo, leo lên nóc nhà ngắm trăng để giải khuây nhưng nhìn cảnh, lòng càng buồn hơn, Đại Nam đang độ cuối đông tuyết rơi trắng sói, bầu trời ảm đạm, ngày rằm mà chẳng thấy rõ ánh trăng, chỉ thấy chàm sáng mờ mờ, ảo ảo. Lòng buồn, cảnh buồn khiến tôi chỉ muốn khóc, chỉ muốn quay về nhưng tôi không cho phép bản thân mình khóc vì điều đó là vô nghĩa chỉ làm tôi trở nên nhu nhược và yếu đuối. Từ trên cao nhìn xuống tôi thấy bóng lưng của một nam nhân đang chuẩn bị ngang qua, tôi loay hoay tìm đường xuống sợ bị nhìn thấy thì phiền phức nhưng quên mất lúc nào cũng vậy tôi chỉ leo lên cao được còn xuống là một vấn đề. Ở U Châu ngoài cung của tôi có cây đào gần bức tường bên lại có ghế để leo nên việc trốn xuất cung quá đơn giản, giờ thì hay rồi quên tính khúc sau, nghĩ đến việc cả đêm trên mái nhà với nhiệt độ thế này chẳng khác nào tự vẫn. Người duy nhất có thể đưa tôi xuống lúc này chỉ có thể là tên kia, hắn vừa tới tôi lấy hết can đảm khẽ gọi:
- Công tử... công tử ... công tử... có thể.... giúp tôi một việc được không???
Nghe tôi gọi hắn chỉ ngước mắt nhìn, vừa nhìn thấy gương mặt này đầu óc quay cuồng cảm giác ấy nữa nhớ nhớ quên quên. Thấy hắn không nói gì cả tôi bằng mặt dày nhờ giúp đỡ:
- Chuyện là tôi leo lên đây ngắm trăng nhưng ... thật ngại quá tôi không xuống được... huynh có thể...
Chưa nói hết câu, tiếng trống canh ba vang lên, giật bắn cả người, tôi đã trượt chân ngã nhào xuống dưới may hắn nhanh tay đỡ lấy nếu không nát mặt rồi. Xem ra ông trời cũng không quá ngược đãi tôi, vẫn cho tôi chút may mắn. Vòng tay này, hơi ấm này cả ánh mắt này nữa rất quen thuộc nhưng sao nhìn sâu vào đôi mắt này lòng tôi lại đau nhói rất nhiều cảm xúc trong lòng và nghi vấn trong đầu, tôi vôi đẩy hắn ra lắp bắp nói:
- Đa tạ...
Tôi vừa cất giọng ánh mắt hắn thay đổi ngay lập tức như đã quen tôi từ trước. nắm chặt vai tôi hỏi rất gấp:
+ Cô là ai??? giọng của cô... ???
- Tôi là ngũ công chúa U Châu Diệp Đinh Hương đa tạ công tử đã giúp đỡ, mạo muội hỏi quý danh của huynh có dịp ta nhất định sẽ báo đáp.
Hắn nhẩm lại lời tôi ngũ công chúa rồi thất thần trả lời:
+ Xin lỗi đã thất lễ tôi nhận nhầm người, không phải chuyện gì lớn không cần đền đáp gì cả. Nói xong hắn vội quay đi, tôi chẳng quan tâm mấy cũng chỉ là bèo nước gặp nhau.
Đêm qua mất ngủ cả đêm hôm nay phải dậy sớm mang cặp mắt gấu trúc chuẩn bị đi gặp mặt hoàng thất Đại Nam. Tam Huyền đưa tôi bộ y phục Đại Nam tôi vẫn thế gạt sang một bên khoát lên mình bộ y phục U Châu màu trắng muốt, không đeo nữ trang chỉ buộc tóc bằng sợi dây trắng. Sợ bị người khác đánh giá gia giáo của U Châu không dám lề mề, ê... a như trước tôi đã đến sớm gần nửa canh giờ, không ngờ mọi người ở đây lại đến sớm hơn cả tôi, bước vào trong tôi liền hành lễ vừa xong hoàng hậu đã bắt bẻ nói:
- Lễ nghĩa U Châu đơn giản quá nhỉ, xem ra Đinh Hương công chúa còn phải học nhiều thứ ta sẽ đích thân dạy bảo.
Tình cảnh của tôi bây giờ có thể nói gì chứ:
+ Được hoàng hậu chịu bỏ công dạy dỗ Đinh Hương sẽ cố gắng học hỏi.
Đi đứng khép nép, ăn nói kiên dè còn phải để ý nhiều thứ vẫn bị bắt lỗi, lòng tôi hơi chạnh, lại nhớ nhà rồi, nghĩ đến mà tủi thân 18 năm qua tôi luôn được phụ, mẫu yêu chiều số lần hành lễ với người tính trên đầu ngón tay, giờ thì hay rồi ngày nào cũng phải cuối đầu với kẻ thù ăn nói xua nịnh đủ loại lời ngoan tiếng ngọt. Thẫn thờ suy nghĩ ly trà nóng hổi đã bị tôi nắm chặt đổ cả lên tay khi nào không hay, tôi cũng chẳng có cảm giác gì cho đến khi Tam Huyền thấy đến lau tay giúp tôi. Người cuối cùng bước vào điện là nam nhân hôm qua đã đỡ ta, không ngờ nhanh thế đã gặp lại. Bước vào giữa điện hắn hành lễ: " Bái kiến hoàng tổ mẫu, phụ hoàng, mẫu hậu nhi thần bận chút công vụ nên đến trễ xin người thứ tội " . Thì ra là tứ hoàng tử Đại Nam
Thái hoàng thái hậu nhẹ giọng nói: " Chuyện quân quan trọng, muộn tí cũng không sao nào ngồi đi" . Hắn vừa đến bàn chưa kịp ngồi xuống giọng hoàng hậu chua chát cất lên: " Trăm công nghìn việc vất vả cho con rồi nhưng để hoàng tổ mẫu phải chờ còn nên tự kiểm điểm ". Bà ta vừa nói xong hoàng thượng đáp lời ngay: " Được rồi, đông đủ cả rồi bàn việc chính. ". Hoàng hậu này có vẻ khó tính có lẽ hắn cũng đắt tội gì đấy với bà ta như tôi rồi.
Chuyện chính hôm nay không phải là việc hành lễ thỉnh an mà là việc tính toán mối hôn sự của tôi. Nói cả nữa ngày tôi mới biết Đại Nam chưa lập tân thái tử thế nên tôi chính là món quà mừng kèm theo của người ấy.
Hoàng thượng nói: " Trẫm đang suy xét việc lập tân thái tử, thân phân ngũ công chúa cao quý được định sẵn là thái tử phi Đại Nam tương lai là mẫu nghi thiên hạ trong thời gian này cứ ở Trầm Hương cung làm quen với lễ giáo nước ta đợi ta chọn được người xứng đáng ngày lập tân thái tử cũng là ngày đại hôn con thấy sao "
Tôi có thể từ chối sao ở nơi này tôi chỉ có thể xuôi theo dòng nước tìm chỗ bấu víu: " Hoàng thượng sắp xếp cho Đinh Hương chu toàn, mọi sự nghe theo người ạ "
Vốn dĩ là con tin của nước bại trận mà có thể được họ đối đãi như thế này cũng không quá tồi tệ. Mặc dù là nước hùng mạnh nhưng Đại Nam cũng rất cần U Châu và Bắc Trấn vì quá lớn bách tính quá đông vấn đề lương thực tự cung vốn không đủ cần giao thương với láng giềng U Châu ta đất đai màu mỡ, khí hậu ôn hoà năm nào cũng được mùa những thứ Đại Nam thiếu U Châu ta thừa nhờ vậy đến đây họ cũng có phần kiên dè ta cũng coi như bình an thoát một nạn.
Updated 64 Episodes
Comments