Chương 3

Sau khi thỉnh an, mời trà và nói về vấn đề hoà thân ổn thoả, mọi người ai về nhà nấy. Nghĩ cũng thật nực cười cho hai chữ " người thân ", hoàng thất Đại Nam mỗi người mỗi bầu trời chỉ cần chạm nhẹ lợi ích của nhau họ sẽ bất chấp huyết thống mà sâu xé nhau đến một mất một còn.

Tôi cùng thái hoàng thái hậu dạo ngự hoa viên, hương hoa thơm ngát như cũng chỉ là thành quả nhỏ bé do con người tạo ra sao sánh được với nét tự nhiên nơi cố hương của tôi. Cuộc trò chuyện này khiến tôi khá bất ngờ

- Ta không phủ nhận sự dơ bẩn chốn thấm cung của Đại Nam, mấy chục năm qua nắm trong tay cả Đông Cung ta hiểu rõ nó hơn ai hết. Ánh mắt chất chứa niềm đau thương, nỗi cô đơn tột độ này thật trái ngược với vị thái hoàng thái hậu cao cao tại thượng

+ Người sánh bước bên tiên hoàng là vì tình yêu hay trách nhiệm???

- Trong hoàn cảnh này hai thứ đó vốn dĩ không thể phân biệt. Sinh ra trong dòng dõi đế vương là như thế có rất nhiều nhưng mất cũng không ít, để tồn tại được con phải chấp nhận buông bỏ một số thứ.

+ Cả cố hương sao???

- Làm khó cho con rồi, cố lấp lím đến đâu đi nữa thì kẻ thù lớn nhất trong lòng con vẫn là Đại Nam. Đứa trẻ mệnh khổ này thiệt thòi cho con rồi.

Tôi chỉ im lặng, cuối gằm mặt xuống gắng gượng không cho nước mắt chảy ra, thấy tôi sắp khóc người cười nói các cháu trai của ta rất ưu tú Đình Cương trầm tính, là người có tham vọng và ý chí đế vương. Thần Dương và Tư Mạc đa mưu túc trí có điều hơi vội vả, hấp tấp chúng cũng ngang tuổi con. Đứa cháu đặc biệt nhất của ta Hàn Phong, cuộc đời đứa trẻ này cũng lắm thăng trầm, văn võ song toàn, thiên phú đã là nhân tài, điểm đặc biệt ở Phong nhi là sở hữu trái tim nhân từ, ta có thể nhìn ra trong mắt nó vốn dĩ không cần quyền lực, nó không tránh với đời đó là vũ khí khiến nó chói sáng cũng là thanh gươm kề trên cổ nó.

+ Tốt thật, một trong số họ sẽ trở thành phu quân cả Đinh Hương toàn là nhân tài xuất chúng, là những người mà các nữ nhân trong thiên hạ khao khát được se tơ kết tóc.

Thái hoàng thái hậu nhìn với ánh mắt trìu mến dặn dò lại rồi mới rời đi: " Con hãy suy nghĩ thật những gì ta nói hôm nay ngày sau nhất định hữu ích "

Ly trà đã nguội dần, thời gian nhanh thật đã vài canh giờ trôi qua, hôm nay tôi cảm thấy não mình nhồi nhét một vấn đề lớn cần suy nghĩ, thái hậu rời đi tôi nán lại một lát vì vô tình nhìn thấy Lý Hàn Phong chỉ là thoáng qua. Gương mặt ấy có điểm gì đấy rất đặc biệt, mỗi lần trông thấy lòng tôi lại xao xuyến không nguôi. Mỗi lần nhìn thấy hắn nam nhân hay hiện hữu trong trí nhớ của tôi cả người luôn xuất hiện trong giấc mơ ngần ấy năm nữa ba người này có điểm hao hao nhau. Phải chăng cùng một người???

Trên đường hồi cung tôi tò mò hỏi Tam Huyền:

- Hình như Hoàng hậu có vẻ không thích Lý Hàn Phong???

Nghe xong mặt mày bà ấy tối xầm lại, luống cuống trả lời:

+ Những câu hỏi thế này người đừng tùy tiện hỏi người khác kẻo lại gặp hoạ.

- Ngươi nói như vậy thì đúng là không thích rồi. Nhưng họ là mẫu tử mà?

Bà ấy thận trọng đi gần tôi hơn nhỏ giọng kể

+ Thật ra phía sau sự hào nhoáng Đông Cung chất chứa hàng trăm nghìn thị phi, thủ đoạn dơ bẩn, đấu đá khốc liệt hơn cả chiến trận. Thật ra hoàng hậu chỉ có một đứa con giá là Ngọc Diệp công chúa các hoàng tử, công chúa khác gọi bà ấy là mẫu thân vì bà ấy là mẫu nghi thiên hạ người đứng đầu Đông Cung theo quy tắc thì phải xưng hô như thế. Mẫu thân của tứ hoàng tử là Tần quý phi đã băng hà từ hơn một năm trước. Những ngày trước Tần gia và Cao gia đối đầu dữ dội, bên là hoàng hậu bên là quý phi được hoàng thượng ân sủng nhiều năm, bắt đầu từ sự đố kỵ của nữ nhân kéo dài rất lâu mãi đến khi Cao gia tố giác Tần gia liên kết với loạn thần. Người cáo buộc kẻ kêu oan ồn ào mấy tháng liền điều tra xét xử cuối cùng Tần gia bị kết án chu vi cữu tộc. Xót xa quá độ Tần quý phi đã nghĩ quẫn ở lãnh cung. Sóng gió hậu cung mới bắt đầu tạm yên từ hôm ấy. Thần chỉ biết qua loa thế thôi nhưng mối quan hệ giữa Tần gia và Cao gia đặc biệt là hoàng hậu và tứ hoàng tử rất nhạy cảm người không nên đề cập đến.

Nghe xong tôi cảm thấy sợ hãi hậu cung này nó thật thâm độc và hiễm hóc, tương lai của ta sẽ đi về đâu đây thứ ta muốn không phải là quyền lực và phú quý ta chỉ muốn hôn nhân của U Châu một phu một thuê chung sống hòa thuận, hạnh phúc đến cuối đời nhưng trong hoàng cảnh hiện tại thì có lẽ đó chỉ là viễn tưởng. Ngôi vị thái tử phi kia quá nặng nề đối với tôi rồi, tam cung lục viện là lẽ thường đối với nam nhân Hoàng Thành đặc biệt là tầng lớp quý tộc đây là điều bắt buộc nhưng đó không phải là thứ tôi quan tâm, điều ta cần là quyền lực của thái tử phi lớn hơn nữa là của hoàng hậu vì chỉ có những thứ đó mới có thể giúp U Châu sớm ngày thoát khỏi sự khống chê của Đại Nam. Tôi còn có ý định độc ác hơn nữa là dùng máu của tên tướng lĩnh đã đánh chiếm U Châu để tế các ca ca và mẫu thân nhưng mới đến đây tôi cũng không dám điều tra, hỏi han gì về vấn đề ấy.

Tôi cũng rất ngoan ngoãn và nghe lời ngày nào cũng cùng Tam Huyền luyện chữ vẽ tranh đủ thứ chuyện. Thật ra là quá nhàm chán không có việc gì làm nên mới thế. Tôi chỉ học những thứ bản thân thấy thú vị còn mấy việc chép kinh thư, làm thơ học lễ giáo nữ nhân muôn đời tôi không nuốt nổi, có hôm còn ngủ gật khi nghe Tam Huyền giảng đạo nữ nhân bà ấy ngoài miệng thì hung dữ doạ nạt hở ra là đòi báo cáo lại với thái hậu nhưng thực chất rất dễ tính chỉ cần tôi theo nịnh tí là xong yên.

Cả tuần học hành vất vả, cuối cùng cũng có dịp ra ngoài. Còn bà ngày nữa là tới tết nguyên tiêu là ngày hội lớn nhất ở Đại Nam, tất cả hoàng thân quý tộc phải đến chùa cầu phúc cho buôn dân đây là cơ hội hiếm hoi để tôi có thể chơi cho thoả thích. Cũng đã lâu lắm rồi kể từ ngày U Châu có biến tôi dường như đã quên mất cái cảm giác bay nhảy khắp nơi là như thế nào rồi. Trước kia có các ca ca nhận tội thay chép lễ giáo giúp mỗi lần trốn xuất cung bị túm, phụ mẫu hay la, hay phạt nhưng cũng chỉ là làm cho có hình thức. Bây giờ ở đây thì khác, lần này có chơi được hay không phụ thuộc vào Tam Huyền, tôi nhìn bà ấy bằng ánh mắt xảo biện cố tỏ ra đáng thương than thở với bà ấy:

- Haizz... suốt ngày ở trong Trầm Hương cung này chán chết đi được.

Không thấy phản ứng gì cả tôi lại thân thở

- Số ta bất hạnh quá mà, giờ này còn gái nhà người ta chuẩn bị trảy hội còn ta.... ôi cái số của ta....

+ Người muốn nô tỳ làm gì cứ sai bảo.

- Thật không... mọi thứ ???

Ngẫm nghĩ một lúc bà ấy trả lời

+ Nếu trong khả năng của nô tỳ. Xem như phần thưởng cho cả tuần chăm chỉ của người vậy.

Ma ham chơi đã nhập vào tôi, cười thật rạng rỡ đáp:

- Không có gì lớn lao cả chỉ là việc bé tí thôi. Chuyện là chiều nay ta sẽ lên chùa Ngạn Long dâng hương ta... ta chỉ muốn đi thăm quan Hoàng Thành một lát bà giúp ở lại ngoài cung vài canh giờ nha.

+ Chuyện này nô tỳ thật sự không dám giờ ra vào cung nghiêm ngặt, đang dịp lễ trong thành náo nhiệt nhưng cũng phức tạp ngộ nhỡ công chúa xảy ra chuyện thì thần....

- Vậy là bà từ chối. Tôi bày vẻ mặt tiễn tang ta biết ngay mà. Chỉ một chút thôi ... đi mà... đi mà

Với độ nói dai của tôi cuối cùng bà ấy cũng bị tôi thuần phục.

+ Nhưng công chúa không biết đường ở nơi này .

- Chuyện nhỏ, ta không đi xa chỉ quẩn chơi ở khu chợ gần cung chỉ một đường thẳng lúc trước tới đây ta thấy rồi.

+ Bà ấy không kiếm cớ gì nữa, chỉ lắc đầu cười nhẹ "Vẫn còn là đứa trẻ ham chơi " rồi chuẩn bị cho ta tắm rữa chay sạch đi lễ hương.

Tới chiều tôi rất háo hức được đi chơi. À nhầm rồi là đi dâng hương. Ánh hoàng hôn bắt đầu lăn ra khắp bầu trời cuối cùng nghĩa vụ cũng đã hoàn thành tôi vừa quay lưng bước ra có một cô nương thanh tú dịu dàng, nhìn cô ấy rồi nhìn lại bản thân lại tự hỏi mình có khí chất của công chúa không nhỉ??? Không ngờ cô ta lại bắt chuyện với ta trước cô ấy đến hành lễ rồi chào hỏi:

- Chắc muội là ngũ công chúa U Châu

+ phải

- Nghe danh đã lâu nay có cơ hội gặp mặt đúng là danh bất hư truyền người đẹp như hoa.

Cô ta ví mình như hoa sao??? các ca ca hay nói tôi giống quả na xù xì gai góc chẳng có tí khí chất nào của nữ nhi cả. Hơi bất ngờ tôi cười trả lễ: Xinh hỏi quý danh của cô nương????

+ Nhậm Minh Châu con giái Nhậm tướng quân trấn thủ biên cương nhiều năm.

Tôi ức đi lắm rồi, không có tâm trạng đứng giao lưu kết bằng hữu vội vã nói: Minh Châu tiểu thư xin thất lễ hôm nay ta có ít việc cần làm có duyên gặp lại nhất định sẽ trò chuyện lâu hơn. Chưa kịp nói xong tôi vội chạy đến xe ngựa vào trong thay bộ y phục nữ nhân nhà dân. Tam Huyền đưa tôi lệnh bà xuất nhập cung và ít tiền dặn dò đủ thứ chuyện rồi mới thả tôi đi chơi. Thật sự được mở rộng tầm mắt, phồn hoa và nhộn nhip thật tôi lạ lẫm với nhiều thứ chỗ nào có náo nhiệt là nhào đến, thấy khúc sông đằng trước tập trung đông tôi cũng hào hứng góp vui thì ra bên kia sông có đoàn kịch đang diễn, thật hấp dẫn mỗi lúc người tới xem một đông, mãi xem không để ý cô bé nhỏ chen lấn ngã trúng tôi, lúc đó đứng sát bên bờ sông thất thế sắp ngã nhào xuống nước một lực mạnh kéo chặt eo tôi lại. May quá lạnh thế này mà ngã xuống nước thật không thể tưởng tượng, hoàn hồn xong tôi hí mắt ra nhìn lại là gương mặt này, lại là Lý Hàn Phong.

- Lại là ngươi??? tôi vộ đẩy hắn ra

+ Đây là thái độ mà ngũ công chúa bày tỏ với người vừa giúp đỡ mình sao???

- Đa tạ được chưa?

Mỗi lần gặp ngươi là có chuyện đúng là sao chỗi mà, tôi vừa than vãn vừa nhìn qua nhìn lại tìm hướng đi vừa quay lưng hắn đã níu tay tôi lại lên tiếng hỏi

+ Cô muốn đi đâu?

- Về cung chứ còn đi đâu nữa, tôi nhất hôm nay cứ xem như chưa gặp nhau, ai mà biết ta xuất cung thì đừng trách ta đấy.

+ Đã có công ra tới đây rồi phải chơi cho đã rồi mới về chứ hôm nay coi như cô gặp may ta đang có nhã hứng muốn đi cùng chứ

- Không muốn. Tôi đanh thép trả lời mặt dù lòng tôi rất muốn

+ Đi thôi ánh mắt đã bán đứng cô rồi.

Hắn đưa tôi đi khắp nới thất sự rất vui Hoàng Thành náo nhiệt múa kiếm, múa lửa ... đủ thứ trò đây là lần đầu tiên tôi vui đến như vậy kể từ lúc xa nhà. Rông chơi hết đoạn phố ồn ào tấp nập lại đến đoạn phố yên lặng đến lạ thường những người đến đây đa phần thưởng trăng, nhấm rượu và uống trà có vẻ toàn là những người học chữ.

Mắt tôi đập vào căn nhà nhỏ trên dòng sông êm ả vô thức lay tay áo của Hàn Phong hỏi:

- Ở chỗ ngươi biết xây nhà trên mặt nước nữa sao? Sống trên đó chắc thú vị lắm nhĩ?

+ Nhìn vẻ mặt ngu ngơ của tôi hắn cười, một nụ cười nhẹ nhàng có thể kiến người ta say. Công chúa U Châu lạnh lợi, thông minh cũng chỉ là tin đồn thổi." Ngốc nghếch! gì mà nhà chứ! " Cái đó người ta gọi là thuyền phương tiện dùng để đi lại dưới nước.

- À thì ra là thuyền. Người mới ngốc ak, ngươi không biết sự khác biệt về cách sinh hoạt giữa các vùng sao huống hồ ta và ngươi lại là hai gian sơn cách biệt ngàn dặm. Ở chỗ ta toàn sông nhỏ ngựa có thể qua được cần chi mấy thứ này. Khi ngươi đến U Châu thấy bầy sói trăm con sống chục năm tuổi nanh vuốt sắt nhọn đến chừng đấy lại há hốc mòn.

+ Ừ thì khác biết.

Hắn kêu chủ thuyền lại hỏi thuê thuyền và mua ít rượu. Thấy hắn lấy ngân lượng ra trả tôi vội gạt tay hắn lại nói: " Để tạ trả, tuy không nhiều nhưng cứ xem như trả ân tình hôm nay ta nợ ngươi". Nói thì đao to búa lớn nhưng thật là....tôi lục cả người thôi xong lần này chỉ có chui xuống đất mới hết nhục thôi.

- Ta... Ta làm mất.... hầu bao rồi, hôm nay ta nợ nha....

+ Cô không ngốc. Hắn nhấn mạnh chứ " Ngốc" Ôi thật là...tự nhiên lại có ước mơ được làm chuột chũi.

Tôi hào hứng khi lầm đâu đi thuyền phóng lên mạnh quá con thuyền chao đảo dữ dôi thấy thế Lý Hàn Phong vội xuống đỡ tôi đứng vững

- Cô có vẻ thích nước quá nhĩ? Người cô có tính nhiệt hay sao khao khát rơi xuống dòng sông lạnh rét xương này quá vậy? Không muốn đóng băng thì ngoan ngoãn ngôi yên đây.

Tôi như chú mèo ngoan ngồi yên lặng nhìn hắng chống thuyền dòng nước nhẹ nhàng đưa con thuyền lướt nhẹ trong gió, hôm nay ánh đèn đã làm lu mờ ánh trăng. Hương đêm hôm nay se lạnh nhưng không buồn. Vị rượu hoa đào khiến tâm hồn người uống bay lên 9 tầng mây. Uống cạn ly đầu tiên tôi chắp môi ngẫm vị ngon thật đấy nhưng không bằng rượu sữa ở U Châu.

- Đây là hương vị đặng trưng của Hoàng Thành mà vẫn không sánh được rượu U Châu sao?

+ Tất nhiên nói thừa. Mai mốt có cơ hôi ta sẽ mời ngươi ăn thịt dê rừng nướng trên than quế uống kèm rượu sữa. Nói không chừng ngươi lại quên mất Đại Nam đấy. Ta nợ huynh 2 ân tình rồi ta hứa danh dự sẽ mời ngươi 4 bữa.

- Ân tình rẻ vậy hả?

+ Ngươi tính toán quá đi, hoàng tử bủn xỉn. Ta mà về U Châu sẽ mỡ tiệt đãi ngươi 4 ngày 4 đêm chứ đừng nói 4 bữa ăn.

- Câu trước, câu sau câu nào cũng nhắc tới U Châu. Nhớ nhà rồi sao???

Tôi không trả lời uống tiếp 3 ly liền.

- Rượi mạnh người bình thường 1 ly say rồi.

Bỉu môi tỏ thái độ: Với tửu lượng của tôi nó chẳng là gì cả. Vừa nói xong đầu óc hơi choáng váng rồi chẳng biết trời trăng mây gió gì nữa cả.

Hot

Comments

❤️❤️

2022-10-13

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play