Nhà Long cách nhà Hạ một con dốc, nhà cô ở đầu ngọn dốc còn nhà cậu lại là căn biệt thự với khu vườn rộng bát ngát nằm về gần phía con đường chính. Cô hẹn gặp Long ở hồ nước nhỏ cách nhà Long tầm 500m. Khi đi ngang qua nhà cậu, cô nghe thấy tiếng đánh mắng chửi rủa của mẹ Long cùng hành động đầy mạnh bạo đạp ngã cậu thiếu niên áo sơ mi trắng ngã lăn ra đất.
- “Sao mày cứ kiếm chồng tao mãi thế? Chừng nào mẹ con mày mới hết ám gia đình tao đây? Không có tiền thì chết, đừng có đến đây gặp tao nữa”
Thật lạ! Sao cậu ta không chống trả nhỉ? Hay ít nhất cũng không nên nằm im chịu trận thế chứ? Dường như cảm nhận ánh mắt có người đang nhìn mình, chàng trai quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Hạ nhưng chừng được vài giây thì Hạ quay lưng đi tiếp.
Người phụ nữ cứ chửi mặc cho người đàn ông với khuôn mặt khó xử ở phía sau can ngăn. Đó là ba Long - thầy Đạt, ông là thầy giáo dạy chuyên Toán nổi tiếng của trường chuyên nơi Hạ và Long theo học. Tuy thân với Long là vậy nhưng cô lại không ưa gia đình Long. Ai mà chẳng biết bà Yến mẹ Long - tiểu thư khuê các của gia đình thuộc dòng dõi hoàng tộc ít ỏi còn xót lại của nhà Nguyễn lại là kẻ thứ ba cướp chồng người khác, mà người đó lại là một thầy giáo nghèo đã có hai con. Mà ông Đạt cũng không phải là người tốt đẹp gì, ông ta vẫn qua lại cùng lúc với hai người phụ nữ. Cho đến tận lúc vợ ông sinh đứa thứ hai, bà Yến tới tận nơi ông ở để cướp người tình về thì mối quan hệ của họ mới bị tất cả mọi người phát hiện. Nghe bảo vợ ông Đạt vừa mới sinh con, lại phải chịu cú sốc chồng bỏ theo nhân tình mà đau khổ một khoảng thời gian dài sau đó, thậm chí gia đình ông Đạt vì ham phú quý mà cũng bỏ mặc luôn đứa con dâu tội nghiệp đã dành cả tuổi thanh xuân mà hết lòng chăm sóc cho người mình thương.
Tháng nào cũng vậy, đều như cơm bữa sẽ thấy vợ và con trai cũ của ông Đạt đến xin ông tiền để chữa bệnh cho đứa con trai út của họ. Thời gian đầu bà Yến còn cho tiền nhưng dần dà bà chẳng thèm nhìn mặt họ, hễ cứ thấy là xua chó ra đuổi. Bẵng đi vài năm không thấy hai mẹ con họ đến nhà Long nên cô cũng quên mất. Có điều Long chưa bao giờ nói những điều này cho Hạ nghe, mà cô cũng chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện riêng tư của gia đình họ, tất cả là nhờ nhỏ My - em gái Long tám chuyện với Thu - em cô mà cô mới biết. Nhưng cho dù là vậy thì cô vẫn không thích bà Yến vì nụ cười giả tạo và hành động thì lúc nào cũng trông xởi lởi của bà ta. Bỗng nhiên cô nhớ đến cảnh cậu thanh niên ban nãy quỳ cùng ánh mắt quật cường đến đáng sợ.
- “ Trần Minh Hạ, cậu làm gì ngẩn ngơ ở đây vậy? Tớ gọi cậu nãy giờ rồi đấy”
- “À, do nhà cậu nói lớn tiếng quá. Cách 500m mà tớ vẫn nghe giọng mẹ cậu vang tận đây cơ đấy”
- “Ừ, tớ biết, là anh trai cùng cha khác mẹ với tớ đấy, bọn tớ cách nhau có hai tháng, nực cười thật đấy. Hôm nay anh ấy đến xin ba tớ tiền vì mẹ anh ấy đang bệnh nặng lắm”
- “Mẹ cậu sẽ cho sao?”. Nói xong câu này cô bỗng bật cười. Người đàn bà độc ác đó chắc gì sẽ cho tình địch của mình vay tiền. Bà ta còn không hận xông tới nhà bóp chết người đàn bà bệnh tật tội nghiệp kia cơ mà! Đó mới là cuộc sống.
- “Chắc chắn rồi. Mẹ tớ lúc nào cũng cho họ tiền mà. Mẹ bảo mẹ thấy có lỗi nên luôn muốn bù đắp cho họ. Anh trai đó lúc nào tới nhà tớ người cũng bầm tím, nghe mẹ nói là do giao du với bọn người xấu, thật tình nhìn anh ấy không có vẻ gì là người xấu cả!”
Cô nhìn Long, trong lòng thầm cười nhạo sự ngốc nghếch của cậu bạn, kẻ ngốc cũng biết mấy vết bầm tím trên người chàng trai kia đều là do mẹ Long gây ra.
- “Long, tuần sau cậu đi Pháp à? Không kịp đón sinh nhật của tớ rồi!”
- “Mẹ tớ bắt qua bên đấy sớm để ổn định, tớ có quà cho cậu này. Quà sinh nhật sớm mừng tuổi 18 nhé”
Long đưa cho Hạ hộp quà nhỏ xíu màu xanh dương đậm, bên trong là một chai thuỷ tinh nhỏ có chứa một mảnh giấy da. Hạ ngạc nhiên định mở ra nhưng Long lại bảo:
- “Ấy chết, đừng vội, khi nào cậu thật sự gặp khó khăn và cần tớ giúp, hãy mở mảnh giấy này ra. Dù ở bất cứ nơi nào đi nữa tớ nhất định sẽ chui ra khỏi mảnh giấy này để đến bên cậu”
Hạ nghe thấy thế vội bật cười.
- “Thế lúc đấy anh Long nhà ta đang đi với bạn gái thì cũng sẽ bỏ mỹ nhân mà đến giúp tớ à?”
- “Điều đấy chắc còn tuỳ thuộc vào độ xinh đẹp của mỹ nhân đứng kế tớ có hơn bạn gái trong tương lai hay không đã”
Nói xong câu đấy, cả hai người đều cười vô cùng sảng khoái.
- “Tâm thần học bên Pháp đang phát triển tốt, nếu cậu thực sự muốn chữa bệnh trầm cảm của mình, tớ nhất định sẽ giúp”
À lại là nó, căn bệnh trầm cảm. Bề ngoài cô luôn vui vẻ nên không ai biết cô mắc phải căn bệnh này, hơn nữa nó cũng chỉ ở mức độ nhẹ. Chuyện cô bị bệnh cũng chỉ có ông ngoại, em gái cô và Long là biết rõ.
- “Cậu y như ông lão nhà tớ ấy. Không phải tớ vẫn ổn sao? Yên tâm mà chinh phục nước Pháp đi, đừng lo cho tớ. Trễ rồi, tớ về đây”
Hạ vừa đi được vài bước đã nghe giọng Long vọng từ đằng sau:
- “Đừng quên món quà tớ tặng cậu, tớ thật sự mong cậu hạnh phúc, không cần cậu cảm thấy khó khăn, chỉ cần cậu thực sự cần tớ nhất định sẽ có mặt”
- “Tớ biết rồi”. Hạ đáp lại lời cậu, hy vọng chúng ta ai cũng hạnh phúc!
31-7-2010
Hôm nay là sinh nhật Hạ, ông ngoại và Thu đã mua rất nhiều đồ ăn để Hạ ăn trước khi đi học cho đỡ nhớ quê. Bàn ăn nào là bơ, bánh ướt, bánh căn, lẩu bò,… đủ cả. Hạ lên tiếng:
- “Ông à, nhà mình thật sự có ba người thôi sao. Là 30 mới đúng”
- “Hôm nay là sinh nhật cháu 18 mà, đời cho ta bao lần 18 chứ”. Nói rồi ông lão cười to.
- “Ông nói đúng đấy. Mai chị lên thành phố rồi, đồ ăn trên đó làm sao tươi ngon như ở đây chứ. Ông còn lặn lội suốt 2 tiếng đồng hồ mua cho chị hai cân hồng khô treo gió mà chị thích ăn nhất đấy. Mùa này mà kiếm được hồng treo gió chắc có mỗi ông thôi đấy nhé”
- “Vậy hai cân hồng treo gió này chị phải ăn đến Tết để đỡ nhớ quê quá”
- “Được rồi, hai đứa đừng tâng bốc ông quá, lo ăn đi. Hạ nè, lên đó mà có gì khó khăn phải bảo với ông ngay nhé. Không được ôm mãi trong lòng đâu, nếu không nó sẽ mọc cây rồi nổ đấy nhé”
Nói xong ba ông cháu cùng cười lên
1-8-2010
- “Chuyến tàu Đà Lạt - Sài Gòn sẽ khởi hành trong 10 phút nữa. Kính mời quý hành khách nhanh chóng lên tàu và ổn định chỗ ngồi”
Đứng ở trước nhà ga Đà Lạt là ba ông cháu nhà Hạ, Thu liên tục dặn chị phải viết thư cho cô mỗi tháng để kể về thành phố còn ông ngoại thì không ngừng dặn dò cô phải ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ.
- “Nhớ phải gọi cho ông thường xuyên đấy. Phải ăn uống đủ, không bỏ bữa, không thức khuya, không đi chơi đêm, không… còn gì nữa nhỉ?”
Thu đứng kế bên không nhịn cười nổi liền lên tiếng:
- “Ông à, chị ấy không dễ bắt nạt đâu, á khoa đầu vào cơ mà. Lúc chị đi học chỉ toàn sợ bắt nạt người ta thôi”
- “Ở đây khác, trên đấy bao nhiêu là loại người, trắng đen làm sao mà lần, cẩn thận vẫn hơn cháu ạ!”
Thấy vậy, Hạ cũng lên tiếng:
- “Ông yên tâm, tối nào cháu cũng sẽ gọi, ăn ngon ngủ đủ, thiếu tiền nhất định sẽ gọi ông đầu tiên ạ!”
- “Cha mày, được rồi, cháu đi đi kẻo trễ giờ tàu”
Hạ bước lên tàu, cô vẫn thấy ông ngoại và Thu đứng đấy vẫy tay với cô. Cô biết mình sắp bước vào chặng đường mới - chặng đường mà dù có gian nan thế nào cô cũng nhất định phải chinh phục được nó!
Updated 50 Episodes
Comments
Hồng Vân
ai rồi cũng phải trưởng thành thôi
2023-08-04
0