Người đàn ông vất vả lắm mới kéo được tay Yên Mai ra khỏi khăn tắm của mình, hắn ta giữ lấy vai cô, nhìn người con gái đang xụi lơ trước mặt, không kiên nhẫn mà hỏi lại lần nữa:
“Rốt cuộc thì cô tới đây với mục đích gì?”
Yên Mai loạng choạng muốn đứng dậy, cũng may người đàn ông này vẫn chưa mất hết nhân tính, anh ta vòng tay ôm lấy Yên Mai, giúp cô vững vàng hơn. Yên Mai đưa tay lên xoa nhẹ ấn đường, thều thào lên tiếng:
“Tôi không có mục đích gì cả. Xin lỗi anh, nhưng tôi sẽ rời đi ngay đây.”
Giọng nói của cô mềm mại, lại có chút ấm ức, tựa như con mèo nhỏ khiến người ta ngứa ngáy. Người đàn ông không tự chủ được mà nâng cằm cô lên. Gương mặt xinh đẹp đỏ hồng, khóe mắt vẫn còn ướt đẫm. Bỗng nhiên trong lòng hắn ta nảy lên ý định thương xót, muốn nâng niu cô.
“Đừng đi, chờ một chút.” - Người đàn ông bỗng nhiên lên tiếng ngăn Yên Mai lại.
Như có cái gì kích thích, hắn ta dùng tay cố định đầu cô lại rồi nhanh chóng cúi xuống, bắt lấy đôi môi đỏ hồng đang hé mở của Yên Mai. Nụ hôn đến bất ngờ khiến cho Yên Mai đang mơ hồ lập tức tỉnh táo lại, hai mắt cô mở to, nhìn người đàn ông trân trân.
Dường như hôn như vậy đối với người đàn ông cũng không đủ, hắn ta vội vàng đẩy cô ngã xuống chiếc giường lớn gần đó.
Yên Mai bị hành động của anh ta làm cô hoảng hốt, cô chậm chạp hỏi:
“Anh… muốn làm cái gì thế?”
Người đàn ông nhìn Yên Mai bằng ánh mắt khó hiểu, cô gái này liệu có phải bị ngốc không? Đến nước này rồi còn muốn hỏi hắn ta làm gì sao? Có điều sự ngây ngô này càng thêm kích thích người đàn ông, hắn ta giữ chặt lấy hai tay cô, sau đó cúi xuống hôn nhẹ lên má Yên Mai. Giọng nói trầm thấp, gợi cảm quanh quẩn bên tai cô:
“Nếu đã đến đây rồi, vậy thì đừng đi nữa.”
Yên Mai đã không còn đủ tỉnh táo nữa, cô chỉ cảm thấy vô cùng thỏa mãn với nụ hôn vừa rồi. Thấy Yên Mai không phản kháng, người đàn ông được nước lấn tới, hắn ta không khách sáo mà xé bung chiếc váy dạ hội trên người cô. Những cái hôn mơn trớn của người đàn ông rơi xuống da thịt khiến cơn nóng trong người Yên Mai càng thêm cồn cào. Cứ như vậy, Yên Mai chìm đắm trong cơn sóng tình cùng người đàn ông lạ mặt ấy.
Đồng hồ sinh học của Yên Mai quả thực rất tốt. Cho dù đêm hôm qua lăn lộn mệt mỏi như vậy, nhưng khi ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào phòng thì cô vẫn bất giác đưa tay lên che mắt, chậm chạp chớp mi tỉnh lại.
“Nặng quá.” - Đó là phản ứng đầu tiên của Yên Mai sau khi tỉnh lại.
Cô từ từ mở mắt, vắt ngang người là một cánh tay rắn chắc khiến cho Yên Mai không khỏi giật mình. Những hình ảnh kích thích đêm qua lần lượt được gợi lại trong đầu cô. Yên Mai vội vàng ngồi bật giật, chiếc chăn cứ như vậy rơi xuống để lộ ra bờ vai nhỏ nhắn với những dấu vết ái muội. Nhìn bản thân qua chiếc gương đối diện, Yên Mai mới hoảng loạn kéo vội chăn lên che kín mình.
Quay sang nhìn người đàn ông nằm bên cạnh, Yên Mai mới thở phào nhẹ nhõm được một tiếng:
“Cũng may không phải là Nghiêm tổng. Thôi vậy, đẹp trai thế này, ngủ qua một lần cũng đáng.”
Có điều cô không thể ở trong phòng này lâu được, ít nhất là phải rời đi trước khi người đàn ông tỉnh lại. Dù sao Yên Mai cũng không đủ can đảm để đối mặt với anh ta. Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên giọng nói quen thuộc của Lục Chỉ Nhu và Yên Vũ.
“Con nhỏ chết tiệt đó rốt cuộc là trốn đi đâu vậy? Chúng ta đã lục tung cả cái khách sạn này rồi mà không thấy nó. Chỉ còn một căn phòng kia thôi.” - Lục Chỉ Nhu tức giận nói.
Yên Mai rùng mình một cái, cô không thể để bọn họ bắt lại được. Vội vàng bước xuống giường, Yên Mai mới phát hiện ra hai chân mình không có chút sức lực nào. Người đàn ông kia, anh ta đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Váy áo dưới đất vương vãi, lại bị xé rách, Yên Mai càng thêm luống cuống.
Bên ngoài, giọng nói chua ngoa của Lục Chỉ Nhu vẫn văng vẳng:
“Con khốn kia, mày mau ra đây cho tao. Có biết là tại mày mà hôm qua chúng tao mất hết mặt mũi không hả?”
Yên Mai vô cùng khinh miệt, nhưng cũng không thể phản ứng lại. Đang không biết phải làm sao thì bỗng nhiên một cánh tay vươn tới, kéo cô trở lại giường. Yên Mai kinh ngạc đến há hốc miệng, người đàn ông kia đã tỉnh lại rồi…
Người đàn ông vừa tỉnh dậy, tóc tai còn hỗn loạn nhưng vẫn không thể che lấp được vẻ người điển trai. Hắn ta giữ chặt lấy Yên Mai, trầm giọng hỏi:
“Lại muốn đi đâu?”
“Tôi phải rời khỏi đây thôi, bọn họ đang muốn bắt tôi.” - Yên Mai vội vàng giải thích.
Người đàn ông yên lặng quan sát gương mặt hoảng loạn của cô một lúc, mãi sau mới lên tiếng:
“Có muốn tôi giúp em không?”
“Điều kiện là gì?” - Yên Mai bất giác thốt ra một câu, ngay chính bản thân cô cũng ngây người. Người đàn ông này, hắn ta là ai nhỉ?
Chưa kịp để Yên Mai có thêm phản ứng gì, người đàn ông lại tiếp tục đưa ra yêu cầu:
“Hôn tôi một cái, tôi sẽ giúp em. Đừng bắt tôi phải nhắc lại yêu cầu.”
Lần này tới lượt Yên Mai không biết phải nói gì. Người đàn ông này cũng quá thẳng thắn rồi. Có điều ngủ cũng đã ngủ qua rồi, hôn một cái cũng chẳng mất gì. Và lại, nhìn căn phòng xa hoa này, Yên Mai biết người đàn ông trước mặt mình, năng lực thực sự không tồi. Cô lấy hết can đảm, rướn người hôn lên môi hắn ta, lại không nhịn được muốn chọc tức người đàn ông đó mà cắn một cái. Cô nhanh chóng đẩy người đàn ông ra, sau đó vội vàng nhắc nhở:
“Mau giúp tôi.”
Người đàn ông đưa tay lên chạm vào môi mình, nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước, cô cắn không nhẹ, nhưng lại cảm thấy môi mình tê tê, ngọt ngào không tả được. Hắn ta nhếch môi, sau đó nhanh chóng với lấy điện thoại trên kệ tủ, gọi một cuộc. Đầu dây bên kia vừa có tín hiệu, người đàn ông đã lạnh lùng ra lệnh:
“Đem đám người ngoài đó đuổi ra ngoài hết đi. Ồn ào như vậy, các cậu điếc hết rồi à?”
Yên Mai ở bên cạnh đã sớm không nhịn được mà cười trộm. Cắn hắn ta một cái, coi như là trả thù được chuyện hắn ta ‘hành hạ’ cô đêm qua.
Nói xong cũng không có thêm bất kỳ lời dư thừa nào, người đàn ông tắt máy rồi vứt điện thoại sang một bên. Hắn ta bắt lấy tay Yên Mai, kéo cô vào trong lòng. Đôi môi người đàn ông lại một lần nữa đáp xuống, phủ lên môi cô. Một nụ hôn tiêu chuẩn được thiết lập, nhẹ nhàng, quyến luyến. Người đàn ông vuốt ve gò má ửng hồng của Yên Mai, thấp giọng nói:
“Hôn như vậy mới đúng là hôn, đã biết chưa?”
Yên Mai giống như bị điện giật, cả người đều trở nên cứng ngắc. Cô vậy nhưng lại không hề phản kháng người đàn ông này… Cứ như vậy, một cuộc mây mưa nữa lại được diễn ra. Đến khi Yên Mai trở về phòng trọ thì cũng đã là 6 giờ tối rồi.
Cô không rõ được bản thân đã rời khỏi khách sạn đó như thế nào, nhưng vừa tới nhà, Yên Mai đã vội vàng chạy vào phòng tắm cọ rửa sạch sẽ. Lúc cô rời đi, người đàn ông đó vẫn chưa tỉnh lại. Cô không có quyền trách mắng hắn ta, chính cô là người tạo cơ hội cho hắn ta kia mà… Yên Mai không hy vọng sẽ tiếp tục dây dưa với người đàn ông đó nữa.
“Yên Mai, cậu về rồi sao không bật đèn phòng khách lên?”
Giọng nói của Thời Mẫn Nghi - bạn thân cũng là bạn cùng phòng với Yên Mai vang lên, kéo cô quay trở về thực tại. Yên Mai bỗng nhiên cảm thấy khó chịu vô cùng, bao nhiêu ủy khuất cứ như vậy chuyển hóa thành nước mắt.
Yên Mai đang ngồi trong bồn tắm, cả khuôn mặt vùi vào hai đầu gối, cả người co quắp đến đáng thương, vai còn đang run lẩy bẩy. Thời Mẫn Nghi chưa bao giờ bắt gặp Yên Mai yếu đuối như vậy, cô nhanh chóng bước đến.
“Yên Mai… Cậu làm sao thế?” - Thời Mẫn Nghi nhìn Yên Mai như vậy không khỏi xót xa, cô vội vàng ngồi xuống, ôm chặt lấy bạn thân.
Yên Mai bấy giờ mới bật khóc thành tiếng, cô nức nở:
“Mẫn Nghi, bọn họ muốn ép mình gả cho Nghiêm tổng… Hôm qua bọn họ đã bỏ thuốc vào rượu của mình… Mình… Hóa ra khoảng cách giữa con ruột và con nuôi lại thua kém nhiều như vậy. Mình biết bản thân mình không thể so sánh được với Yên Lan, nhưng trước giờ mình vẫn luôn cố gắng để làm bọn họ hài lòng… Mình thực sự đã làm sai chuyện gì sao?”
Thời Mẫn Nghi cảm thấy đau lòng vô cùng. Yên Mai mà cô biết, trước giờ luôn rất mạnh mẽ. Hoàn cảnh của Yên Mai đặc biệt, cô ấy không phải là con ruột của Yên gia, nhưng Yên Mai chưa bao giờ ngừng cố gắng… Thời Mẫn Nghi nghe cô nói mà cũng rơi nước mắt:
“Ngoan nào, đó không phải lỗi của cậu, là mấy người đó không tốt. Bọn họ không xứng với sự chân thành cậu…”
Yên Mai vốn muốn nói thêm gì đó, nhưng vừa mới gọi hai tiếng “Mẫn Nghi” thì cả người cô đã mất hết sức lục, đổ gục trên vai cô bạn. Thời Mẫn Nghi càng thêm hoảng hốt, cả người Yên Mai nóng bừng, giống như đang sốt. Vội vàng nhặt điện thoại của Yên Mai đang rơi gần đó lên, vốn định gọi cho bệnh viện thì Thời Mẫn Nghi lại thấy số của Văn Triết trong danh bạ.
Yên Mai vẫn chưa buông bỏ được anh ta… Thời Mẫn Nghi cắn môi, cuối cùng vẫn nhấn vào số của Văn Triết, gọi một cuộc. Điện thoại rất nhanh được kết nối, Thời Mẫn Nghi nhanh chóng lên tiếng:
“Văn Triết, Yên Mai bị sốt rồi. Một mình tôi không đưa cậu ấy đến bệnh viện được. Anh có thể đến giúp chúng tôi không?”
“Đến giúp? Văn Triết nhà chúng tôi có phải bác sĩ đâu? Cô đang mơ mộng cái gì thế?” - Đầu dây bên kia, người bắt máy không phải là Văn Triết.
Giọng nói khó nghe của Yên Lan vang lên khiến Thời Mẫn Nghi không khỏi trợn tròn mắt. Yên Lan càng thêm đắc ý mà nói:
“Sau này tốt nhất đừng có gọi cho Văn Triết, điện thoại của chồng tôi bây giờ đều do tôi một tay kiểm soát. Lẽ nào cô không cảm thấy làm vậy là hại bạn thân thân mình trở thành người vô liêm sỉ, bám lấy chồng người khác à?”
Thời Mẫn Nghi tức đến phát điên, cô nàng ném mạnh điện thoại xuống đất mà quát lớn:
“Thứ đê tiện, không phải loại vô liêm sỉ cướp người yêu của chị gái là cô hay sao? Thật là xui xẻo.”
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên. Thời Mẫn Nghi có chút bất đắc dĩ, đặt Yên Mai dựa vào bồn tắm, sau đó mới bực bội nói:
“Chờ chút, mấy người muốn phá chuông nhà tôi à?”
Hậm hực bước ra mở cửa, xuất hiện trước mặt Thời Mẫn Nghi là một dàn vệ sĩ xếp hàng dài… Thế quái nào lại giống xã hội đen thế này? Thời Mẫn Nghi giật giật khóe môi:
“Mấy người là ai thế? Bày trò gì trước cửa nhà tôi thế này?”
“Hàn tổng của chúng tôi muốn gặp Yên tiểu thư, phiền cô giúp chúng tôi chuyển lời cho cô ấy.” - Một người tự động bước ra giới thiệu, vệ sĩ hai bên nghe xong cũng tự giác dàn hàng, nhường lối.
Từ sau, Hàn Lai một thân âu phục phẳng phiu bước tới, không để ý đến sắc mặt ngơ ngác của Thời Mẫn Nghi mà lạnh lùng hỏi:
“Cô ấy đâu rồi? Gọi tới đây đi.”
Updated 81 Episodes
Comments
Oanh Nguyen
hay quá tg ơi🥰🥰🥰🥰🥰
2024-03-12
0
Tiana Moon
Ủa ủa con bạn bị lốn nừng à ? Biết thằng kia có vk rồi còn gọi ăn lol à bố con đầu đất
2022-04-14
16
Thi Thu Thao Bui
yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên hả
2022-03-18
3