Sự xuất hiện của Hàn Lai khiến cho Thời Mẫn Nghi choáng váng. Hắn ta không chào hỏi ai, cứ như vậy mà đòi gặp Yên Mai, hơn nữa khí chất này thực sự dọa đến Thời Mẫn Nghi rồi. Cô không tự chủ được mà lùi lại đằng sau mấy bước, xong vẫn kiên nhẫn hỏi lại:
“Trước hết anh phải nói cho tôi biết anh là ai đã?”
Hàn Lai thì lại có nhẫn nại như vậy, hắn ta không trả lời Thời Mẫn Nghi mà vẫn kiên định với câu nói ban đầu của mình:
“Bảo Yên Mai ra đây, tôi muốn gặp cô ấy.”
Yên Mai? Thời Mẫn Nghi không biết từ lúc nào mà Yên Mai lại quen biết với người đàn ông ngang ngược này, nhưng rõ ràng thái độ của hắn ta khiến cho Thời Mẫn Nghi tức giận. Cô cũng không khách sáo mà đáp lại:
“Yên Mai bị sốt rồi, cô ấy đi còn không nổi, muốn gặp cô ấy thì để khi khác đi. Còn nếu anh có việc gấp thì tôi là bạn thân của cô…”
Vốn định có ý tốt nhắc nhở người đàn ông rằng cô sẽ giúp hắn ta truyền đạt lại với Yên Mai sau thì bỗng nhiên Thời Mẫn Nghi bị đẩy sang một bên. Hàn Lai cứ như vậy tự nhiên bước vào bên trong nhà, mặc kệ Thời Mẫn Nghi còn đang ngơ ngác. Sắc mặt hắn ta không chút biến đổi, vẫn lạnh lùng như vậy:
“Cô ấy đang ở đâu?”
Thời Mẫn Nghi ban đầu còn mơ hồ, nhưng sau đó lập tức lấy lại tinh thần. Người đàn ông này, sao có thể tùy tiện như vậy? Cô còn chưa cho phép anh ta vào nhà kia mà?
“Này, anh không thể vào nhà người khác tự do như thế? Anh rốt cuộc là ai hả?” - Thời Mẫn Nghi vừa thẹn vừa giận, lớn tiếng hỏi.
Có điều Hàn Lai cũng chẳng quan tâm cho lắm. Để ý thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, hắn ta không nói hai lời liền bước thẳng về phía đó khiến cho Thời Mẫn Nghi được một phen hết hồn.
“Anh đứng lại, anh không thể vào đó đâu.” - Thời Mẫn Nghi vội vàng đuổi theo. - “ Nguời đàn ông này, anh có hiểu phép lịch sự là gì không hả?”
Mặc kệ sự phản đối, Hàn Lai vẫn mở cửa phòng tắm. Đập vào mắt hắn ta là hình ảnh Yên Mai nằm trong đó, cả người run lẩy bẩy. Rõ ràng khuôn mặt hắn ta có chút biến đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục trạng thái bình thường như ban đầu.
Hàn Lai nhanh chóng đi tới, dùng khăn tắm quấn chặt lấy Yên Mai rồi ôm cô lên. Thời Mẫn Nghi đuổi tới nơi đã thấy Yên Mai nằm gọn trong vòng tay Hàn Lai rồi. Tuy không biết Hàn Lai và Yên Mai có quan hệ gì, nhưng Thời Mẫn Nghi không thể bán đứng bạn mình được. Cô chỉ tay vào người Hàn Lai, tức giận nói:
“Anh kia, anh đang xâm nhập vào nhà dân bất hợp pháp đấy. Anh có tin tôi báo cảnh sát bắt anh không hả? Mau để bạn tôi xuống.”
Hàn Lai dường như không có kiên nhẫn với Thời Mẫn Nghi, hắn ta ôm chặt Yên Mai vào lòng, nghiêm giọng đáp:
“Cô ấy đã như vậy rồi, cô còn định để cô ấy nằm trong đó đến bao giờ? Cô nói mình là bạn thân của cô ấy mà sao không có chút nào để tâm tới sức khỏe của bạn mình vậy?”
Thời Mẫn Nghi không thể hiểu nổi sao tự nhiên bản thân mình lại bị chất vấn ngược. Có điều Hàn Lai nói đúng, cô không thể để Yên Mai nằm trong đó mãi được. Thời Mẫn Nghi còn chưa kịp phản ứng lại thì Hàn Lai đã bế Yên Mai ra ngoài rồi. Động tác của hắn ta rất nhẹ nhàng, tựa như sợ sẽ khiến Yên Mai bị đau. Thời Mẫn Nghi tuy phản ứng chậm nhưng vẫn chạy theo hỏi lại:
“Nhưng mà anh định đem cậu ấy đi đâu?”
“Đến bệnh viện, cô bị ngốc sao?” - Hàn Lai thẳng thắn trả lời, xong cũng bổ sung thêm. - “Nếu lo lắng cho cô ấy thì cô có thể đi theo.”
Thời Mẫn Nghi cố gắng nhịn, dù sao bây giờ Yên Mai cũng cần đến bệnh viện. Nếu anh ta đã muốn giúp thì cô sẽ vì bạn mình mà nhẫn nhịn. Nhưng mà không hiểu sao cô lại cảm thấy sợ người đàn ông này nhỉ? Khí chất của anh ta khiến cho Thời Mẫn Nghi không thể không nghe lời… Vội vàng lấy túi xách, khóa cửa, Thời Mẫn Nghi nhanh chóng đi theo hai người tới bệnh viện.
Hàn Lai vội vã ôm Yên Mai ra ngoài, ngay cả thư ký Vương đi theo hắn ta bao nhiêu lần, lần đầu tiên cũng mới được chứng kiến dáng vẻ gấp gáp này của Hàn Lai. Thư ký Vương nhìn bóng lưng của sếp tổng mà cười không khép được miệng:
“Xem ra sắp tới Hàn thị lại có tin vui rồi. Hàn tổng quan tâm tới cô gái này như vậy, xem ra phải điều tra một chút mới được.”
Hàn Lai dường như cũng nhận ra ánh mắt không bình thường của thư ký Vương, hắn ta quay đầu lại, lạnh lùng nhắc nhở:
“Còn không mau lái xe tới đây. Cười cái gì?”
Thư ký Vương bề ngoài vâng dạ nhưng nội tâm giống như nở hoa vậy. Hạnh phúc quá, sếp tổng cáu giận với anh ta vì một cô gái, Hàn thị thực sự có hy vọng về người nối dõi tương lai rồi.
Suốt cả quãng đường, Hàn Lai đều im lặng quan sát Yên Mai, chỉ cần thấy cô có chút nào không thoải mái liền lập tức trấn an, vỗ về. Đưa tay chạm vào cái trán nóng bỏng của Yên Mai, Hàn Lai lập tức căng thẳng, hắn lớn tiếng:
“Chạy nhanh lên, làm gì mà như rùa bò vậy?”
Thư ký Vương không dám cãi hai lời, vội vàng ra tăng ga, chỉ là từ lúc nào đằng sau xe bọn họ đã xuất hiện thêm mấy cái xe cảnh sát rồi? Cũng đúng thôi, với tốc độ này mà đi trên đường quốc lộ, bị giữ xe 10 năm cũng là ít.
“Hàn tổng, tốc độ như vậy đã là nhanh nhất rồi.” - Thư ký Vương bất đắc dĩ lên tiếng.
Bấy giờ lông mày của Hàn Lai mới giãn ra một chút. Bọn họ vừa tới bệnh viện, thư ký Vương liền ở dưới lầu làm việc với cảnh sát, còn Hàn Lai gấp gáp ôm người đẹp đi một mạch tới phòng cấp cứu.
Đây vốn là bệnh viện do Hàn thị tài trợ nên các y bác sĩ cũng đã sớm quen với Hàn Lai, nhưng thấy anh đến cùng một cô gái thì đúng là lần đầu tiên.
“Hàn tổng.”
Mọi người cung kính cúi người chào hỏi, tuy nhiên Hàn Lai cũng chẳng để tâm. Cẩn thận đặt Yên Mai xuống giường, sau đó liền kéo tay một vị bác sĩ gần đó tới, ra lệnh:
“Mau khám cho cô ấy. Đừng để tôi phải nhắc lại lần hai.”
Vị bác sĩ xấu số kia cảm thấy cổ tay mình bị bóp vụn tới nơi rồi, không dám chậm chễ, nhanh chóng lấy đồ nghề ra tác nghiệp. Có điều Hàn Lai vẫn luôn ở sau lưng cô ta nhìn chằm chằm. Nữ bác sĩ nào có dám đắc tội với vị tổ tông này, nhưng mà hắn ta cứ như vậy, cô không thể làm việc được.
“Hàn tổng…” - Nữ bác sĩ cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng. - “Vị tiểu thư này vốn chỉ là sốt cảm bình thường thôi, truyền nước một lát là sẽ khỏe lại… Phòng cấp cứu này…”
Hàn Lai không nói gì, mắt ưng hơi nheo lại, dáng vẻ vô cùng dọa người. Nữ bác sĩ bị dọa một phen, vội vàng ngậm miệng lại, quay đầu tiếp tục công việc của mình. Chỉ là Hàn Lai tạo áp lực như vậy, cô ta không thể nào bình tĩnh được. Lúc lấy ven cho Yên Mai còn bị vỡ một lần, hại tất cả mọi người trong phòng đều mặt mũi tái xanh.
Chờ y tá cùng bác sĩ đi rồi, Hàn Lai mới bước đến giường bệnh, nghiêm túc quan sát khuôn mặt đã hồng hào lên đôi chút của Yên Mai. So với ban nãy, hình như là có sức sống hơn rồi. Bấy giờ, Thời Mẫn Nghi cũng mới lên tiếng:
“Hàn tổng, cảm ơn anh đã đưa bạn tôi tới bệnh viện. Cô ấy cũng đỡ hơn nhiều rồi, chuyện ở đây, cứ để tôi lo là được. Anh có thể về…”
Thời Mẫn Nghi chưa nói hết câu thì đã bắt gặp ánh mắt sắc như dao của Hàn Lai lia về phía mình. Cô nàng nuốt nước bọt, cũng nuốt luôn những lời định thốt ra của mình, cười hề hề bẻ lái:
“À, tôi phải ra ngoài mua chút đồ cá nhân cho Yên Mai, phiền anh chăm sóc cậu ấy giúp tôi một lúc.”
Nói xong, Thời Mẫn Nghi cũng không dám ở lại làm quỷ ngáng đường nữa, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Chỉ còn lại một mình Hàn Lai và Yên Mai, hắn ta cũng không biết bản thân mình làm sao… Yên Mai, là một điều gì đó rất kỳ lạ đối với hắn. Hàn Lai thầm nghĩ:
“Tại sao mình lại lo lắng cho cô ấy như vậy nhỉ?”
Hàn Lai ở cùng Yên Mai đến tận rạng sáng hôm sau mới chịu rời đi. Lúc Yên Mai tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao lắm rồi. Có điều, không biết là do cô còn mệt nên còn mơ hồ hay thế nào, nhưng cô thực sự nhìn thấy Văn Triết đang ở trước mặt mình, thậm chí còn đang nắm tay cô.
Yên Mai cử động, Văn Triết dường như cũng nhận ra, anh ta vội vàng lên tiếng:
“Yên Mai, em tỉnh rồi sao? Em cảm thấy thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?”
Giọng nói của Văn Triết khiến cho cô tỉnh táo hoàn toàn, Yên Mai ngồi bật dậy, nhanh chóng rút tay mình ra khỏi tay Văn Triết:
“Anh… Sao anh lại ở đây?”
Văn Triết nhìn cô bằng ánh mắt bất đắc dĩ, sau đó mới cúi đầu, chậm rãi giải thích:
“Xin lỗi em. Hôm qua điện thoại anh bị Yên Lan lấy mất. Anh không biết em gọi cho anh. Lúc em cần anh nhất, anh đều không thể có mặt… Yên Mai, anh…”
Yên Mai không nhớ mình đã gọi cho Văn Triết lúc nào, nhưng dù sao chuyện này đối với cô cũng chẳng quan trọng nữa. Yên Mai không nhìn Văn Triết, chỉ lạnh lùng nói:
“Tôi không biết anh đang nói gì cả, dù sao thì anh cũng nên rời khỏi đây đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Kể cả khi hai người họ chia tay thì Yên Mai cũng chưa bao giờ lạnh nhạt với Văn Triết như vậy, anh ta có chút hốt hoảng. Văn Triết nhanh chóng nắm chặt lấy tay của Yên Mai, năn nỉ:
“Mai Mai, em đừng như vậy. Anh biết mình có lỗi với em… Nhưng mà anh thực sự không biết em gọi tới. Lúc nhìn thấy lịch sử cuộc gọi, anh đã chạy tới đây ngay lập tức… Anh… Mai Mai, anh thật lòng yêu em, điều đó, trước nay chưa từng thay đổi.”
Lời nói của Văn Triết giống như chạm tới dây thần kinh mẫn cảm của Yên Mai. Cô quay đầu lại nhắn anh ta, khuôn mặt xinh đẹp đanh lại, nhàn nhạt hỏi:
“Yêu tôi? Anh yêu tôi bằng cách lên giường với em gái của tôi? Anh gọi đó là tình yêu à?”
Sự cứng rắn của Yên Mai khiến cho Văn Triết không có đường lui, anh ta vốn muốn giải thích nhưng lại bị Yên Mai ngăn lại. Cô ra đòn chốt hạ:
“Văn Triết, tình yêu của anh rẻ mạt như vậy, tôi thấy khinh thường hơn là trân trọng.”
Sự cứng rắn của Yên Mai khiến cho Văn Triết hoảng loạn, anh ta vội vã ôm chầm lấy cô khiến cho Yên Mai trở tay không kịp. Cô muốn né, Văn Triết lại càng siết chặt hơn. Anh ta liên tục nói yêu cô, xin tha thứ khiến cho Yên Mai khó chịu vô cùng. Cô gần như hét lên:
“Văn Triết, mau buông ra. Chúng ta đã chia tay rồi.”
Lời nói của Yên Mai cứ như nhát dao cứa vào lòng Văn Triết, anh ta không muốn nghe. Văn Triết giận quá hóa liều, định cúi đầu hôn cô thì bỗng nhiên một lực mạnh mẽ đẩy anh ta ra. Thời Mẫn Nghi đã quay trở lại, cô đứng trước mặt Yên Mai che chắn, đối với Văn Triết vô cùng gay gắt:
“Đê tiện, sao anh còn có mặt mũi để tới đây gặp Yên Mai cơ chứ? Anh định làm gì cậu ấy? Yên Mai bị mấy người hãm hại còn chưa đủ hay sao? Anh, mau cút đi cho tôi.”
“Không phải việc của cô.” - Văn Triết rõ ràng không vui vì sự có mặt đột ngột của Thời Mẫn Nghi.
Cùng lúc ấy, ở bên ngoài phòng bệnh, Yên Lan cũng xuất hiện. Cô ta hết nhìn Văn Triết lại nhìn Yên Mai và Thời Mẫn Nghi, khóe mắt còn đang rưng rưng, giống như người bị bắt nạt chính là cô ta. Yên Lan khó khăn mở lời:
“Văn Triết… Hai người… đang làm gì thế?”
Bấy giờ, ở Hàn thị cũng có người đang đứng ngồi không yên. Kể từ lúc trở về từ bệnh viện, thư ký Vương để ý Hàn Lai đã cả tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa đọc xong một trang báo cáo. Anh ta nín cười, chậm rãi lên tiếng:
“Hàn tổng, cũng đã đến giờ cơm trưa rồi, hẳn là Yên tiểu thư đã tỉnh lại. Hay là chúng ta qua thăm cô ấy một chút đi?”
Hàn Lai dường như chỉ chờ mỗi câu này. Hắn ta nhanh chóng gấp tập báo cáo lại, đặt lên bàn, sau đó đứng dậy, không có mặt mũi mà nói:
“Nếu anh đã nói vậy thì chúng ta đi thôi. Nhớ là anh muốn đi thăm cô ấy, không phải tôi.”
Hàn Lai nói xong liền bước ra khỏi phòng, mặc kệ thư ký Vương đã sớm không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Updated 81 Episodes
Comments
Nấm lùn
Hàn tổng anh cũng đáng yêu quá cơ 😜😜😜
2024-10-31
0
Oanh Nguyen
♥️♥️♥️♥️♥️♥️
2024-03-12
0
#ngpduy😘
Cái mỏ hỗn ghê
2024-01-13
1