Hôm nay vẫn lên lớp như thường lệ, Dạ Cảnh Lăng phát hiện chỗ ngồi của mình bị vấy bẩn. Y quét ánh mắt qua một lượt như muốn tìm kiếm điều khác lạ trong các học viên, cuối cùng dừng ở một người.
Những học viên khác lúc này mới phát hiện liền kinh diễm nói: "Trời ạ! Là ai làm chỗ của Dạ sư huynh thành ra thế này?!"
Lúc này Dạ Cảnh Ân cũng vừa tới, hôm qua hắn ngủ muộn nên sáng nay dậy muộn, vì sợ huynh trưởng chờ lâu nên bảo y đi trước rồi mình sẽ đến sau. Đến rồi lại thấy Dạ Cảnh Lăng đứng như trụ trời, hắn đến gần mới thấy chỗ ngồi của y bị than chì đen vẽ loạn, mà hình vẽ nhìn thật thô tục.
Dạ Cảnh Ân thừa biết chuyện này có kẻ đứng sau làm ra, học cung này có nhiều kẻ chuyên gây sự vô cớ, hắn bực tức gằn giọng: "Là ai làm?"
Không có ai lên tiếng, Dạ Cảnh Ân tức giận đạp vào bàn một phát, tức thì tất cả học viên bị dáng vẻ của hắn dọa sợ, tính khí của Dạ Cảnh Ân ai cũng biết, hắn bình thường rất đàng hoàng nhưng khi tức giận lên thì sẽ dữ tợn như lúc này.
"Ta hỏi một lần nữa trong số các ngươi là ai làm?!" Dạ Cảnh Ân khí thế bức người, vẻ mặt lạnh lùng.
Các học viên khác không ai đứng ra nhận tội, bọn họ cứ thế đứng nhìn nhau, Dạ Cảnh Lăng trầm lặng kéo áo đệ đệ mình khẽ lắc đầu, chuyện này cũng không to tát gì mấy, dù sao ở học cung này y là người dễ khiến người ta sinh ra ganh ghét nhất.
Đến khi sư phụ Hứa Nhạc đi vào các học viên mới tản ra, chỗ ngồi bị bẩn rồi nên y vẫn đứng, Dạ Cảnh Ân cũng đứng theo huynh trưởng của mình, vẻ mặt vẫn còn bực tức làm sư phụ Hứa Nhạc chú ý. Ông lên tiếng hỏi: "Cảnh Lăng, Cảnh Ân hai trò có chuyện gì sao?"
"Thưa sư phụ, chỗ ngồi của sư huynh không tiện để ngồi." Dạ Cảnh Ân lễ phép nói, hắn mặc dù tính khí nóng nảy nhưng vẫn là quận vương, từ nhỏ cũng được giáo huấn nghiêm khắc nhưng không bằng huynh trưởng của mình, bởi thế tính cách của cả hai mới trái ngược nhau như thế.
Hứa sư phụ nghe vậy liền khiêu mi, ở học cung chuyện bắt nạt học viên khó tránh khỏi, nhưng lần này thì lại khác, người bị bắt nạt lại là Thế Tử gia. Ông cũng hơi bất ngờ vì trước giờ Dạ Cảnh Lăng đối nhân xử thế rất hòa thuận, chưa từng gây gỗ hay xúc phạm người khác, đến hôm nay tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Hứa Nhạc chấp tay sau lưng đi lại nhìn xem, xem xong lại giận tím cả mặt, như thế này thì thật là quá đáng: "Tốt nhất các trò nên tự giác nhận lỗi, nếu để ta bắt được thì dựa vào gia quy của học cung mà xử phạt!"
Có một số học viên nghe xong liền tái mặt, Dạ Cảnh Lăng lúc này mềm giọng nói: "Sư phụ, thời gian đã trễ, chuyện này tạm thời cứ gác qua một bên đi ạ."
"Tiểu Lăng huynh, bọn họ rõ ràng muốn làm khó huynh." Dạ Cảnh Ân bất mãn nói, huynh trưởng của hắn lúc nào cũng nhắm mắt cho qua, chuyện hôm qua và cả hôm nay cũng thế. Chợt hắn khựng người, rất nhanh nhìn về một người bên góc cuối, Dạ Cảnh Lăng như đoán được ánh mắt của đệ đệ liền nhéo tay hắn một cái, y lắc đầu ngụ ý bảo hắn đừng nói.
Dạ Cảnh Lăng quay sang lễ phép nói với Hứa sư phụ: "Cảnh Lăng tạm thời đổi chỗ, đã làm lỡ thời gian của mọi người, học trò thật xin lỗi."
"Àii, sư phụ không trách, trò tìm một chỗ khác ngồi tạm, chuyện ngày hôm nay sư phụ sẽ tra ra rõ ràng." Hứa sư phụ gật đầu đồng ý, lại nhìn y bằng ánh mắt tán dương, khí chất trên người vẫn luôn tỏa sáng, không kiêu ngạo mà còn hiểu lễ nghĩa.
Dạ Cảnh Lăng đáp lời xong bảo đệ đệ mình ngồi tạm một bên, sau đó tự giác đi xuống bàn cuối cùng bên góc trái ngồi xuống, mà người ngồi bên cạnh không ai khác là sư huynh Phương Kỳ Viễn.
Từ đầu đến cuối y vẫn điềm tĩnh như thường, chăm chú nghe sư phụ giảng bài, vẻ mặt không có một chút uất ức hay cái nhíu mày suy nghĩ. Bên cạnh Phương Kỳ Viễn tỏa ra hàn khí lạnh lùng, hắn cho rằng Dạ Cảnh Lăng đang làm bộ làm tịch khiến người khác thương hại.
Buổi học kết thúc Dạ Cảnh Lăng đợi Hứa sư phụ cùng các học viên đi bớt lúc này mới đứng lên đi đến chỗ Sở Tuấn Thần, vẫn dùng chất giọng mềm mỏng nói chuyện: "Sở sư huynh, vẫn mong sư huynh giơ cao đánh khẽ."
Sở Tuấn Thần nét mặt khoang khoái, cười như không cười xem thường người trước mắt, gã nhếch môi tỏ vẻ mình vô tội: "Dạ sư đệ đang nói chuyện gì thế, sư huynh nghe không hiểu."
"Sư huynh cũng biết muốn tìm ra chứng cứ đối với ta là chuyện dễ dàng, sư đệ không còn ý gì khác, Sở sư huynh là người thông minh, vẫn mong sư huynh giơ cao đánh khẽ." Dạ Cảnh Lăng giọng nói trầm thấp, đủ để Sở Tuấn Thần nghe thấy, gã trên mặt bất động thanh sắc. Đến khi hoàn hồn thì người cũng đã rời đi, gã tức giận đá vào bàn, thầm nghĩ vừa rồi Dạ Cảnh Lăng đang nói móc gã. Hừ! Đừng nghĩ gã sẽ dễ dàng bỏ qua.
.
Hiện tại đến giờ ăn trưa, các học viên kéo nhau đến nhà ăn đông đúc. Dạ Cảnh Lăng theo thường lệ được bồi thêm một ly sữa, các huynh đệ khác đi ngang đều chào một tiếng "Dạ sư huynh" "Dạ sư đệ".
Năm nay Dạ Cảnh Lăng mười bảy tuổi, y vốn dĩ không cần phải vào học cung nhưng từ nhỏ y ham học hỏi, Tinh Đấu là một nơi để rèn luyện tư chất cùng thể lực nên y và đệ đệ mình xin cha cho vào học cung để rèn luyện thêm.
Nhìn Dạ Cảnh Ân mặt nhăn mày nhíu y bất đắc dĩ thở dài, đều nói y trên bàn ăn không muốn nói chuyện nên đệ đệ của y mới nôn nóng như thế.
Đợi đến khi huynh trưởng nuốt hết ly sữa Dạ Cảnh Ân mới dám lên tiếng: "Tiểu Lăng huynh, rõ ràng huynh đã biết người đó là ai tại sao không nói với Hứa sư phụ?"
"Sắp tới kì thi rồi, bớt được một chuyện còn hơn gây ra nhiều chuyện. Ân nhi đệ nên kiềm chế tính khí của mình lại đi, nên nhớ đệ là quận vương, cư xử cho đúng mực." Dạ Cảnh Lăng tuy nói dạy dỗ đệ đệ mình nhưng chất giọng vẫn ôn nhu dịu nhẹ, cũng chính vì thế Dạ Cảnh Ân không nỡ cãi lại huynh trưởng: "Vâng, đệ hiểu rồi."
"Sáng mai luyện tập bắn cung, đệ tốt nhất đừng có dậy trễ như hôm nay." Dạ Cảnh Lăng nhắc nhở, chẳng biết đêm qua đệ đệ y làm cái gì mà ngủ trễ, sáng nay nếu y không gọi dậy chắc hẳn đã ngủ quên đi.
Dạ Cảnh Ân ỉu xìu đáp, buổi chiều không có lên lớp nên cả hai đều về phòng nghỉ ngơi.
Trong học cung mỗi người đều có phòng riêng, mỗi khu phân ra ba phòng, y và đệ đệ được sắp xếp ở gần nhau, phòng của y mang vẻ thanh tịnh, đồ đạc được sắp gọn gàng ngăn nắp, thoang thoảng mùi hương anh đào thơm ngát. Từ nhỏ y đã thích mùi hương này, thơm ngát mà dịu nhẹ, khiến tinh thần như được thư giãn.
Lúc này có người gõ cửa, nghĩ là Cảnh Ân tới nên y nhanh chóng đi ra mở cửa, hơi bất ngờ khi người tới không phải là Cảnh Ân, Bùi Vũ Điềm rụt rè nhìn Dạ sư huynh một cái, một lời khó nói: "Sư... sư huynh, đệ... đệ có làm phiền huynh không?"
"Không phiền, Bùi sư đệ vào đi." Dạ Cảnh Lăng thu lại nét ngạc nhiên, y xoay lưng vào trong chuẩn bị trà ấm.
Bùi Vũ Điềm thoáng ngẩn ngơ nhìn khắp căn phòng, vừa nhìn liền biết người này dịu dàng đến mức nào. Dạ Cảnh Lăng mỉm cười hỏi: "Bùi sư đệ có việc gì sao?"
"A... đúng rồi Dạ sư huynh, đệ có chuyện muốn nói với huynh." Bùi Vũ Điềm giật mình tỉnh táo trở lại, hơi xấu hổ cúi gằm mặt.
"Đều là huynh đệ, có việc gì Bùi sư đệ cứ nói thẳng." Dạ Cảnh Lăng chất giọng tựa như gió xuân, mềm mỏng rung động lòng người.
Bùi Vũ Điềm nhất thời ngây người, nhìn gần như thế này mới thấy người trước mắt quả thật mỹ mạo bất phàm, ngũ quang thanh tú không một chút khuyết điểm, đôi môi hồng đào nhu thuận, sống mũi cao mà thon gọn, đặc điểm nổi bật vẫn là ở đôi mắt, lông mi cong vút và đồng tử màu đen sâu thẳm, không chút bụi trần mà phát ra ánh sáng. Người này nếu là nữ nhân chắc hẳn còn đẹp hơn rất nhiều.
Hắn hơi giật mình với ý nghĩ của mình, xấu hổ lại càng thêm xấu hổ, kia là sư huynh của hắn mà hắn lại nghĩ gì bậy bạ thế không biết! Bùi Vũ Điềm hít thở lại cảm nhận được mùi hoa anh đào thơm ngát, hắn tâm trí lại thêm rối loạn, tim không tự chủ mà đập mạnh, sao vào phòng của sư huynh lại càng thêm lúng túng thế này!
"Bùi sư đệ?" Dạ Cảnh Lăng chờ lâu mà không thấy sư đệ nói gì liền cất tiếng gọi, lại thấy sư đệ mình mặt đỏ má hồng liền cho rằng hắn bị bệnh: "Sao vậy sư đệ? Khó chịu ở đâu ư?"
"Không không, đệ không sao hết, đệ hơi căng thẳng một chút thôi." Bùi Vũ Điềm nhéo chân mình cho thật tỉnh táo, hắn đến đây không phải để nghĩ bậy bạ.
Dạ Cảnh Lăng rót trà đẩy sang cho hắn, y mỉm cười dịu giọng hỏi: "Chuyện mà sư đệ sắp nói có liên quan đến Sở sư huynh sao?"
"Đúng đúng!" Bùi Vũ Điềm gật đầu lia lịa, lại nhận thấy mình hơi thất thố liền ho khan vài tiếng, sau đó nghiêm túc nói, nét mặt lo lắng: "Thật ra chuyện hôm nay là do Sở sư huynh sai người vẽ bậy lên chỗ của huynh, vừa nãy đệ tình cờ nghe được bọn họ nói chuyện nói ngày mai sẽ gây khó dễ cho sư huynh."
Dạ Cảnh Lăng cũng đoán được phần nào, Sở Tuấn Thần là người có thù tất báo, trong học cung không ai dám gây chuyện với gã trừ mỗi y năm lần đều cản trở gã đánh Bùi Vũ Điềm, chính vì thế y chuyển sang làm mục tiêu của gã.
"Cảm ơn Bùi sư đệ đã nói cho ta biết, chuyện này phiền sư đệ đừng nói với ai, kể cả Cảnh Ân." Dạ Cảnh Lăng không có một chút biểu hiện lo lắng khiến Bùi Vũ Điềm càng thêm khó hiểu: "Sư huynh, chuyện này đối với huynh rất bất lợi, Sở sư huynh không dễ dàng bỏ qua cho huynh đâu, hơn nữa huynh vì ta mà bị Sở sư huynh nhắm tới." Hắn quả thật áy náy.
Dạ Cảnh Lăng điễm tĩnh nói: "Không phải lỗi của đệ, chuyện này ta sẽ tự xử lý, đệ chỉ cần giúp ta giấu Cảnh Ân là được."
Quả nhiên là một người sư huynh tốt, Bùi Vũ Điềm cảm thấy Dạ sư huynh về mọi mặt đều tốt, tính cách ôn nhu, đối nhân xử thế lại dịu dàng vô cùng. Nhưng hắn vẫn lo lắng buổi tập bắn cung sáng mai, không ai biết Sở Tuấn Thần định giở trò gì, chỉ mong ngày mai sẽ không xảy ra chuyện gì to lớn.
Updated 86 Episodes
Comments
Tiểu Tử Vãn Nhi
kinh diễm? tui nghĩ nghĩa của nó là kinh ngạc vì vẻ đẹp của cái gì đó á. Để kinh ngạc, hốt hoảng, giật mình thì hợp hơn 😄
2022-03-29
1
Thu Huong Nguyen
tính Ân nhi giống Diệc Phi còn Lăng nhi lại giống Sầm vương.âm thầm nhưng 1 khi bộc phát thì ....
Bùi sư đệ kia có mùi trà xanh hay sao ấy.
2021-10-10
5