Chương 3

Đám người kéo Bạch Nhã Uyên ra xa bắt đầu nói :

’Người hoàng thất đó ‘’.

‘’Xảy ra chuyện gì rồi sao ‘’.

‘’Lần này còn phái một người đến giám sát ‘’.

‘’Lần này muội ấy còn sử dụng Tâm pháp để gọi chúng ta nữa ‘’.

Một người tiến lên lắc lắc Bạch Nhã Uyên nói :’’Không phải muội lại  bị cái đám người đó chèn ép ,bắt đi tìm thuốc suýt chút nữa ngỏm luôn rồi ,hay là lại đi chữa bệnh cho tên điên nào đó ,ta đi chém tên hoàng đế đó ‘’.

‘’Ông ta thật quá đáng đây là lần thứ mấy rồi ?’’.

‘’Đừng làm nữa cùng lắm kháng chỉ liều mạng với ông ta’’.

Bạch Nhã Uyên thấy mọi chuyện đi quá nên lên tiếng :’’Mọi người làm quá rồi ,hắn là người của ta ‘’.Bạch Nhã Uyên cảm thấy sai sai lập tức nói :’’Cùng thuyền với ta.....là cùng hội cùng thuyền đó hiểu không? ‘’.Mọi người đồng loạt ồ lên ,chưa đợi cô giải thích đã chạy đến trước Trần Thừa Lãng, quay thành một vòng tròn nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt hắn vào bụng ,sau đó lại tranh nhau giới thiệu .

‘’Ta là Bạch ca  ‘’.

‘’Ta là Hồng tỷ  ‘’.

.........Quá nhiều cái tên làm Trần Thừa Lãng có hơi rối dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Bạch Nhã Uyên cô mỉm cười đi về phía hắn ,chỉ lên vải buộc tóc của mọi người rồi nói :’’Màu khác nhau ,bạch sắc ,hồng sắc ,phấn sắc ,lục sắc ,kim sắc ,lam sắc ,khôi sắc,ngân sắc riêng hai người có màu xanh ngọc lam là cận vệ của ta ‘’.Bạch Nhã Uyên gọi hai cô nương bước ra nói :’’Huynh từng gặp qua ‘’.

Trần Thừa Lãng gật đầu nói :’’Tam Thất cô nương ,Giả Cổ Lam cô nương ‘’.

 

Bạch Nhã Uyên ừ một tiếng ,mọi thứ đều thu vào tầm mắt của  các vị đại ca ,đại tỷ Bạch Nhã Uyên ,bọn họ tụm nhau lại bàn bạc thứ gì đó có vẻ rất bí mật ,Bạch Nhã Uyên chỉ nhìn rồi thôi ,nàng lười quản bọn họ ,tự ngồi xuống một góc nhắm mắt định thần mà không phát hiện ánh mắt của Trần Thừa Lãng ,trên môi hắn còn mang theo nụ cười .Khoảng nửa canh giờ sau bọn họ đã tới trấn Thiên Nhai ,giờ dần nên trời còn chưa sáng ,nhìn thành trì phía rước chẳng khác gì quỷ thành cả ,cửa thành đóng chặt ,không một sự sống của con người.Mọi người không mở cửa thành mà dùng khinh công bay thẳng vào trong .Bên trong thành không khác bên ngoài vẫn là cái không khí quỷ dị ,Trần Thừa Lãng vẻ hỏa trận lên tay ,một đốm lửa nhỏ lơ lửng trên tay hắn dần chiếu sáng xung quanh .Bạch Nhã Uyên lên tiếng :’’Tìm người còn sống ,đem người tập trung tại nha môn ,quy tắc cũ ‘’.Mọi người lấy từ trong tai nải ra một khúc vải trắng sau đó buộc lên tay trái .Đây giống như một kí hiệu để phân biệt lang trung và người bình thường ,theo quy tắc cũ ở đây là khi lang trung tìm được bệnh nhân ,lập tức tiến hành chuẩn đoán ,sau đó dùng vải buộc lên tay bệnh nhân ba loại màu vải ,màu xanh cứu được ,màu đỏ nguy kịch ,màu đen không cứu được ,mọi người chia ra làm năm nhóm ,mỗi nhóm hai người ,hai nhóm đến trấn Thải Diệp ,những người khác ở lại ,kết quả Bạch Nhã Uyên cùng Trần Thừa Lãng cùng một nhóm hai người cùng tiến vào một con hẽm nhỏ ,nơi này khá chật chỉ đủ để một người đi ,Trần Thừa Lãng vốn định đi trước nhưng Bạch Nhã Uyên cứ khăng khăng đòi đi trước , hắn đành bất đắt dĩ chấp thuận lăng lẽ đi theo sau ,mọi chuyện đang tốt lành ,Bạch Nhã Uyên đột ngột dừng lại Trần Thừa Lãng liền va vào nàng ,Trần Thừa Lãng xoa xoa mũi mình hỏi :’’Làm sao vậy ?’’

‘’Có người ‘’.Đốm lửa trên tay Trần Thừa Lãng bùng lên chiếu sáng cả con hẽm nhỏ ,người nằm trong hẽm dần được nhìn rõ ,Bạch Nhã Uyên nhanh chóng tiến lên kiểm tra ,người này là một nữ nhân không rõ dung mạo ,khắp người đầy vết lở loét huyết nhục mơ hồ ,hơi thở yếu ớt ,cơ thể nóng như lửa ,chảy máu ở cổ họng và lưỡi ,còn không ngừng nôn ra máu ,máu của nàng ta làm bẩn một thân lam y của Bạch Nhã Uyên, nàng nhìn về phía Trần Thừa Lãng hắn liền đưa cho cô một mảnh vải màu đỏ ,Bạch Nhã Uyên tiếp nhận rồi nhanh chóng cột lên tay trái của nữ nhân này ,nàng ta đột nhiên mở miệng ,giọng nói khàn khàn ,gằn từng chữ :’’Cứu.. nữ.... nhi ..’’.Nàng ta đã ngất đi bàn ta nàng vẫn còn túm lấy vạt áo Bạch Nhã Uyên .Trần Thừa Lãng tiến lên bế nữ nhân đó ,phía trước Bạch Nhã Uyên tìm thấy một nữ hài nhi ,hai người nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn về phía nha môn .

Ánh mắt trời đã vương ra thoát khỏi tầng mây chiếu sáng mặt đất ,từ nha môn truyền đến tiếng khóc in ỏi ,Trần Thừa Lãng dùng một chân đá văng cửa nha môn mùi hôi thối xộc lên mũi ,bên trong có đóng rất nhiều cột tạo thành hình chữ thập ,trói những người bị dịch bệnh truyền nhiễm một số còn sống ,một số đã trở thành xác khô ,Bạch Nhã Uyên bước vào bên trong tìm chỗ sạch một chút đặt nữ hài nhi xuống .Trời sáng rồi có lẽ mọi người cũng dần thanh tỉnh từ trong đống thi thể có một số kẻ sống sót bò ra ,thấy Bạch Nhã Uyên cùng Trần Thừa Lãng như thấy thần tiên bọn họ không ngừng kéo y phục hai người cầu cứu ,Bạch Nhã Uyên nói chuyện nhẹ giọng muốn bọn họ bình tĩnh lại nhưng nàng càng nói thì bọn họ giống như càng phát điên lên ,không ngừng giãy giụa la hét nàng bất lực nói :

’’Ngôn từ bất lực thì bạo lực lên ngôi ‘’.

Hai người nhìn nhau liền không nhiều lời ,nhanh như gió đánh ngất tất cả .Bọn người Tam Thất ở trấn Thải Diệp cũng không khá hơn bọn họ là bao ,y phục bị kéo đến rách ,tiến thoái lưỡng nan ,chật vật vô cùng ,khó khăn lắm mới ổn định được mọi nhưng họ may mắn hơn bọn người Bạch Nhã Uyên ,trấn này còn người sống sót .Tam Thất liền dùng tâm pháp báo cho Bạch Nhã Uyên cùng những người khác ,tâm pháp này liên kết linh thức của nhiều người cùng một lúc ,những người được liên kết có thể nói chuyện được với nhau ,chỉ cần có chú pháp thì có thể liên kết với nhau ,đây vốn là một trận tà pháp do Bạch Nhã Uyên tạo ra , nàng hiếm khi sử dụng trận pháp với ngoại nhân ,ngoại trừ những người mà cô tin tưởng .Bạch Nhã Uyên nói :

’’Dẫn người đó đến đây ‘’.

Trần Thừa Lãng nhìn nàng rồi nói :

’’Muội nói chuyện với ta ?’’.

Hắn chỉ chỉ mình ,Bạch Nhã Uyên quên mất còn Trần Thừa Lãng không được liên kết ,nàng nghĩ ngợi xong rồi lấy hai tay đặt lên mi tâm Trần Thừa Lãng niệm chú trong miệng ,trên trán hắn hiện lên trận pháp màu đỏ ,sau đó nó tiêu tán mất ,trần Thừa Lãng nghe được lời nói của Tam Thất ban nãy còn có giọng nói của Bạch Nhã Uyên ,Trần Thừa Lãng giơ ngón cái với nàng ,mỉm cười rồi nói :’’Lợi hại ‘’.

Bạch Nhã Uyên nhìn hắn :

’’Thừa Lãng huynh học theo ta ‘’.

Ý cô chỉ động tác giơ ngón cái của Trần Thừa Lãng ,hắn lập tức đánh gãy lời cô :’’Không phải là muội dạy ta sao ?’’.

‘’À...Lần sau sử dụng tâm pháp không cần đọc chú cứ nghĩ đến nó sẽ tự động liên kết với mọi người ‘’.

Bạch Nhã Uyên truyền vào Tâm pháp nói :

‘’Muội biết cách trị bệnh ,nha môn trấn Thiên Nhai một khắc sau gặp ‘‘.

Bạch Nhã Uyên nói xong chạy về phía đại sảnh nha môn,Trần Thừa Lãng nhìn theo nàng mỉm cười ,đuổi theo bước chân nàng, hai người cùng bước đi .

Sau khi tra hỏi người mà Tam Thất dẫn đến mọi người biết được ,người đầu tiên phát bệnh tên là Tiểu Thành ,người này phát bệnh sau khi trở về từ núi ,mọi người cũng không hề hay  biết hắn phát bệnh ,cho đến hắn chết đi người xung quanh ngửi thấy mùi thối từ nhà hắn đi đến kiểm tra thì thấy hắn đã chết rồi ,vì thân xác đã thối rửa nên chúng ta đem xác hắn thiêu ở một khúc sông đầu làng, sau đó đem tro cốt của hắn ném xuống đáy sông ,mấy ngày sau khi xuất một số người bị bệnh, mới đầu chúng ta chỉ nghĩ đó là lở loét bình thường nhưng ngày càng có nhiều người bị bệnh ,vết lở loét ngày càng lan rộng ,càng uống thuốc bệnh tình lại thêm nặng ,ban đêm những kẻ bị bệnh thân thể yếu lại như khỏe mạnh chạy khắp nơi cắn người ,những người chưa bị bệnh đành phải bắt những người bị bệnh lại trói chặt lên cột .Bạch Nhã Uyên nghe xong thì nói Tam Thất thả người ,nàng nhìn Trần Thừa Lãng thì chỉ thấy hắn phất tay liền cách âm căn phòng này với bên ngoài .Bạch Nhã Uyên nói :

‘’Dịch bệnh này không phải tự nhiên phát sinh ,người ban nãy có vấn đề ‘’.

‘’Hắn không phải người nơi này ‘’.Trần Thừa Lãng cũng tiếp lời .Mọi người cũng bắt đầu đưa ra ý kiến của mình .

‘’Hắn không bị bệnh ,mà còn rất sạch sẽ’’.

‘’Chất giọng của hắn giống người phía bắc ‘’.

‘’Tại sao kẻ đó phải nói cho chúng ta biết ‘’.

‘’Chưa chắc là thật ‘’.

‘’Là địch hay bằng hữu chúng ta chưa thể xác định ,thứ quan trọng trước mắt là cứu người ‘’.

Bạch Nhã Uyên viết một phương thuốc ,nàng phất tay nó liền chia làm mười một bản thể chuyển đến trước mặt từng người :’’Chỗ này là phương thuốc cách hai canh giờ uống một lần ,nấu ba chén lấy một chén ‘’.

‘’Được ‘’.

Bạch Nhã Uyên ngập ngừng nói tiếp :’’Vào buổi sáng ngày thứ ba.... chén thuốc đầu tiên.. của ngày hôm đó.... cần thuốc dẫn...... máu của muội ‘’.

‘’Không được ‘’.Trần Thừa Lãng gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhã Uyên như muốn nuốt luôn cô vào trong bụng .Mọi người bị hai người này làm kinh ngạc không thôi ,phương thuốc này dùng thuốc dẫn là máu của Bạch Nhã Uyên thì người này chắn chắc đang tìm kiếm loại máu này ,nếu không phải thì cũng chẳng là người tốt lành gì ,chuyện thuốc dẫn thì thôi đi ,kể cả máu của Bạch Nhã Uyên là bạch huyết mà Trần Thừa lãng cũng biết .Mọi người đồng loạt lên tiếng :

‘’Hai người các ngươi quen biết bao lâu rồi ,mối quan hệ gì mau thành thật khai báo’’.

‘’Đến chuyện này hắn cũng biết ,tuyệt đối không phải là mối quan hệ bình thường ,nói mau ‘’.

‘’Ta với muội ấy găp nhau từ năm năm trước ‘’.

‘’Hai ngươi không phải là ...’’.

‘’Đủ rồi ,nói chuyện chính ‘’.Bạch Nhã Uyên lên tiếng đánh gãy sự mờ ám giữa hai người rồi nói tiếp :

‘’Không biết mục đích kẻ đó có phải là ta hay không ta không biết nhưng cứu người quan trọng ‘’.

’Cần bao nhiêu máu ?’’.

‘’Ba giọt ‘’.Bạch Nhã Uyên nhẹ nhàng đáp ,mọi người há miệng nhìn cô ,mỗi người ba giọt người ở hai trấn này tính ra cũng hơn trăm người không phải là rút cạn máu Bạch Nhã Uyên không biết có đủ hay không .Trần Thừa Lãng nghe vậy liền đi đến kéo tay Bạch Nhã Uyên nói :

’’Không cứu nữa ,để bọn họ tự sinh tự diệt bọn họ không đáng được như vậy‘’.Bạch Nhã Uyên nhìn hắn cười :

‘’Đổi một mình ta cứu được mấy trăm người sao lại không đáng ?’’.

‘’Ta nói không tức là không ,muội không chịu đi ta liền đánh ngất muội ôm về kinh thành ‘’.

Giọng Trần Thừa Lãng không nhỏ không lớn mà uy hiếp nàng ,nàng đột nhiên kéo tay hắn lại đợi đến khi hắn quay đầu lại thì nàng liền nhón chân gõ lên tráng hắn ,vì cô chỉ cao đến vai hắn nên đành phải nhón chân lên :

‘’Đồ ngốc huynh quên rồi à ,lúc ta cắt máu ép huynh uống không phải đã dùng thảo dược nấu sẵn pha thành mười mấy bát hay sao ,lúc đó ta chỉ nhỏ mỗi một giọt ‘’.

‘’Tiểu Hạnh nhân thì ra muội cho bọn ta uống đồ dư ‘’.Bạch Nhã Uyên liếc Bạch ca ,Bạch ca liền lùi về sau

‘’Xem như ta chưa nói gì ‘’.

Trần Thừa Lãng chợt nhớ lại đúng là như vậy ,sở dĩ mọi người có thể tiến vào trong mà không sợ bị nhiễm bệnh là vì họ đều từng uống bạch huyết ,loại máu này giống như một loại thần dược ,người uống máu có thể trạng bách độc bất xâm ,thân thể khỏe mạnh không nhiễm bệnh ,giúp tu luyện trận pháp cực tốt ,vì lợi ích mà người mang dòng máu này trở thành kẻ bị săn lùng ,thân phận bại lộ sẽ dẫn đến hoại sát thân .Người mang dòng máu này có vẻ đẹp kiều diễm ,dung mạo tuyệt thế ,dung nhan bất tử, một thân thể không căn bệnh hay bất cứ độc dược có thể tổn hại nhưng người mang dòng máu này lại gánh phải sự tra tấn dày vò ,đau như chết đi sống lại ,cơ thể như biến thành phế nhân mất hết võ công ,bước đi cũng cảm thấy đau giống cảm giác dùng dao cưa đi tứ chi  ,vận công hay sử dụng trận pháp sẽ khiến thất khiếu chảy máu  ,đặc biệt là đôi mắt không dùng vải che lại mà tiếp xúc với ánh sáng khiến mắt đổ huyết lệ là vào ngày trăng rằm của mỗi tháng, đây cũng trở thành nhược điểm giúp ngoại nhân nhận biết người mang dòng máu này ,dòng máu này cũng giống như tên ngoại trừ vào ngày rằm máu biến thành màu đỏ thì tất cả những ngày càng lại máu sẽ mang màu trắng trong suốt ,khi bị thương sẽ chỉ thấy nơi đó bị rách nhưng lại không có máu chảy nhưng thật chất là có mà là do nhìn không thấy ,người càng cho nhiều máu thì khi đến ngày rằm phải chịu gấp đôi thống khổ ,cho càng nhiều thì càng đau ,bị thương cũng vậy .Vì Trần Thừa Lãng biết điền này nên hắn không muốn Bạch Nhã Uyên dùng máu làm thuốc dẫn ,một giọt máu của nàng hắn cũng không muốn cho .Trần Thừa Lãng vẫn kiên quyết :

‘’Không được ‘’.Bạch Nhã Uyên hết cách tiến lên xoa xoa đầu hắn rồi nhẹ nhàng nói:

‘’Thừa Lãng ,ngoan ,muội ổn mà ‘’.Trần Thừa Lãng nhìn cô ôn nhu ,bất giác mở miệng đồng ý ,Bạch Nhã Uyên đã giử dụng cách này nhiều lần nhưng không ngờ vẫn thành công .Hồng tỷ lên tiếng phá tan sự ám muội giữa hai người :

‘’Chúng ta không có dược liệu ".

Hồng tỷ vừa dứt lời không khí liền chìm vào yên lặng ,không có thảo dược dù có biết cách chữa trị cũng vô dụng ,mọi người không hề mang theo thảo dược, người trong trấn không thể cầm cự đến lúc quân cứu trợ mang đến ,người trong thành đều phải chết .

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play