Giai Nhân Mộng

Giai Nhân Mộng

Chương 1

Chương 1 ...

''Các ngươi có nghe nói gì chưa? Nhị tiểu thư của Bạch phủ lại phát điên, cầm thanh đoản đao cắt thịt , uống máu người đấy .’’

‘’Thật sao ?!Đây là lần thứ mấy rồi?Ả ta không sợ trời phạt sao ?’’

‘’Ả ta chính là con quỷ đội lốt người .’’

‘’Không phải,.. là cậy gia thế sao...hừ ‘’

Một đám nông phụ đứng trong góc phố thủ thỉ với nhau ,ai nấy đều mang gương mặt chán ghét .Chiều tàn ,phố dần bớt người ,ánh chiều từ từ buông xuống đang hấp tấp nuốt đi cái ánh nắng ,chỉ còn vài tia sáng mạnh mẻ len lói .Từ đằng xa một nhi tử đang tiến tới trên tay cầm một thứ gì giống như một thanh kiếm ,do bất cẩn nên nhi tử đó đụng sạp hàng , nó ngã xuống tạo tiếng vang lớn thu hút những nông phụ bên kia .Nhi tử đó bước càng gần ,hiện lên gương dính thứ chất màu đỏ đặc sệt xung quanh miệng ,tóc tai rối xù hệt như kẻ điên , nhi tử đó nghiêng đầu cười , đưa đôi tay dính đầy chất lỏng màu đỏ ,từng giọt nhỏ xuống đất hướng về những nông phụ .

‘’Á....Có quỷ...quỷ ban ngày ‘’

Đám người bỏ chạy tán loạn ,đánh rơi giày còn không dám quay về nhặt .Nhi tử đó đứng tại chỗ ngây người ,ngơ ngác một lát rồi chạy theo một nông phụ ,khóc nháo lên :

‘’Mẫu thân....a...sao người lại chạy ?Nhi tử hái quả này cho người ăn thử mà .’’

Mấy năm sau ,Bạch Phủ .

Trong căn phòng nhỏ nằm gần hoa viên ,phòng đơn sơ không có bàn ghế bên trong treo đầy chỉ đỏ chật kín, chính giữa gian phòng đặt mười ba chén đựng chất lỏng màu đỏ, xung quanh một hình tinh tú năm cánh được vẽ trên nền nhà ,một tiểu cô nương độ khoảng mười tuổi ngồi tại đó ,y phục trắng đầy những vết rách, máu thịt mơ hồ ẩn hiện dưới lớp y phục ,ánh mắt nàng ta ẩn hiện sự tuyệt vọng ,sau đó nàng giơ hai tay lên để ngón trỏ chạm vào nhau rồi niệm gì đó trong miệng ,niệm xong nàng đập hai tay vào nhau hô lên :

‘’Hợp nhất ‘’.

Ở một thế giới song song .

Một cô gái xinh đẹp đang đi trên vỉa hè, trời đã khuya nên hầu như không có người ,cô là Bạch Nhã Uyên ,người thừa kế duy nhất của tập đoàn thời trang ,gia đình cô đều đã mất mạng sau một vụ tai nạn cách đây không lâu ,cô gái mười tám tuổi đã một mình ''bình định '' lại tập đoàn được báo chí gọi với cái tên "Marilyn vos Savant của Đông Dương " nhưng những thứ đó cũng chỉ là lời nói của người khác, hiện tại Bạch Nhã Uyên trốn vệ sĩ chạy ra ngoài hóng gió ,phía sau một chàng trai đạp xe chạy vụt ngang qua , Bạch Nhã Uyên ngã lăn ra trên đường ,cô buồn bực đứng dậy phủi quần áo ,cú ngã làm đầu gối đau âm ỉ còn đang chảy máu,đột nhiên cái cảm giác lạnh lẽo từ sống lưng rồi truyền ra hết cơ thể, Bạch Nhã Uyên liếc mắt nhìn xung quanh,không có bất cứ người nào , vắng lặng ,thời gian như ngưng đọng ,trực giác cho Bạch Nhã Uyên biết rằng có nguy hiểm ,nó mách bảo bản thân cô buộc phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này nhưng Bạch Nhã Uyên phát hiện căn bản chân mình không thể động đậy ,dưới chân hiện lên hình vẽ kì lạ ,trên trời xuất hiện một luồn ánh sáng màu đỏ bao bọc xung quanh trụ giữ người bên trong ,sắc mặt Bạch Nhã Uyên hiện giờ trắng như củ cải không còn một giọt máu, cứ như cương thi mà đứng bất động trong vòng tròn:

‘’Gặp quỷ rồi ‘’.

Từ không trung hiện lên hình ảnh của một cô gái ,không phải là một cô bé ,trên quần áo của cô bé này có vết đo đỏ ,giống như máu ,Bạch Nhã Uyên giãy giụa muốn thoát lại không thể cử động ,muốn thoát không được ở lại chỗ này thì càng không thể ,Bạch Nhã Uyên suy nghĩ rồi chợt phủ định thứ bản thân mình nhìn thấy :

‘’Ha ha nhất định là do mình bận quá nên hóa khùng ....Nhất định là cô bé này đang cosplay ...haha ...ăn hallowen sớm thôi’’.

Nhưng cô nhìn thấy cô bé này đang lơ lửng trên không ,cô mắt chữ O miệng chữ A .

‘’Đừng sợ . ‘’.Giọng nói non nớt vang lên, mang theo sự trầm ổn ,cô bé nhìn cô một cách dịu dàng .

Cô bé này dùng đôi tay trắng nõn nhỏ nhắn, vén mái tóc của mình để lộ ra khuôn mặt ,rồi cười nói với Bạch Nhã Uyên :

‘’Xin chào ,Bạch Nhã Uyên của không gian này ...Ta là Bạch Nhã Uyên của Yên Lạc quốc ‘’.

Bạch Nhã Uyên thất thần, nhìn chằm chằm khuôn mặt trong mắt mình :

‘’Không thể nào ...không ..’’.

‘’Lúc trước ta cũng chẳng tin’’.Bạch Nhã Uyên nhỏ nhún vai .

‘’Thật sự quá giống rồi ‘’.Khuôn mặt của hai người giống hệt nhau ,cứ như dùng một khuôn để đúc ra so với song sinh còn giống nhau hơn ,cả chu sa chí gần khóe mắt phải cũng giống .

‘’Chúng ta vốn chính là một  ‘’.Bạch Nhã Uyên nhỏ ngừng một chút ,phi thân về phía trước dùng tay đặt lên đầu cô nói :

‘’Cô  chính là ta ,ta chính là cô ‘’.

 Bạch Nhã Uyên ‘’lớn’’ đâm chiêu suy nghĩ rồi nhẹ nhàng nói :’’Nói đi ,cô muốn gì ?’’.

Bạch Nhã Uyên lớn biết rằng người trước mặt mình không đơn giản , cô cũng không tin lắm về truyện du hành thời không nhưng cũng không phủ định rằng chuyện này không tồn tại , nói đơn giản cô trung lập ,dù gì không khí không chạm được nhưng luôn hiện hữu ,thứ con người không biết tới chưa chắc đã không tồn tại ,mà người này hình như còn đang bị thương ,một cô gái nhỏ như vậy lại tìm cách đến đây gặp cô ,chắc chắn là có chuyện cần cô .

 Bạch Nhã Uyên ‘’nhỏ’’ khoanh tay nhìn cô ,Bạch Nhã Uyên ‘’lớn’’ chỉ nhìn rồi im lặng không nói gì ,Bạch Nhã Uyên ‘’nhỏ’’ nghe vậy liền nói :

‘’Giúp ta báo thù ,ta đáp ứng cô một tâm nguyện ‘’.

‘’Nếu ta không đồng ý ?’’ Đôi mắt Bạch Nhã Uyên lớn lạnh lẽo nhìn Bạch Nhã Uyên nhỏ .

‘’Đừng vội ,ta cho cô xem thứ này ‘’. 

Bạch Nhã Uyên ‘’nhỏ’’ phi thân đến trước Bạch Nhã Uyên ‘’lớn’’ rồi đặt tên trên đầu Bạch Nhã Uyên ‘’lớn’’ cô nhấm mắt ,liền cảm nhận được một luồn sức mạnh vô hình được đưa vào cơ thể cô ,nó len loi khắp từng tế bào ,ngóc ngách trong cơ thể ,Bạch Nhã Uyên cảm nhận cơ thể cô nhẹ lên ,không bị trói buộc hòa mình vào không trung .Bạch Nhã Uyên ‘’nhỏ’’ nhẹ nhàng nhếch khóe môi ,niệm thần chú trong miệng ,trong đầu Bạch Nhã Uyên ‘’lớn’’ liền xuất hiện một mảng kí ức của một thế giới khác ,cô mở mắt khóe mắt đỏ lên không kiềm chế được mà bật khóc nức nở .Bạch Nhã Uyên nhỏ hạ xuống ,dùng đôi chân trần chạm đất tiến lên ôm lấy Bạch Nhã Uyên lớn mà an ủi :

‘’Không sao ,qua cả rồi ‘’.

‘’Ta.... giúp cô....không cần thứ gì cả ‘’.Bạch Nhã Uyên nức nở ,giữa hai người giống như có một sợi dây vô hình gắn kết hai người họ lại ,sống trong hai không gian khác nhau ,nhưng cả hai đều rơi vào cái hoàn cảnh chịu nhiều giày vò sống không bằng chết ,rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan ,càng sửa sai càng sai ,cuối cùng rơi xuống đáy vực nỗi đau mất hết tất cả ,cả đời bị người phỉ nhổ .Có lẽ vì từng trải qua nên Bạch Nhã Uyên hiểu rõ được cảm xúc của cô gái trước mắt ,đoạn kí ức đó quá chân thật giống như chính Bạch Nhã Uyên tự mình bước qua cuộc đời của cô gái ,một cuộc sống nhuộm màu đỏ của máu .

‘’Không được ,ta phải đáp ứng tâm nguyện của cô mới có thể kết thúc trận pháp đưa cô đến không gian mà ta sống.’’ Bạch Nhã Uyên nhỏ xoa đầu cô nhẹ nhàng nói :’’Ngoan,nguyện vọng của muội là gì? ‘’

‘’........’’.

‘’Được ‘’.

Bạch Nhã Uyên thấy trước mắt mình tối sầm trở lại .Cô đã được đưa đến không gian của Bạch Nhã Uyên ‘’nhỏ’’ .Bạch Nhã Uyên sống ở Yên Lạc quốc một quốc gia rộng lớn ,đất đai trù phú ,núi non hùng vĩ ,phong cảnh xinh đẹp ,nơi này tồn tại các loại trận pháp và bí thuật, nhưng chỉ có người có thiên phú mới tu luyện được trận pháp ,người bình thường tuy vẫn có thể tu luyện nhưng không thể đạt được tới cấp bậc của những người có thiên phú ,chia làm bốn cấp bậc lần lượt là Đấu sĩ ,Tinh Anh ,Cao Thủ cao nhất là Tôn Giả ,một số người không tu luyện được trận pháp , chuyển sang võ học chia làm hai hướng tu luyện là nhuyễn công và ngạnh công .Nhưng có một số ít người với thiên phú vượt trội tu luyện cả hai loai cùng một lúc ,những người này được xem như bảo vật quốc gia vậy nhưng đa số những người này đều xuất thân từ hoàng  thất hoặc những gia đình tôn quý ,rất ít người là thường dân. Nhã Uyên đang được truyền tống đến thế giới của nguyên thân thì trận pháp xảy ra vấn đề ,nàng đến vào khoảng thời gian một canh giờ trước khi Bạch phủ xảy ra thảm án diệt môn ,Bạch Nhã Uyên chậm rãi mở mắt,nàng đang nằm gối lên chân của một thiếu niên ,người nọ ôn nhu nhìn nàng mỉm cười :’’Tỉnh rồi?’’.

‘’Anh hai...ca ca ‘’.Bạch Nhã Uyên bật dậy ôm lấy thiếu niên trước mặt ,những kí ức nguyên chủ cho nàng nhìn là thật không lừa nàng ,kể cả người ca ca trước mặt ngày cũng giống người anh ở thế giới kia như đúc ,như vậy mọi thứ đều là thật ,nàng sẽ có cơ hội gặp lại phụ mẫu của mình  .Bạch Hoài An nhẹ giọng hỏi :’’Làm sao vậy ?’’

Bạch Nhã Uyên buông Bạch Hoài An rồi nhẹ nhàng lắc đầu :’’Muội không sao ‘’.

Dựa theo kí ức của nguyên thân nàng mới gật mình hoàn hồn ,hiện giờ nàng đang ngồi mã xe cùng Bạch Hoài An ra khỏi thành ,cũng chính ngày hôm nay, Bạch phủ trong một đêm toàn gia bị diệt chỉ có nguyên thân cùng ca ca của nàng may mắn sống sót, nàng thất thanh hét lớn :’’Mau dừng lại ‘’

Bạch Hoài An nhìn nàng hỏi :’’Muội làm sao vậy ?’’.

‘’Muội phải trở về ...’’.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Nhã Uyên trắng bệch ,nàng nhanh chóng nhảy xuống khỏi mã xe ,chạy về hướng thành trì ,Bạch Hoài An kéo tay nàng lại :

‘’Không phải chúng ta đi tìm Dì Tú Anh chữa trị cho phụ thân ,mới đi được một nữa sao lại trở về ?Muội làm sao vậy ,thời gian này muội như biến thành người khác ,có chuyện gì mà đến nỗi vị ca ca này muội cũng không nguyện ý nói  ‘’.

‘’Muội ....’’.

Bạch Nhã Uyên hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra :’’Dù nó có vô lí ca cũng nguyện ý tin muội ?’’.

Bị nàng hỏi Bạch Hoài An có chút thất thần :’’Chỉ cần muội nguyện ý nói ,ta sẽ tin ‘’.

‘’Chuyện này dài ,huynh đến gặp Dì Tú Anh ta trở về ‘’.

‘’Không được ,ta cùng muội trở về ‘’.

‘’Nhưng..’’.

‘Không nhưng nhị gì hết ,ta là ca ta quyết định ‘’.

Tuy Bạch Hoài An không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng hắn biết được vị muội muội là người kiên định ,hiếm khi mất đi bình tĩnh ,nếu có đó chắc chắn là việc liên quan đến phụ mẫu,hắn không thể để cô một mình trở về .Sau khi an bài cho mã phu ,hai người tức tốc chạy về ,lúc về cô cầm hai thanh trường kiếm từ mật thất trong mã xe ra đưa cho Bạch Hoài An giữ một thanh ,cô giữ một thanh bên người .

Bạch phủ ....

Trong phủ lặng ngắt như tờ ,từ hậu viện truyền đến tiếng hét thất thanh ,một cung đầu lìa khỏi thân từ từ trượt xuống khỏi cánh tay của một hắc y nhân ,hạ nhân trong phủ đều bị trói lại tập trung bên góc trái ,hắc y nhân ra tay tàn nhẫn khiến đám hạ nhân khiếp sợ, đồng loạt quỳ xuống xin tha mạng .Một lão gia bước từ phòng ra sắc mặt tái nhợt trên người chỉ khoác trung y mỏng manh , bụng còn thấm đượm vết máu âm ỉ lan tỏa trên trung y màu trắng ,trên tay lão gia này cầm một thanh trường kiếm nói :

‘’To gan dám xông vào đây ,còn giết người trong phủ ta ‘’.

Hắc y nhân giương đôi mắt lạnh lùng nhìn vị lão gia ,giễu cợt :

‘’Bạch Thái Úy ,ngài sao lại quên ta nhanh như vậy ,ta với ngài đâu phải là người xa lạ ‘’.

Hắn chậm rãi đi đến gần Bạch Thường Kiệt rồi tiếp tục nói :’’Ngươi có thể quên nhưng ta thì không hề ‘’.

Bạch Thường Kiệt không nói nhiều với hắn tiến lên hai người lao vào nhanh gia thủ kịch liệt trong vòng hai chiêu Bạch Thường Kiệt đã bị hắc y nhân chặn đứng :’’Muốn đấu với ta ,với cái công phu của ngươi ‘’.Bạch Thường Kiệt nhanh chóng bị hắc y nhân đá ngã xuống đất ,hắc y nhân dùng chân đạp mạnh lên bụng của Bạch Thường Kiệt, vết thương vốn chưa lành bây giờ máu lại càng chảy càng nhiều ,thấm đỏ cả một vùng .Hắc y nhân thấy máu lại càng phấn khích ,càng đạp càng mạnh ,hắn đột nhiên cười lên :

‘’Xin lỗi ,ta quên mất Bạch Thái Úy đang bị thương ‘’.Một hắc y nhân tiến lên nhỏ giọng với tên này gì đó, hắn đột nhiên kéo Bạch Thường Kiệt lên hề đao lên cổ gằn giọng nói :’’Nàng ta đâu ,ngươi dấu nàng ở đâu rồi?’’.

‘’Ngươi xứng gặp nàng sao ?’’

‘’Xứng ...đúng ta không xứng ..không sao nàng không gặp ,ta sẽ buộc nàng tự nguyện gặp ta ‘’.

Hắc y nhân đi đến bên đám hạ nhân kéo một cung nữ lên sắc mặt không đổi giết chết cung nữ này ,lại kéo một người lại một người nữa hắn còn lầm bầm trong miệng :’’Muội không chịu gặp ta ...ta sẽ giết người ..giết đến khi muội đồng ý gặp ta ‘’.

‘’Sư huynh ,ngươi điên rồi ‘’.Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên mang theo sự uất ức ,nghẹn ngào ,một vị phu nhân kiều diễm một thân y phục xanh ngọc lam ,xinh đẹp động lòng người ,nàng nhẹ nhàng bước đến giành lấy kiếm trên tay hắc y nhân ,rồi chĩa kiếm về phía hắn nói :’’Người ngươi tìm là ta ,đừng làm hại bọn họ ‘’.

Hắc y nhân nhẹ nhàng tiến đến bên Đặng Nguyệt Quế đang chĩa kiếm về hắn nói :’’Quế nhi ,muội vẫn luôn lương thiện như vậy ‘’.

Tay Đặng Nguyệt Quế rung lẫy bẫy ,sợ hãi người trước mặt ,nàng vơ kiếm loạn xạ :’’Ngươi đừng qua đây’’.

Hắc y nhân kia lo lắng nhìn Đặng Nguyệt Quế :’’Bỏ kiếm xuống ,đừng làm mình bị thương ‘’.

‘’Quế nhi ,muội đừng nháo nữa qua đây ‘’.

Đặng Nguyệt Quế hoàn toàn không để tâm lời nói của hắn nhấc thân chạy về phía Bạch Thường Kiệt ,nhưng hắn y nhân kia nhanh hơn hắn đã đến bên cạnh Bạch Thường Kiệt rồi dùng kiếm kề lên cổ Bạch Thường Kiệt :’’Tại sao muội lại yêu tên phế vật như hắn ...hắn có gì tốt hơn ta ...muội lại vì hắn mà bỏ rơi ta ...nhưng không sao muội yêu kẻ nào ta liền giết kẻ đó ,muội sẽ chỉ là của một mình ta .’’

‘’Nguyệt Quế ,không phải ta bảo muội đi rồi sao ?’’.Bạch Thường Kiệt nhìn nàng như vậy hắn đau lòng .

‘’Đời này ,như vậy là đủ rồi ‘’.Đặng Nguyệt Quế vừa nói vừa lấy dao kề lên cổ mình :’’Mọi chuyện do ta mà nên ,ta nên kết thúc nó’’.Một dòng máu ấm nóng đổ xuống ,cứ như nước đổ không cách nào dừng được ,thanh kiếm rơi xuống đất thanh âm leng keng vang lên chấm dứt mọi thứ .

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play