Tôi hét lên lùi về sau vấp ngã. Và cũng chính lúc này, tên nam nhân kia cũng ngã nhào theo tôi. Và rồi:
“Chụt"
Hắn hôn tôi sao?
Tôi hốt hoảng: “Tên kia ngươi mau cút!”
Hắn nhìn tôi trìu mến rồi nở nụ cười mị hoặc: “Chẳng phải do nàng kéo ta ngã đấy sao?”
Tôi khó chịu đẩy hắn ra: “Từ đây về sau cấm ngươi lại cần ta! Tránh càng xa càng tốt!”
Bàn tay hắn níu lấy tay tôi: “Nương tử! Đừng bỏ rơi ta!”
Bỗng dưng một cơn cuồng phong thổi vào, mắt tôi cay xè mở không lên. Tiếp theo đó là một luồng sáng mạnh hắt vào mặt. Không gian xung quanh đột nhiên ngưng đọng. Tên nam nhân trước mặt tôi đứng yêu không nhúc nhích mặc cho tôi gọi như thế nào.
Đột nhiên một giọng nói vang lên làm tôi giật mình:
“Đừng kêu nữa vô ích!”
Xuất hiện trước mắt tôi là một anh chàng đẹp trai đeo kính. Mắt tôi tròn xoe nhìn người trước mặt. Hai tay tôi đan chặt vào nhau miệng há chữ “o”. Chàng trai nâng gọng kính lên tiến về phía tôi búng trán tôi: “Đẹp trai đúng không?”
Chỉ xuất hiện thôi mà có cần khoa trương vậy không?
“Anh là?”
Anh chàng đó nháy mắt nhìn tôi: “Là một chàng trai vô cùng đẹp đưa cô đến đây!”
“Bắt cóc?”
Hắn giậm chân trả lời lại: “Không phải! Ta chính là hệ thống vạn năng đưa ngươi trải nghiệm trò chơi lần này!”
Tôi cười khẩy ngước mặt lên nhìn: “Đùa sao?”
“Ta không đùa đâu. Nếu ngươi không hoàn thành nhiệm vụ thì không bao giờ có thể quay trở lại!”
Tôi đẩy hắn sang một bên đi một mạch ra khỏi cửa. Chắc chắn khi đến đây như thế nào thì về cũng bằng cách như vậy. Thế là tôi nhất quyết nhảy xuống sông.
“Tủm”
Chưa đây một giây sau tôi lại được kéo trở lên bờ. Tính tình tôi rất ngang bướng nên vẫn tiếp tục nhảy xuống:
“Tủm"
Lần này sắp nghẹt thở lại bị kéo lên bờ. Cả thân người tôi ướt sũng. Chàng trai đó lắc đầu bảo:
“Này! Có nghe ta nói gì không? Đừng nhảy nữa vô ích thôi! Muốn trở về hiện tại chỉ có một cách duy nhất chính là hoàn thành nhiệm vụ!”
“Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì? Cái gì đang xảy ra vậy?”
Chàng trai đó nháy mắt nở nụ cười bí ẩn: “Nhiệm vụ đầu tiên bắt đầu!”
“Này! Tôi còn chưa hỏi xong mà?”
Chưa kịp hỏi gì nữa thì một cơn gió mạnh thổi qua, chàng trai biến mất và rồi một vật thể lạ rơi trúng đầu tôi:
“Vèo…”
Thật là đau quá đi! Tôi nhíu mày lấy tay xoa đầu. Đến như một cơn gió và đi cũng như một cơn gió. Đã vậy chàng trai ấy còn tặng kèm một thanh tre nhỏ bay vào đầu. Tôi lấy tay xoa đầu, tay còn lại nhặt thanh tre lên. Trên thanh tre có viết một dòng chữ nhỏ. Phải mở thật to mắt mới nhìn ra được:
“Nhiệm vụ: Giúp một đứa trẻ bình an ra đời!”
Quá vô lý, tôi là một bác sĩ pháp y chứ đâu phải là bác sĩ khoa sản? Còn nữa ở nơi hoang vắng như thế này tìm đâu ra một sản phụ? Tôi vứt thanh tre đi. Chưa bao lâu, cơn gió nổi lên tiếp tục thổi thanh tre bay vào đầu tôi.
“Á…”
Tôi tức nên hét lớn: “Được rồi! Làm thì làm! Trước giờ chẳng có gì có thể làm khó Hạ Chân Phương tôi!”
Vậy là tôi đành phải thực hiện nhiệm vụ như lời anh ta nói. Không gian đã trở lại bình thường. Gã nam nhân ngốc kia chạy đến đỡ tôi dậy:
“Vợ ơi! Sao lại ngồi đây? Em không sao chứ?”
“Tránh ra! Tôi phải đi!” tôi bực bội trả lời.
“Vợ đi đâu vậy?”
“Kệ tôi!”
Hắn níu tay tôi. Nam nhân như hắn thật phiền phức. Suy đi nghĩ lại ở đây không có ai ngoài tên nam nhân này. Liệu hắn có thể giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ để trở về? Tôi chững lại suy nghĩ vài giây sau đó hỏi:
“Ngươi tên gì?”
“Tô Hoàng Quân!”
Tôi gật đầu lầm bầm trong miệng: “Xem ra cũng không phải là ngốc!”
Tôi tiếp tục hỏi: “Có thể giúp tôi một chuyện được không?”
Hắn lập tức đồng ý: “Chỉ cần điều nàng yêu cầu ta đều đáp ứng!”
“Được! Vậy dẫn tôi đi tìm một em bé!”
Hắn nheo mắt cười vui vẻ: “Ý nàng là cùng ta sinh em bé!”
“KHÔNG PHẢI! Là đi giúp một đứa bé ra đời bình an hiểu không?”
Hắn gãy đầu nhìn tôi: “Ý nàng là “đỡ đẻ"?”
Tôi gật đầu. Thế là ngay lập tức hắn vác tôi lên vai chỉ trong tích tắc, hắn bay lượn lên không trung “cưỡi gió đạp mây" đưa tôi đi vào thị trấn nhỏ. Trước giờ tôi ngoài mùi thuốc khử trùng và những cái xác nằm yên bất động ở bệnh viện thì đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được cái không khí trong lành mát mẻ đang phả vào gương mặt. Những cành cây ngọn cỏ tràn đầy sức sống. Một cảm giác của tự do!
Chẳng mấy chốc, hắn đã bế tôi đáp xuống thị trấn nhỏ tấp nập người qua lại. Chỉ là làm sao để biết nhà nào có người đang chuyển dạ?
“Không lẽ tôi phải ở đây mãi mãi sao?” tôi đứng nhìn mọi thứ trong nỗi hoang mang cực độ.
Đột nhiên có người đàn ông va vào tôi, nét mặt của anh ta vô cùng lo lắng:
“Đi đường không nhìn sao?”
Người đàn ông đó gấp gáp nói: “Xin lỗi! Vợ tôi sắp sinh rồi nên tôi… Tôi phải tìm đại phu! Xin mạn phép!”
Tôi nở nụ cười hài lòng: “Đúng là ông trời cũng giúp tôi!”
Thế là tôi kéo tay áo của hắn: “Tôi là bác sĩ! À phải nói đúng hơn là “đại phu”. Mau dẫn ta đến gặp phu nhân của ngươi!”
Hắn mừng rỡ lấy tay lau nước mắt: “Tốt quá! Mau đi theo tôi!”
Một lúc sau, tôi đã có mặt ở một biệt phủ. Hắn kéo tôi cùng Tô Hoàng Quân vào bên trong: “Mau… Mau vào đây!”
Chưa vào đến cửa thì gặp một lão bà đang đi qua đi lại miệng không ngừng lẩm bẩm: “Trời Phật phù hộ cho Liên gia chúng con!”
Bà ta mừng rỡ khi nghe con trai thông báo rằng “đại phu" đến nhưng không ngờ một giây sau sắc mặt lại thay đổi 180 độ:
“Mau cút! Đồ xui xẻo! Sao con lại dẫn con nhỏ xui xẻo Hạ Chân Phương về đây? Con không nghe gì sao? Ả ta chính là khắc chết chồng chưa cưới. Mau đuổi đi đi! Cút đi cho ta!”
Xem ra nhiệm vụ này thật không dễ dàng. Tôi chính thức bỏ cuộc: “Được! Tôi đi rồi bà đừng hối hận!”
Tôi xoay người kéo Hoàng Quân rời đi. Nhưng người đàn ông lúc nảy quỳ xuống thành khẩn cầu xin: “Xin cô giúp nương tử của tôi!” chưa hết hắn còn quay sang nhìn mẹ hắn: “Mẹ! Nàng ấy sắp chịu hết nổi rồi. Không lẽ mẹ nỡ nhẫn tâm…”
Bà ta do dự một lúc cuối cùng cũng nhẹ giọng lên tiếng: “Xin cô giúp chúng tôi!”
Hoàng Quân nghe thấy tiếng hét đau đớn truyền ra cũng lên tiếng: “Vợ! Mau giúp họ đi!”
Tôi mềm lòng đi vào bên trong. Tôi rửa tay sạch sẽ, xắn tay áo lên làm tròn trách nhiệm của một vị bác sĩ:
“Mau hít thở sâu lấy hơn rồi rặn! Cô phải lấy hơi thật sâu sau đó rặn thật mạnh. Cô nhớ không?”
Người phụ nữ đau đớn đến toát mồ hôi gật đầu tin tưởng vào tôi. Cùng lúc tôi thúc giục người hầu chuẩn bị nước nóng, khăn tắm và cây kéo sạch!”
Khi một thứ đã chuẩn bị sẵn sàng tôi bắt đầu ra hiệu: “Tôi đếm đến ba cô bắt đầu hít thật sâu và rặn mạnh nha!”
Tôi đặt tay lên bụng xoa nhẹ sau đó đếm: “1… 2… 3…”
…
Phải khó khăn lắm tôi mới nghe được tiếng khóc của đứa trẻ: “Oa… Oa…”
Tôi bế đứa trẻ còn đỏ hỏn trên tay mà nước mắt như trào ra. Khóe mắt rưng rưng, nơi sống mũi cay cay. Một mầm non tràn đầy sức sống ra đời là một khởi đầu mới. So với một thân thể lạnh ngắt không động lặng lẽ rời đi có lẽ là hai thái cực hoàn toàn đối lập mà trước giờ tôi không bao giờ có thể cảm nhận được.
Tôi nở nụ cười đặt đứa bé da kề da với mẹ của nó.
“Tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi!”
Sau đó bước ra khỏi cửa trong niềm vui, tôi chậm rãi đi về phía Hoàng Quân. Trời đất xung quanh tôi bắt đầu quay cuồng có lẽ tôi trò chơi đã kết thúc thật rồi. Tôi nhắm mắt dang hai tay hưởng thụ cảm giác trở về hiện tại.
Updated 96 Episodes
Comments
~♥~Nhĩ Kiều 💫💞💫
Xưng Tôi k hay lắm, nếu xưng cô hay tên mk thì sẽ hay a
2022-02-22
2
Dạ Nhược Ly
hi
2021-12-03
0