Lương Tâm Nghi nhìn anh, thấy bộ dạng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra của cô làm anh bật cười. Giang Cẩm Phong cười lớn, cô gái này thật sự không có chút đề cao cảnh giác xung quanh thật sao?
“Cô không định về nhà sao?” Giang Cẩm Phong nhìn đồng hồ nói. Cả hai loay hoay ở bệnh viện cũng hết nửa ngày trời, bây giờ cũng đã tám chín giờ tối.
Lương Tâm Nghi ngớ ra, nếu bây giờ cô về Lương gia thì nhất định sẽ bị đám người đó chê cười, cô nhìn Giang Cẩm Phong, anh ta đã cứu cô một mạng rồi, mặt dày nhờ thêm một việc chắc không sao đâu nhỉ?
Cô nắm lấy áo anh rồi nói nhỏ: “Tôi… tôi có thể nhờ anh một việc hay không? Tôi biết, tôi biết mình phiền anh rất nhiều, nhưng làm ơn… giúp tôi sau này tôi sẽ dùng mọi cách trả ơn cho anh.”
Giang Cẩm Phong nhìn cô, anh nắm lấy tay cô rồi ghé sát lại hỏi: “Cô muốn tôi giúp gì?”
Gần… gần quá…Lương Tâm Nghĩ sững người, nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta quả thật sự rất đẹp. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô mới giật mình và thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, vội nói nhanh vào mục đích chính.
“Việc đó chính là…”
Sau khi nghe cô nói xong, anh bật cười, đứng dậy rồi nắm lấy tay cô.
“Đi theo tôi.”
Giang Cẩm Phong đưa cô vào xe của mình, anh không nói gì thêm chỉ lái xe đưa cô đến một nơi mà cô cần đến. Lương Tâm Nghi muốn hỏi anh đưa mình đi đâu, nhưng cô nghĩ lại rồi thôi. Cô ngồi bên cạnh im lặng nhìn anh, chỉ thấy Giang Cẩm Phong lấy điện thoại gọi ai đó.
“Chuẩn bị cho tôi vài thứ.” Giang Cẩm Phong nói với người ở bên đầu dây.
Sau đó anh đảo mắt qua nhìn cô, cũng không biết là nhìn cái gì nữa.
“Số đo ba vòng của cô?” Giang Cẩm Phong hỏi.
“Hả?”
“À thôi khỏi, tôi cũng đoán được rồi.” Giang Cẩm Phong nói rồi tắt điện thoại đi. Lúc dừng đèn đỏ anh liền gửi tin nhắn cho đối phương về số đo của cô.
Lương Tâm Nghi vẫn ngồi ngơ ra đó, cái gì mà số đo ba vòng ở đây chứ?
…
Lương Tâm Nghi nhìn mình trước gương, cô hít thật sâu rồi quay người lại cúi đầu cảm ơn Giang Cẩm Phong: “Cảm ơn anh.”
“Tôi đưa cô đến chỗ đó.” Giang Cẩm Phong chỉnh cà vạt rồi bảo.
“Phiền anh rồi.” Cô mỉm cười nói.
“Trước khi đi, tôi có món quà cho cô.” Giang Cẩm Phong bảo. Sau đó anh tiến đến chỗ cô, nhẹ nhàng đeo cho cô một sợi dây chuyền.
“Xem như là quà gặp mặt của chúng ta.” Anh nói.
Lương Tâm Nghi ngơ ngác lần nữa, chỉ mới gặp mặt… sao anh ta lại…
“Chúng ta đi thôi, không trễ giờ đó.”
…
Lương gia.
Lương Tâm Nghi bước xuống xe, cô từ từ tiến vào trong căn biệt thự nhà mình. Giang Cẩm Phong vẫn ngồi trong xe, anh bật cười: “Xem ra Lương gia có chuyện vui rồi đây.”
“Đã điều tra ra chưa?” Giang Cẩm Phong nhìn trợ lý của mình ngồi ở phía trước.
“Dạ rồi ạ.”
“Lương Tâm Nghi đại tiểu thư của Lương gia. Mẹ cô ấy qua đời khi cô chỉ mới mười tuổi, sau đó Lương Thành kết hôn với Nghiêm Dung, cô ấy còn có một đứa em trai là Lương Tâm Cẩn, bọn họ là cùng cha khác mẹ.” Trợ lý nói.
“Chuyện xảy ra hôm nay là do một tay Nghiêm Dung và Lương Tâm Cẩn gây nên, bọn họ đã cho đám người buôn người đó bắt lấy Lương Tâm Nghi với mục đích bán cô ấy với giá cao, đám cặn bã đó cũng có ý định…”
Giang Cẩm Phong nghe đến đây đã hiểu. Thì ra cô gái nhỏ bé đó…
“Giang thiếu, ngài có muốn…” Trợ lý định quay đầu lại hỏi anh có định tham gia bữa tiệc của Lương gia không. Hôm nay là sinh nhật của Lương Thành, vốn Giang Cẩm Phong không thích những bữa tiệc.
Nhưng mà… hình như lần này lầm to rồi.
Giang Cẩm Phong bước xuống xe, anh tiến vào bữa tiệc. Việc gì anh không tham gia chứ, có trò vui mà.
Anh muốn xem Lương Tâm Nghi giải quyết mọi chuyện như thế nào đây.
Lúc nãy cô nhờ anh giúp mình chuẩn bị trang phục để tham gia một bữa tiệc quan trọng, khi ấy Lương Tâm Nghi còn nói chỉ có xuất hiện ở bữa tiệc này cuộc đời của cô mới thay đổi được.
Nghe cứ như cô ấy biết trước tương lai vậy.
…
Lương Tâm Nghi bất ngờ xuất hiện ở bữa tiệc, tay cầm ly rượu vang, cô nhẹ nhàng tiến đến chỗ ba và Nghiêm Dung – người mẹ kế dã tâm này.
“Ba, dì, con đến rồi.” Lương Tâm Nghi mỉm cười nói.
Nghiêm Dung tròn xoe mắt nhìn cô, Lương Tâm Cẩn đang đứng từ xa cũng giật mình.
Khoan đã… không phải…
“Con ở đâu cả ngày nay thế?” Lương Thành lo lắng hỏi con gái mình. Lúc ông trở về thì đã không thấy con gái đâu, hỏi mọi người thì ai cũng nói không biết, còn nghĩ cô giận dỗi gì bỏ nhà ra đi nữa chứ.
“Con…” Lương Tâm Nghi ngập ngừng trả lời, cô đảo mắt nhìn Nghiêm Dung, bà ta đang sợ xanh cả mặt.
“Con bé về là tốt rồi, cũng may bữa tiệc mới bắt đầu thôi mà anh.” Nghiêm Dung vội nói.
“Cũng đúng cũng đúng.” Lương Thành mỉm cười nói.
Lương Tâm Nghi bật cười, xem ai đó đang sợ kìa: “Dì trông có vẻ không thích con xuất hiện ở đây lắm nhỉ?”
“Chị nói vậy là ý gì chứ?” Lương Tâm Cẩn đứng ở gần đó nghe thế liền tiến lên hỏi.
“Ý gì? Hai người không hiểu sao?” Lương Tâm Nghi đảo mắt cô nhìn cả hai mẹ con họ, tay cầm ly rượu lắc lắc rồi hỏi.
Giang Cẩm Phong vẫn đứng một góc, im lặng quan sát nhất cử nhất động của cô lúc này.
“Nhìn kìa, đó là Giang thiếu sao?”
“Sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Từ trước đến nay…”
“Khoan đã, hình như anh ta đang nhìn Lương Tâm Nghi kìa.”
“Lương Tâm Nghi? Đại tiểu thư của Lương gia sao, cô ta hại chết mẹ ruột mình đó, còn bất tài vô dụng nữa, mang danh là tiểu thư nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ta xuất hiện ở bữa tiệc lớn thế này.”
“Phải rồi, xem ra Nghiêm Dung kia mạng lớn phúc lớn, chứ không cũng bị con bé đó hại cho chết rồi.”
Những lời bàn tán về Lương Tâm Nghi bắt đầu nhiều, Giang Cẩm Phong đều nghe thấy hết. Tại sao những người này lại đặt điều lên cô như vậy chứ?
Nhìn thấy tình hình không ổn, Lương Thành vội lên tiếng: “Được rồi, đừng có cãi nhau nữa.”
“Hôm nay là sinh nhật tôi, mọi người có thể nhẫn nhịn đôi bên không?” Ông nhìn tất cả hỏi.
Nghiêm Dung kéo con trai mình lại, sợ kẻo thằng nhóc này lại làm cho người đàn ông kia nổi giận. Còn Lương Tâm Nghi chỉ nhìn ba mình, trong mắt ba, cô luôn là một đứa trẻ hiểu chuyện, ba lúc nào cũng nghĩ cô một mình vẫn ổn.
Năm cô mười tuổi, vì không cẩn thận mà xém chút bị chiếc xe đâm phải, khi ấy mẹ đã xả thân cứu cô. Cô còn nhớ như in cái ngày đó, bà lao ra ngoài không suy nghĩ, dùng thân mình để bảo vệ cô. Cũng chính là ngày hôm đó, bệnh viện báo mẹ qua đời. Cô và ba dường như chết lặng, mặc dù không nói nhưng cô biết rõ ba vẫn luôn giận cô vì chuyện này. Ba rất yêu mẹ, cô biết.
Sau đó ông kết hôn với người phụ nữ tên Nghiêm Dung này, khoảng thời gian đó dường như ông chưa thể đối mặt với con gái mình. Ông luôn nói rằng đi công tác xa, cứ thế để cô ở nhà với Nghiêm Dung và rồi bị bà ta ức hiếp. Cô luôn nhẫn nhịn, cô biết mình chính là người hại chết mẹ. Bao năm qua Lương Tâm Nghi cũng sống trong dằn vặt đau khổ.
“Chị, hôm nay sinh nhật ba, chị định đến tay không vậy sao?” Lương Tâm Cẩn lại lên tiếng nói.
Câu hỏi của Lương Tâm Cẩn làm cô bừng tỉnh, cô quay đầu nhìn em trai mình, đứa nhóc này chính là em trai cùng cha khác mẹ với cô. Vì được Nghiêm Dung nuông chiều từ bé nên thằng nhóc này vốn không xem cô là chị gái của mình.
Lương Tâm Nghi nghe thấy thế thì bật cười, cô biết chắc thằng nhóc này sẽ làm khó mình mà. Nhưng rất tiếc, cô đây chính là có cơ hội quay lại thời điểm này, Lương Tâm Cẩn, người chị gái này sẽ không ngốc nghếch như trước đâu.
Lương Tâm Nghi đi đến bên chiếc đàn piano được đặt sẵn ở đó, cô nhẹ nhàng ngồi xuống.
Cô đặt tay lên đó rồi bắt đầu đánh một bản nhạc, đây chính là bài hát cô sáng tác riêng cho bản thân mình.
Bản nhạc vang lên, Giang Cẩm Phong cau mày, bản nhạc này… anh chưa nghe nó bao giờ cả.
Updated 32 Episodes
Comments
ttph?
sao thấy giống một bộ truyện tranh vậy .🥲
2023-01-27
0
Thiên Châu Lãnh Hàn
Nd giống bá đạo tổng tài nhẹ nhàng yêu 😊😊😊
2022-03-22
1
Đại Thần Miêu
truyện hơi giống truyện bá đạo tổng tài nhẹ nhàng yêu ha nhưng hay❤❤❤
2022-02-21
1