“Được thôi!”
Cô bất ngờ đến bật ngửa khi nghe câu trả lời nhẹ nhàng phát ra từ miệng của vị sếp khó tính kia. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng hắn cũng chịu xoay ghế lại để mặt đối mặt, nói chuyện trực tiếp với cô.
“Là anh!”
———
Ngay khi vừa nhìn thấy được khuôn mặt yêu nghiệt của vị sếp trong lời đồn ấy thì Võ Minh Nguyệt liền bị doạ đến kinh ngạc, tròn mắt hét lớn.
Cô không thể tin được sếp của cô vậy mà lại là chàng trai năm cấp ba cô yêu thầm. Nhưng vì một chuyện ngoài ý muốn xẩy ra khiến cô không thể nào gặp lại được hắn. Chuyện đó đã khiến cô đau khổ một thời gian dài. Một thời gian dài cô sống trong bóng tối, trong sự dằn vặt của bản thân vì cảm thấy có lỗi hắn. Năm ấy hắn vì cứu cô mà gặp chuyện ngoài ý muốn, một đi không trở lại.
Phải, hắn đã c.h.ế.t!
Vậy thì tại sao một người đã “chết” lại quay về? Ấy thế lại còn làm trong công ty của nhà cô. Và bây giờ lại trở thành cấp trên của cô. Chuyện này đúng là một cú sốc lớn đối với Võ Minh Nguyệt.
“Này, cô không sao đó chứ?”
Hắn thấy khuôn mặt trắng bạch của Võ Minh Nguyệt cũng vô cùng hoảng hốt mà la lớn.
Tại sao khi cô nhìn thấy mặt hắn lại có biểu hiện như vậy?
Không lẽ hắn xấu đến nỗi khiến cô phát sợ sao?
Võ Minh Nguyệt lúc này đã không còn sức để đứng vững. Cô khuỵ hai chân, ngồi bịch xuống sàn. Mặt cô hoang mang đến đáng sợ. Hắn thấy không ổn liền chạy lại đỡ cô lên ghế ngồi. Hắn gọi thẳng tên cô:
“Võ Minh Nguyệt!”
“Ơ… hả?”
Cô giật mình hoảng hốt, vội vã nắm chặt hai cánh tay của hắn rồi cố thốt lên từng chữ từng tiếng một:
“Anh… anh vẫn còn sống!”
“Đúng không, Đường Vũ Triết?”
Đường Vũ Triết khi nghe Võ Minh Nguyệt nói xong thì hết sức kinh ngạc.
“Tại sao cô lại biết tên thật của tôi?”
“Anh không nhớ ra em sao?”
Cô nghe hắn nói, nhìn biểu cảm ngờ nghệch của hân thì mới ngợ ra.
Có lẽ Đường Vũ Triết… hắn đã bị mất trí nhớ rồi!
Cô rút tay ra khỏi người hắn, từ từ định thần lại. Cô lấy lại tinh thần, nở một nụ cười chua xót vì hắn đã quên mất mình. Nhưng bên cạnh đó cũng có chút hạnh phúc vì hắn vẫn còn sống. Và cô cũng không cần phải tự dằn vặt bản thân nữa rồi. Cô nhìn hắn:
“Em không sao!”
“Cảm ơn anh đã quan tâm!”
“Anh làm việc đi, em ra ngoài đây.”
Nói xong cô đứng dậy định đi ra ngoài thì bị một lực tay kéo mạnh lại, khiến cô ngả người ra phía sau, ngả thẳng vào lòng Đường Vũ Triết. Hắn nói:
“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Tại sao cô lại biết tên thật của tôi?”
Hắn nói rồi chỉ tay đến bàn làm việc, ý nói cô hãy nhìn vào cái tên ở nơi đó. Nơi có đặc cái bảng hiện tên của chủ nhân căn phòng này - Lãnh Huyết.
“Trả lời tôi!”
“Em…”
Cô lúc nãy chính là muốn bỏ trốn. Võ Minh Nguyệt muốn nhanh nhất trốn đi trước khi bị tên “lãnh huyết” Đường Vũ Triết này bắt lại. Vậy mà cô cũng không thể tránh khỏi phải trả lời cái câu hỏi trớ trêu này.
Ông trời đúng là biết trêu ngươi quá mà!
Võ Minh Nguyệt thở dài rồi hít một hơi lấy đà. Cô nói:
“Anh muốn em phải trả lời thế nào trong cái tình trạng như thế này?”
Ấy da, cái tình trạng như thế này là sao nhỉ? Là hắn đang giữ khư khư lấy cô trong lòng mình đấy. Hắn nhìn lại thấy đúng là không phải hắn thật thì liền bỏ cô ra.
Không phải Đường Vũ Triết muốn ôm Võ Minh Nguyệt. Mà là vì cô chính là người duy nhất biết được cái tên thật của hắn. Hắn nghĩ cô chắc chắn biết được chuyện gì đã xẩy ra với hắn trong quá khứ. Mà trước khi hắn muốn hỏi cô thì cô lại có ý định bỏ trốn, nên buộc hắn phải giữ cô lại. Ấy vậy mà hắn lại quên mất Võ Minh Nguyệt chính là cô chủ của mình, là con gái của Võ gia.
Vậy thì hắn phải giữ cô lại làm gì nhỉ? Thật điên rồ mà!
Hắn thả cô ra, đưa tay lên che miệng lại ho “khụ khụ” vài cái rồi nói:
“Được rồi, bây giờ cô hãy nói đi! Tại sao cô lại biết cái tên đó của tôi? Có phải cô biết chuyện gì lên quan đến tôi hay không?”
“Vậy thì anh cũng phải trả lời em trước thì em mới nói được.”
“Được, cô hỏi đi!”
“Có phải anh bị mất trí nhớ hay không?”
“Ừm!”
Đường Vũ Triết không chần chị gì mà trả lời luôn khiến Võ Minh Nguyệt có phần hơi bất ngờ.
“Tới lượt cô rồi đó, trả lời đi.”
Cô nhắm chặt mắt, nuốt nước bọt, lại hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí nói chuyện với hắn.
“Anh tên thật là Đường Vũ Triết…”
“Tích tắc, tích tắc”
Vậy là Võ Minh Nguyệt đêm hết tất cả những gì mình biết ra để kể lại. Nhưng cô chỉ kể một ít chứ không kể hết cho Đường Vũ Triết nghe. Bên cạnh không khí căng thẳng, tập trung quay về quá khứ trong văn phòng giám đốc, bên ngoài cũng có vô số camera, máy nghe lén đang áp tai vào cửa để hóng hớt tình hình. Việt Nam là vậy đó! Ở đâu cũng có camera phiên bản người thật.
———
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và nhớ like, vote cho Mèo nha!
Updated 114 Episodes
Comments
dien
có thể không để tên nước Việt Nam vào truyện không nhỉ?! nghe mất cảm xúc ghê, truyện mang hơi hướng Trung nhưng lại để VN đọc vô phản cảm thật
2022-06-04
2