Khi gần đến chỗ quan tài của vị vua Pharaoh, Vương Phong Miên bất ngờ bị Hùng Cường to gan đẩy mạnh anh đến gần hơn.
" Mày hãy mở nắp quan tài đó ra xem, tao biết trong có chứa rất nhiều vàng bạc kho báu của vua Pharaoh. Nhớ, mày đừng nên giở trò với tao "
Bị ông ta đẩy đột ngột, Vương Phong Miên trong lòng không ngừng muốn giết chết ông ta ngay lập tức nhưng khi anh nhướng mày nhìn kỹ lại vào quan tài của vị vua Pharaoh.
Trong đó có khắc chữ bằng từ ngữ Ai Cập, may thay Vương Phong Miên anh biết sơ qua về tiếng Ai Cập.
_" Cái chết sẽ nhanh chóng giáng xuống bất kỳ kẻ nào dám quấy nhiễu giấc ngủ của Pharaoh "
Đôi môi mỏng của anh bất giác nhếch lên tạo thành nụ cười bí hiểm, đây chẳng phải là lời nguyền của vị vua Pharaoh đây sao ?
Thấy anh vẫn còn chừng chừ trong lòng Hùng Cường đang nao nức không thôi, ông ta bắt đầu thôi thúc, thúc giục anh.
" Vương lão đại trước giờ luôn có những quy tắc trong công việc là không thể lề mề kia mà hay mày đang muốn đổi ý "
" Ông nghĩ nhiều rồi "
Ông ta cũng hay thật, dám nói những lời gây đả kích cho anh. Vương Phong Miên tuy trong lòng có chút hồi hộp nhưng vẫn đưa bàn tay thô ráp khẽ chạm vào nắp quan tài.
Ngay khi anh mở vừa mở ra đập thẳng vào mắt anh là một bầy rắn độc đang không ngừng giãy giụa lên nhau.
Vương Phong Miên khẽ đóng nắp quan tài lại. Anh oai nghiêm bước đến chỗ người của Hùng Cường như thể mọi chuyện vẫn ổn, thấy thế ánh mắt của ông ta càng sáng rực hơn, nhanh chóng tra hỏi.
" Sao rồi ? mày thấy gì rồi ? trong đó có phải rất nhiều vàng bạc châu báu không "
" Đúng như lời ông nói "
Trả lời một cách ngắn gọn luôn là tính cách của Vương Phong Miên, anh ngầm thở dài ngao ngán về chức vụ phó cục trưởng của ông ta cũng được coi là giàu có nhất trong thành phố Giang Tô này nhưng sao ông ta cứ phải là kẻ tham lam.
Đúng câu Thiên tác nghiệt do khả vi, tự tác Nghiệt Bất khả hoán. Ý của anh rất rõ ràng, có thể né tránh thiên tai, còn tội lỗi do mình gây ra thì không thể trốn tránh trách nhiệm.
Nhìn vào gương mặt nghiêm nghị của anh sự nghi hoặc lẫn đề phòng của Hùng Cường đã bay mất, ánh mắt hằm hè ông ta nhìn Vương Phong Miên một lượt rồi mới ra lệnh cho thuộc hạ.
" Năm người các ngươi theo tôi đến chỗ quan tài kia, còn năm người còn lại hãy canh chừng bọn chúng, khôn khéo bọn họ lại lừa chúng ta mà bỏ trốn "
" Đã rõ thưa Phó cục trưởng "
Ông ta gật đầu rồi cùng năm người thuộc hạ tiến đến quan tài của vị vua Pharaoh. Bên phía Vương Phong Miên, anh ra dấu hiệu cho Lập Thành, Khương Nhị và sáu thuộc hạ của mình rằng hãy chuẩn bị phòng thủ để tấn công bất trắc xảy ra.
Lập tức Khương Nhị và Lập Thành cũng như sáu thuộc hạ còn lại hiểu ý của anh ngay, bọn họ khẽ gật đầu đã hiểu.
Aaa !!!
" Aaa...đồ khốn nạn Vương Phong Miên..mày dám gài bẫy tao, mày thật bỉ ổi tao sẽ giết chết mày "
Thật không ngờ khi ông ta vừa mới mở nắp quan tài ra ngay lập tức một bầy rắn đã bổ nhào lên người ông ta nhưng không may bị một con rắn độc cắn ngay một bên mắt ông ta khiến ông ta không ngừng đau điếng và chửi bới anh.
Ngay cả năm thuộc hạ của ông ta cũng bị một bầy rắn quấn quanh người sau đó kèm theo tiếng la hét điên cuồng của chúng.
Năm người thuộc hạ còn lại thấy cảnh tượng kinh hoàng liền sợ hãi nhưng vẫn cứng ráp đưa tay vào trong túi áo toan định rút khẩu súng ra nhưng...
Đoàng !! Đoàng !!!
Người của Vương Phong Miên đã nhanh hơn, bọn chúng chưa kịp rút súng ra thì bị đã nằm la lết dưới đất lạnh.
Bất ngờ dưới lòng đất bắt đầu rung chuyển, thấy tình hình không được ổn Vương Phong Miên nhanh chóng ra lệnh cho thuộc hạ.
" Không ổn rồi ? chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này nếu không muốn bị vùi lấp chết "
" Rõ thưa Lão đại "
Lập Thành, Khương Nhị và sáu thuộc hạ cung kính tuân mệnh sau đó nhanh chóng cùng Vương Phong Miên tìm cách rời khỏi nơi đây.
....
Hôm nay thời tiết có vẻ không được ổn vì trời đang mưa tầm tã, Cửu Thường Hi tay chống cằm lên bàn nhưng ánh mắt bồ câu của cô vẫn nhìn xa xăm bên đường qua tấm kính.
" Chị hai, hôm nay chị sao thế ? "
Bất ngờ một giọng nói thanh thoát của người đàn ông thanh niên mới lớn, chính xác hơn là Cửu Cảnh Nghi em trai của cô.
Thường Hi không vội ngước lên nhìn cậu, chỉ nhàn nhạt trả lời em trai.
" Chị cũng không rõ tâm tình của chị lúc này, nó cứ man mác trong lòng không hiểu vì sao ? "
" Thôi được rồi, chị đừng nghĩ nhiều nữa mau cùng em dùng bữa tối rồi còn nghỉ ngơi nữa "
" Ừm "
Cô nhẹ nhàng gật đầu rồi đứng dậy đi theo em trai vào phòng ăn, nhìn những món ăn nhẹ do chính tay em trai cô làm thật khiến cô hạnh phúc biết bao.
Giờ hiện tại không có mẹ ở bên, chỉ còn hai chị em cô nương tựa vào nhau mà sống. Xong xuôi bữa ăn cả hai đều về phòng ai nấy để nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, như thường lệ Cửu Thường Hi thức dậy sớm để đến cửa hàng của mình dọn dẹp vài thứ để chờ cô nàng Cẩn Mai đến.
Đồng hồ điểm đến bảy giờ, Vương Phong Miên ngồi nghiêm chỉnh trên ghế làm việc không lâu sau trợ lý Bạch đẩy cửa bước vào.
" Chủ tịch, ngài cần gì dặn dò "
Anh lúc này mới buông tệp tài liệu xuống, khẽ ngước lên nhìn trợ lý Bạch đầy nghiêm túc thấy sợ.
" Trợ lý Bạch, cậu giúp tôi đặt hộp bánh Tiramitsu trà xanh và một cốc trà vải tại cửa tiệm lần trước cậu mua "
" Sao ạ ? Khụ...Chủ tịch ? ngài thôi giỡn với bộ mặt tỉnh bơ đó đi ạ, tôi mém nghẹt thở thưa ngài "
Gương mặt điển trai phong lưu của Vương Phong Miên lập tức đen xì, bộ nhìn mặt anh đang giỡn lắm à ?
Đùa, Bạch Khinh Dạ biết được chủ tịch quyền lực của anh ta vốn không thích ăn đồ ngọt nhưng vì hôm đó anh ta đã to gan ép Vương Phong Miên ăn một miếng bánh nhưng không ngờ phần của anh ta đã bị anh ăn hết.
Vương Phong Miên nhướng mày nhìn anh ta.
" Hửm ? tôi muốn đổi khẩu vị, cậu có ý kiến gì sao ? "
" Không...không thưa Chủ tịch, tôi đâu dám ý kiến chỉ sợ kiến cắn mà thôi "
Trợ lý Bạch lập tức giật bắn người vội vàng xua tay cười gượng, sau đó xin phép rời khỏi phòng anh.
Updated 32 Episodes
Comments