" Lão đại cũng thật là ? càng ngày càng biết chơi, vì không muốn giữ người ta ở lại ăn cơm mà ngay cả thể loại chuyện cắt điện mà cũng nghĩ ra được, chậc "
Lập Thành trong bộ đồ đen toàn thân trùm đầu kín mít, anh ta làm theo như lời căn dặn của Vương Phong Miên, sau khi hoàn thành nhiệm vụ anh ta không ngừng tặc lưỡi với chiêu trò trẻ con của anh nhưng vẫn khâm phục độ chịu chơi của anh.
Quá nhanh quá nguy hiểm !!!
Bên này Vương Phong Miên đã đưa Cửu Thường Hi ra ngoài sân, nhưng trong lòng cô vẫn còn đang run rẩy trong vòng ôm của anh, thấy vậy trong lòng anh xuất hiện một cổ áy náy lẫn tự trách bởi sự ích kỷ của mình, anh cũng vội ôm xiết chặt cô trấn an.
" Hi Hi ngoan, không sao rồi "
Nghe được giọng nói trầm ấm của Vương Phong Miên khiến tâm trạng của cô dần ổn định hơn nhiều, thật sự cô không quá làm lố trong chuyện này mà là cô từng mắc chứng sợ bóng tối nên mới trở nên sợ hãi.
Vương Phong Miên mắt thấy Hàn Tuấn Lãng vẫn đang lận đận ở đây thì tâm tình khó chịu ra mặt nhìn một phát là thấy ngứa mắt, anh hơi bực bội đanh giọng lại.
" Đã cúp điện rồi sao Hàn tiên sinh như thế nào còn ở đây "
" Ha, Vương tiên sinh thấy rồi đấy toàn bộ chung cư ở đây đều tối om hết anh bảo tôi không ở đây thì tôi nên ở đâu "
Nhưng có vẻ hắn nói đúng Vương Phong Miên đồng thời im lặng không đôi co với hắn, một lúc sau trợ lý Bạch hấp tấp chạy đến.
" Chủ tịch, cáp điện bị hỏng rồi lâu lắm mới có thể sửa chữa xong "
" Được rồi cậu đi đến phòng điện kiểm tra xem mấy người đó sửa điện đi "
" Vâng thưa chủ tịch "
Trợ lý Bạch nhanh chóng lĩnh mệnh sau đó nhanh rời đi, Vương Phong Miên thấy tinh thần của Thường Hi đã ổn định trở lại anh buông người nhẹ cô ra nhỏ giọng nói.
" Hiện tại phòng điện vẫn đang tu sửa với cả chúng ta chưa ăn gì hay là chúng ta ra ngoài ăn đi "
" Được, nhưng học trưởng Hàn..."
" Em đi đi anh không sao đâu khi khác bù lại cũng chẳng sao "
Thấy Thường Hi hơi do dự với hắn thật khiến hắn có chút khổ tâm, một phần thấy Vương Phong Miên không có ý định mời hắn đi ăn chung nên đành thôi không đi. Thật tình, vốn con người hắn không phải là kẻ vô liêm sỉ đến mức phải chen lấn vào không gian của hai người họ.
Còn Vương Phong Miên thoáng chốc hài lòng với câu trả lời của Hàn Tuấn Lãng, không nghĩ nhiều anh liền ôm chặt lấy eo Thường Hi nhanh chóng rời đi để lại khuôn mặt tiếc nuối của Hàn Tuấn Lãng.
....
Thời điểm Vương Phong Miên và Cửu Thường Hi trở về là đã mười giờ đêm và cũng là cáp điện sửa xong.
" Phong Miên có nhất thiết anh phải ngủ cùng em không "
Nằm ngủ trong vòng tay rắn chắc của anh Thường Hi cảm nhận được hơi ấm từ anh nhưng cô có chút ngượng ngùng vì đây là lần đầu tiên cô ngủ cùng với đàn ông, ngược lại Vương Phong Miên vẫn bình thản vòng tay ra eo cô bắt đầu sờ soạng.
" Lạ giường nên anh không thể ngủ được nhưng ngủ với em là quyết định sáng suốt nhất của anh "
" Nhưng anh đừng có vô lại mà sờ soạng người em chứ "
Thường Hi nhanh chóng bắt kịp cái tay hư đốn đang dần di chuyển đến ngực cô, khẽ lườm quýt như đang nhắc nhở anh không được làm loạn. Nhưng nhường như anh không mải miết đến vẫn cứ đưa bàn tay to lớn có chút thô chạm vào bầu ngực căng tròn của cô mà ra sức nắn bóp.
" Không sao đâu ! ngủ đi, anh không làm gì quá giới hạn với em đâu "
" Um...Anh nhẹ tay một chút được không, đau đấy "
Đúng thật là ? cô thật sự bất lực với người đàn ông to lớn này, Thường Hi đang ngao ngán thì bất ngờ anh nhổm người đè cô dưới thân. Cô lúc này mới phát hiện ra gương mặt của Vương Phong Miên dần thay đổi khó có thể miêu tả được.
" Hi Hi, em giúp anh được không ? "
" Giúp ? nhưng giúp gì mới được "
Cửu Thường Hi như có cảm giác nguy hiểm đang dần kéo đến, ánh mắt lưu mờ của Vương Phong Miên trở nên đục ngầu bởi dục vọng sinh lý đột nhiên trở lại, thật tình anh không hiểu lý do tại sao mỗi khi gần cô cho dù nhất cử nhất động nhỏ thôi là một sự ham muốn trỗi dậy, huống hồ ban nãy nghe thấy tiếng ngâm nga nho nhỏ của cô.
Anh không hề hé môi lấy một lời, chỉ hơi khum người cúi đầu hôn lấy đôi môi mỏng nước của Thường Hi, cứ như thế mà ra sức mút mát đến nỗi phải phát ra tiếng kêu chụt chụt thật ái muội.
Vì để Thường Hi thoải mái anh không nên cứng nhắc quá, anh đỡ tay vào phần cổ của cô để giúp cô cảm thấy dễ chịu, thoải mái hơn. Còn Thường Hi thì ngây ngô nhút nhát cứ mặc cho anh mút môi đến sưng tấy.
Cứ như thế Vương Phong Miên chưa hề có ý định buông tha cho cô mà càng ra sức hôn khắp quanh miệng Thường Hi, cảm nhận người dưới thân đang mếu máo anh không nhịn được mà buông ra phì cười.
" Anh...Anh cười gì chứ ? không được cười, có biết em ngượng ngùng lắm không hả "
Vì xấu hổ nên Thường Hi trở nên lắp bắp mắng mỏ Vương Phong Miên ngược lại anh lại thấy cô vô cùng đáng yêu, anh yêu thương miết nhẹ làn môi sưng đỏ của cô.
" Ngoan nào Hi Hi, đừng mắng nhiếc anh như thế chứ ? thay vì mắng anh thì em vẫn nên dưỡng giọng lại "
" Anh..."
Thật tình mỗi câu nói của anh lại khiến cô thêm khó hiểu, dưỡng giọng là có ý gì ? Thường Hi vẫn đang trong tình trạng suy nghĩ thì bất ngờ Vương Phong Miên đã cởi xong cái quần short thể thao chỉ để lại mỗi quần lót.
Cửu Thường Hi nhất thời đứng hình không tài nào ngọ nguậy, gương mặt cô bỗng chốc đỏ bừng bừng lên toan định quay mặt sang đi nơi khác thì bất ngờ bị anh ép nhìn thẳng vào người anh.
" Hi Hi đừng trốn tránh, sau này em cũng phải thấy thường xuyên thôi "
" Phong Miên, anh cởi...cởi quần ra làm gì vậy ? còn không mau mặc vào đi chứ "
Trái lại Vương Phong Miên nở một nụ cười nham hiểm ngay cả ánh mắt đê tiện nhìn cô chăm chú, giọng nói trở nên khàn khàn.
" Ai đời nào cởi ra rồi mặc vào "
" Vậy anh tính làm gì ? "
Vương Phong Miên không nói gì, anh đứng phắt dậy bình thản cởi nốt chiếc quần lót ra, Thường Hi nằm bất động trố mắt kinh hãi nhìn vào vật nam tính to lớn kia.
Lúc sau cô lấy lại bình tĩnh vội ngọ nguậy phản kháng nhưng đều bất thành vì anh đã thành công trụ cô lại.
" Đừng sợ Hi Hi, em có thể giúp anh được không "
" Nhưng...bằng cách nào "
Anh chưa thể nói vội chỉ lần nữa cúi xuống hôn vào cổ trắng nõn của cô mút thật mạnh khiến nơi đó trở nên đỏ tím.
" Bằng miệng của em "
Biết bản thân không thể thoát thân cũng không có khả năng làm nũng với anh, Thường Hi khẽ mím môi gật đầu thay vì mở miệng trả lời.
Vương Phong Miên được sự cho phép liền vui sướng, Thường Hi vẫn giữ nguyên tư thế nằm ngủ còn anh ngồi ngay trước mặt cô, hai chân đặt song song với ngực cô vài hai đầu gối quỳ rạp. Ngay sau đó anh đưa vật nam tính to lớn kia đưa vào trong miệng cô.
Thường Hi bất giác nhắm tịt mắt lại, khi vật nam tính đã đưa vào miệng nhưng cô lại bối rối không biết làm gì tiếp theo. Thấy vậy anh chỉ cười nhẹ rồi bảo.
" Em thử mơn trớn nhẹ bằng lưỡi, nhớ không được cắn đâu đấy "
Updated 32 Episodes
Comments
Chang🙋♀️
anh ko lm j quá với giới hạn với em đâu ĐIÊU
2022-08-16
3