Hai người một trước một sau chạy ra ngoài. Có vài 'thân thể kì dị' phát hiện ra cậu, lập tức bị Tư Truy dùng thanh sắt đập, nhân lúc 'nó' ngã ra chạy đến một quán ăn vặt gần đó.
Dù là những người kì dị nhưng Tư Truy rất nhanh phát hiện động tác của chúng rất chậm chạp, trì độn, thấy con mồi sẽ gào lên đuổi theo, chỉ cần chạy đủ nhanh và có vũ khí trên tay sẽ thoát được.
Một mạch chạy vào trong quán ăn, thở hổn hển liếc nhìn xung quanh, cậu nhanh tay đóng cửa lại.
Quán ăn vặt rất nhỏ, nhưng cánh cửa chắc chắn đấy là lý do Tư Truy chọn trốn ở đây.
Cả hai xếp một vài thứ để chặn cửa, dùng giấy báo bên cạnh hất nước làm ướt rồi dán lên cửa như vậy sẽ che được tầm nhìn, sau khi dán xong khẽ thở phào một hơi. Bấy giờ hai người mới để ý một người ở trong góc.
Đôi mắt dã trắng, làn da xanh xạm, nhìn đã biết cái vật không thể xác định là gì kia, nó cứ chằm chằm nhìn hai người, vặn vẹo thân hình từng bước chậm chạp đi qua.
Tư Truy nhanh tay tiến lên đạp một phát vào đầu người nọ, kiếm được sợi dây thừng ở quầy tính tiền, thuần thục trói người.
Cô gái nhìn thấy hết cảnh này, mắt không khỏi trợn to, sau khi bình tĩnh trở lại cô cũng đã nhìn rõ tình hình, biết anh trai này đã cứu cô, không khỏi có chút cảm động nghĩ.
Phải ôm cái đùi lớn này mới được.
(;ŏ﹏ŏ)
Sau khi trói người lại vứt qua một bên Tư Truy tìm một chỗ tùy tiện ngồi xuống thần sắc mệt mỏi thoáng liếc qua cô gái.
Cô gái nuốt một ngụm nước bọt, chủ động nói:
"Ờm...cái đó em tên là Tô Mãn, cảm ơn anh đã cứu em..." nói xong liếc nhìn cậu một cái lo lắng vò cái áo, dáng người Tô Mãn nhỏ nhắn, mái tóc đen hơi rối, đôi mắt đá mèo vẫn còn ửng hồng do vừa khóc, cô mặc đồng phục cao trung chắc vẫn còn đang là học sinh.
"Tùy tiện thôi."
Tô Mãn nhìn tình hình không mấy khả quan qua khe lại bắt đầu lo lắng hỏi cậu.
"Rốt cuộc mấy người này bị làm sao vậy, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy cơ chứ?"
"Tôi cũng không biết...." Cậu không nghĩ được gì nhiều, bình tĩnh trả lời Tô Mãn.
Tô Mãn lại quay vào nhìn cái thứ đang bị trói kia, nó cứ gào thét mãi bị Tư Truy nhét miếng vải vào mồm chỉ có thể gừ gừ vài tiếng nhưng khuôn mặt điên cuồng hận không thể vồ lấy hai người.
Rùng mình một cái Tô Mãn rời tầm mắt đi, thấy cái anh trai cứu cậu đang đứng chọn vài món ăn vặt. Cô cảm thấy anh trai này rất can đảm nha, giờ phút này vẫn có thể ăn được, hơn nữa nhìn rất đẹp trai, tóc dài nhưng không nữ tính lại mang một phong cách riêng biệt, đôi mắt đen như vô tình liếc kia làm người khác chết đứng,lại còn thêm nốt ruồi ở đuôi mắt càng thêm phong tình, người này trời sinh thể chất quyến rũ rồi, cô nghĩ vậy.
'Anh trai' chợt nhận ra cái gì đó, quay đầu nói với cô một câu không đầu đuôi.
" Tư Truy. "
"Hả.." Tô Mãn biểu tình ngơ ngác mãi mới nhận ra là cậu đang giới thiệu tên.
Tô Mãn ngượng ngùng gãi gãi đầu, cũng học theo cậu chọn đồ để ăn, sống phải biết tiến lên, cho dù nhỡ lát nữa có chết cũng phải ăn no cái đã.
Sau khi cả hai ăn xong bắt đầu bàn bạc với nhau.
Tô Mãn hỏi Tư Truy sau này phải sống thế nào?
Cậu im lặng không nói trước được. Nếu ở mãi trong này cũng không được, lượng thức ăn này không đủ.
Quân đội nhà nước có thể tìm thấy được hai người để cứu không?
Còn có, hiện tại ở ngoài kia có bao nhiêu người còn sống?
"Có lẽ chúng ta phải ra ngoài tìm thức ăn, nếu không sẽ chết đói." Tư Truy bình tĩnh nói ra suy nghĩ của minh.
Tô Mãn có hơi sợ sệt liếc ra ngoài.
"Lỡ bị mấy người ấy cắn thì làm sao?"
Cắn cắn răng cô hỏi.
"Còn có thể làm sao, nếu tiếp tục ở lại cũng chỉ còn nước chết đói" cậu lãnh đạm nhìn cô, ánh mắt kia như thể nói
'nếu cô không đi thì cũng đừng mong nhờ vả gì tôi'.
Tư Truy không biết trước kia cậu như thế nào, nhưng bây giờ cậu sẽ không vì một người xa lạ mà bỏ qua tính mạng mình, cậu tự cảm thấy cả hai đều có chân tay tự lo cho chính mình, dựa dẫm vào người khác sẽ chẳng có ý nghĩa gì.
Tô Mãn nhận được ánh mắt của cậu cũng không nói gì gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Nếu vậy thì đợi sáng mai rồi đi, bên ngoài trời sắp tối rồi." Tư Truy hài lòng nói.
Không có tiếng đáp lại, cả hai ăn ý không nói gì tiếp cho đến tối.
Tư Truy ngồi ngẩn người, tiếng gầm gừ cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu.
Cái vật kia bị cả hai lãng quên lại bắt đầu không yên phận, giãy dụa điên cuồng, Tư Truy cầm thanh sắt bước gần đến nó.
Dường như cảm nhận được hơi thở sống đến gần nó càng kích động hơn. Tư Truy không do dự đập thật mạnh vào đầu nó, đập một phát không chết lại tiếp tục đập đến khi cái đầu nát bét mới thôi.
Thanh sắt tùy tiện lấy ở cạnh thùng rác, không biết của đám côn đồ nào để lại, chuyên dùng để đánh người, nhìn nhỏ nhưng nặng.
Tô Mãn trợn mắt nhìn một hồi mới nói "Có...có phải đây được gọi là giết người không."
Tư Truy lạnh nhạt lên tiếng
"Không phải, đây là...tự vệ." trong đôi mắt cậu không hề có một tia cảm xúc, lãnh lẽo nhìn thảm trạng dưới đất, dù cho là lần đầu tiên ra tay nhưng cậu vẫn không cảm thấy phản cảm hay tâm lí không ổn định, tựa như nó là một điều rất bình thường.
Tư Truy quay qua nhìn Tô Mãn
"Nếu muốn sống sót, từ giờ phải làm quen với nó đi."
Tô Mãn hơi sợ ánh mắt của cậu lui về đằng sau gật gật đầu.
Cậu có chút mệt mỏi nói
"Đi ngủ sớm đi, mai còn lên đường."
không chờ Tô Mãn gật đầu cậu đã đi tìm một chỗ tương đối sạch nằm xuống, lấy bìa cát tông đắp lên người.
Tô Mãn nhìn bóng lưng của cậu một lúc, cuối cùng thở dài cũng tìm chỗ sạch để ngủ.
Updated 58 Episodes
Comments