CHƯƠNG 2

Lâm Vũ sao ?

Trái tim của cô giờ đây vừa hồi hộp, lo lắng và vui mừng khi nghe thấy tên Lâm Vũ này.

"Con đây nè mẹ, mẹ kêu con có chuyện gì sao...?" một âm thanh lạnh lùng nhưng lại ấm áp vang lên bên tai cô lúc này.

Cậy ấy xuống đây lúc nào vậy?

Trần Vy giật mình khi nghe thấy giọng nói của cậu ấy. Cô lại nghe âm thanh quen thuộc ấy đã bao nhiêu lâu rồi cô chưa nghe lại, đã 5 năm rồi. Bỗng trước mắt cô xuất hiện một người con trai cao ráo, với đôi mắt lạnh lùng nhưng khi cô nhìn vào thì lại cảm thấy rất ấm áp.

Thục Như quở trách Lâm Vũ "Con xem con kìa con quên hôm nay là Vy Vy sẽ dọn đến đây để sống một thời gian sao".

Lâm Vũ giật mình, chuyển tầm mắt sang người ngồi kế mẹ mình. Mặt của cô lúc này rất nóng, không dám ngẩng đầu lên gặp Lâm Vũ chợt cô nghe thấy giọng nói trên đầu mình vang lên "Vy Vy lâu rồi không gặp".

Cô bối rối nhìn cậu ấy, gương mặt của cậu ấy chẳng có biểu cảm gì làm cô cảm thấy rất ngượng ngùng và bối rối.

Cô trả lời lí nhí "Đúng vậy...Lâu...lâu rồi không gặp cậu" giọng nói của cô rất nhỏ nhưng đủ để Lâm Vũ và Thục Như nghe được.

Lúc này, Lâm Hào Kiệt và chú Triệu từ trên lầu đi xuống thấy có cả Lâm Vũ nữa liền cười hỏi "Hai đứa được xem như là thanh mai trúc mã với nhau sao gặp nhau hai đứa im lặng vậy?"

Thục Như nghe vậy liền quở trách "Cái ông này, Lâm Vũ nó mới xuống thôi là ông đã xuống ngay làm sao mà hai đứa nó nói chuyện được chứ".

Trần Vy và Lâm Vũ đều không nói gì nhưng cô cảm giác rằng Lâm Vũ muốn nói gì đó với cô. Sau khi bữa tối xong, Thục Như dẫn cô vào phòng ở của mình. Khi bước vào cô rất ngỡ ngàng đây là một phòng thật sự dành cho một thiếu nữ.

Có lẽ dì Lâm đã cho người bài trí căn phòng này phù hợp với mình, vừa nghĩ đến đây thì trong lòng cô lại cảm thấy rất ấm áp. Thục Như sợ cô không vừa ý căn phòng này nên hỏi cô ngay

"Vy Vy con thấy sao căn phòng trang trí như vậy có được không?"

Cô nghe ra được giọng nói lo lắng của dì Lâm, cô liền trả lời dì Lâm "Dạ dì trang trí căn phòng này rất đẹp con rất thích. Màu xanh nước biển là màu mà con rất yêu thích. Cảm ơn dì đã trang trí căn phòng này theo sở thích của con".

Căn phòng được trang trí theo màu xanh nước biển mà cô rất thích, ở cạnh giường ngủ của cô chính là một cái ban công. Ở ngoài ban công còn có một chỗ ngồi và một xích đu, có lẽ dì Lâm vẫn còn nhớ những sở thích lúc nhỏ của mình. Cô tham quan căn phòng này, tuy xa lạ nhưng lại có sự ấm áp và gần gũi mang đến cho cô một cảm giác quen thuộc.

Thục Như bước đến gần cô nói với cô "Trời cũng không còn sớm nữa con cũng mau tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi".

Cô nhìn đồng hồ giờ cũng là 9 giờ rồi cô liền nói với Thục Như "Dì Lâm cũng về phòng nghỉ ngơi đi hôm nay dì cũng đã mệt rồi dì nên nghỉ ngơi sớm đi".

Cô dẫn dì Lâm ra cửa vừa nói, Thục Như liền cười bảo "Được được vậy dì về phòng nghỉ ngơi đây, kế phòng con chính là phòng của Lâm Vũ có gì con cứ qua phòng mà nhờ nó nha".

Cô gật đầu cười bảo "Dạ con biết rồi" nhìn dì Lâm đi về phòng của mình cô nhìn sang phòng bên cạnh. Lâm Vũ không biết giờ này cậu ấy đã ngủ chưa ta? Vẫn không nên làm phiền cậu ấy thì hơn. Cô bước vô phòng đóng cửa lại cùng lúc đó cửa phòng bên cạnh mở ra.

Cô từ trong phòng tắm bước ra vừa lau tóc vừa kiếm máy sấy "Ngâm nước nóng như vậy thật là thoải mái, vất vả cả một ngày cuối cùng cũng thư giãn. Nhưng mà mình không biết Lâm Vũ có còn giận mình không nữa,haizzzz... "

Cô nhìn xung quanh một lượt cuối cùng cũng tìm thấy máy sấy tóc, vừa sấy vừa nghĩ

Dì Lâm đối xử thật tốt với mình, ở đây mang lại cảm giác ấm áp như một gia đình.

Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên làm cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Cô cầm điện thoại lên,nhìn thấy tên trên điện thoại cô liền bắt máy ngay còn chưa kịp nói gì bên kia đã nói trước

"Alo, Vy Vy cậu về nước rồi hả? Ngày mai chúng ta tụ họp đi lâu rồi không gặp không biết cậu còn nhớ mình không nữa".

Cô thật sự hết nói nổi với cô bạn thân này của mình, cô ấy tên là Nhã Tịnh là bạn từ thuở nhỏ của cô

"Nhã Tịnh, cậu có cần nói quá vậy không cậu và mình không gặp nhau nhưng vẫn call video thường xuyên mà".

Nhã Tịnh nghe thế liền nổi nóng lên "Cậu nói gì chứ call video chứ có gặp đâu, lâu lâu mình qua bên đó mới gặp thôi. Mà thôi bỏ qua chuyện này đi cậu và Lâm Vũ đã làm hòa chưa?"

Nghe Nhã Tịnh nhắc đến chuyện này, cô lại cảm thấy rất chán nản "Chưa nữa, hôm nay mình vẫn chưa nói được câu nào với cậu ấy cả."

Nhã Tịnh chỉ biết thở dài "Hai cậu ở chung một nhà mà chưa giải thích nữa sao. Chán hai cậu thiệt đó. À đúng rồi, hay chuyện ngày mai tụ họp cậu mau đi nói với Lâm Vũ đi như vậy hai người sẽ có thể giải thích với nhau rồi".

Nghe Nhã Tịnh nói vậy trong lòng cô cũng đã quyết định "Mình biết rồi cảm ơn cậu nhiều lắm Nhã Tịnh ".

"Ây da không gì, không gì. Thôi mình đi gọi điện thoại với Hạo Hiên nói chuyện đây. Bye bye, mai gặp hai cậu."

"Bye bye".

Cúp máy với Nhã Tịnh xong cô vẫn không có can đảm đi qua phòng Lâm Vũ. Cô cứ đi tới đi lui trong phòng lúc đó có tiếng gõ cửa phòng vang lên.

Trần Vy giật mình đi ra mở cửa thì ra là dì Lộ "Dì Lộ có chuyện gì sao?"

Dì Lộ thấy cô đi ra liền nói "Bà chủ có dặn tôi mang sữa lên cho cô và thiếu gia" vừa nói vừa đem ly sữa lên trước mặt cô.

Cô nhận ly sữa vừa nói vừa nhìn sang ly sữa còn lại "Cảm ơn dì Lộ, mà dì Lộ à ly sữa của Lâm Vũ có thể để con đem qua được không?"

Dì Lộ liên tục từ chối "Không được đâu tiểu thư cứ để tôi đưa ly sữa cho thiếu gia".

Cô vừa giành lấy ly sữa vừa năn nỉ dì "Không sao đâu mà dì, dì mau nghỉ ngơi đi nha con đem sữa qua phòng Lâm Vũ cho nha".

Thấy cô năn nỉ dữ quá, dì Lộ đành chấp nhận "Vậy làm phiền con rồi". Nhìn dì Lộ bước xuống lầu, rồi nhìn sang phòng bên cạnh cô hạ quyết tâm.

Qua phòng của Lâm Vũ cô lấy hết dũng khí để gõ cửa, sao lâu như vậy mà cậu ấy chưa mở cửa? Có khi nào cậu ấy ngủ rồi không? Cô vừa đi vừa suy nghĩ, cánh cửa tự nhiên mở ra.

Xuất hiện trước mắt cô chính là Lâm Vũ người mà cô nãy giờ suy nghĩ trong đầu.

Lâm Vũ thấy cô cũng rất ngạc nhiên liền hỏi "Có chuyện gì sao?".

Nghe thấy Lâm Vũ cô giật mình hoàn hồn, liền nói "À... ừm... mình thay dì Lộ đem sữa lên cho cậu".

Nghe cô nói vậy, Lâm Vũ nhận ly sữa trong tay cô rồi nói "Cảm ơn cậu."

Cô lắc đầu ấp úng "Không có gì đâu à... ừm...". Thấy cô ấp úng Lâm Vũ liền hỏi "Còn có chuyện gì sao?" .

Cô nghe vậy liền nói "Là như vậy, ngày mai Nhã Tịnh kêu mình và cậu ra tụ họp với mọi người lâu rồi không tụ họp".

Nghe cô nói vậy, Lâm Vũ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu bỗng nghe cô nói "Cậu còn giận mình chuyện năm đó mình ra nước ngoài mà không nói với cậu không?".

Khi cô hỏi câu đó xong, cả hai đều im lặng có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên sàn

"Mình không còn giận cậu nữa cậu đừng để ý. Với lại lúc đó gia đình cậu xảy ra chuyện như vậy mình cũng không trách cậu đâu."

Nghe được câu trả lời của Lâm Vũ lòng cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều nhưng cô vẫn còn một câu hỏi để hỏi "Tại sao mình gọi với nhắn tin cho cậu, cậu lại không trả lời chứ?"

Nghe vậy Lâm Vũ xoa nhẹ đầu cô rồi trả lời "Điện thoại mình lúc đó bị hư nên không trả lời được. Được rồi cũng không sớm nữa cậu mau về nghỉ ngơi đi ngày mai gặp".

Khi nghe được đáp án lòng cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô cười nói với Lâm Vũ "Vậy cậu cũng nghỉ ngơi sớm đừng thức khuya quá. Ngủ ngon".

"Ngủ ngon".

Nhìn cô quay về phòng, Lâm Vũ cầm ly sữa trên tay quay vào phòng "Trước giờ mình có bao giờ uống sữa trước khi ngủ đâu. Mẹ lại bày trò rồi".

Lâm Vũ vừa nhìn ly sữa vừa cười "Thôi coi như hôm nay mình uống ly sữa này vậy".

Hot

Comments

Mặp

Mặp

Bạn nên cách ra. Mình rơi loạn mắt

2021-12-30

0

🛸🌀Thượng Quan Hải

🛸🌀Thượng Quan Hải

Bà mẹ đã tạo cho cơ hội r mà không biết nắm bắt thời cơ🤣

2021-12-29

0

Fruit or Food🍌

Fruit or Food🍌

nếu như bạn thêm độc thoại nội tâm nữa là ổn áp rùi :3

2021-12-23

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play