Sở Chu Khiếu vừa thấy hắn thì ra vẻ tay bắt mặt mừng, nhưng vẫn không chịu buông Diêu Nhân ra, lão càng ôm chặt cô hơn, đi mấy bước về phía Lôi Phổ Mặc, chênh lệch chiều cao quá lớn khiến lão sinh ra một loại áp lực.
Dưới ánh đèn sáng rực của nhà vệ sinh, thân hình mập mạp của Sở Chu Khiếu càng thêm nặng nề trong mắt Lôi Phổ Mặc, lão thất tha thất thểu tiến lên, đôi mắt ngà say mông lung nhìn Diêu Nhân rồi lại hướng ánh nhìn về phía Lôi Phổ Mặc, đôi mắt lão sáng như đèn pha. Đúng là rượu có thể khiến lòng can đảm của con người được nâng cao, thường ngày chỉ cần loáng thoáng thấy bóng của Lôi Phổ Mặc, lão đã sợ đến tay chân cuống cuồng, gặp được trùm xã hội đen đứng đầu nước S, không sợ đến mất mật mới là lạ, nhưng hôm nay lão ta đặc biệt to gan, gặp hắn không những không sợ mà còn ra vẻ bạn cũ lâu ngày, cứ toét miệng cười một cách thô lỗ.
"Là Lôi lão đại đây mà, lúc nãy Sở tôi còn nghĩ mắt hoa, thì ra đúng là cậu rồi haha, hôm nay được dịp diện kiến thật khiến Sở tôi cảm thấy vinh hạnh."
Động tác của lão vẫn thô lỗ như cũ, trước mặt của Lôi Phổ Mặc vẫn không quên sờ mó vào người Diêu Nhân, cả người cứ như bị côn trùng bò ngứa ngáy, Diêu Nhân khó chịu cựa quậy, cô muốn vùng ra nhưng thực lão già này mạnh quá, không phải lão ta say rượu đến nhũn người rồi sao...
"Giám đốc Sở thật khiến Phổ Mặc mở mang tầm mắt, khẩu vị của ngài? Thích kiểu non trẻ như thế này sao?" Lôi Phổ Mặc nói một cách châm biếm, nhìn Diêu Nhân không ngừng vùng vẫy thì chỉ đáp bằng cái nhìn lạnh băng, giờ hắn mới có dịp nhìn kỹ, tuy cô gái này tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng dung nhan sắc sảo, từng nét trên khuôn mặt đều cân xứng và hài hòa, nhất là đôi mắt nâu long lanh, giống như giọt sương trong trẻo đậu trên cánh hoa anh đào, nhưng lại chứa sự sầu bi ảm đạm, không hợp!
Một bên má trắng nõn của cô lại bị Sở Chu Khiếu đưa tay vuốt ve, những ngón tay vươn mùi thuốc lá lại lạnh lẽo thẩm thấu vào da thịt, đem khuôn mặt vừa được nước mát làm cho tươi tỉnh giờ trở nên lạnh như băng, Diêu Nhân khó khăn vặn vẹo, hình hài xinh đẹp như bị móng và bụng lợn làm cho biến dạng. Xem ra người đàn ông kia xuất hiện mục đích chỉ là muốn xem trò vui, hắn không hề có thiện ý muốn giúp đỡ cô.
"Xin ông thả ra cho, tôi không muốn cùng ngài đi uống rượu, người nhà còn đang đợi tôi về dùng bữa, giám đốc Sở xin tự trọng!" Diêu Nhân không thể nhẫn nhịn thêm nữa, giọng nói cũng có phần mất bình tĩnh, dù cho lão có là ông trời đi chăng nữa cũng không được phép tự tiện đụng chạm, cô của cô còn đang đợi cô trở về, nếu không thể về sớm bà ấy nhất định sẽ đi tìm, nghĩ đến đây, gương mặt xinh đẹp liền biến sắc, cô cố gắng đứng thẳng người, dùng hết sức bình sinh đẩy cánh tay mập mạp cứ Sở Chu Khiếu ra.
Lôi Phổ Mặc nhìn thấy màn này, nhưng hắn không vội đi, cả người hào sảng khoanh tay đứng nhìn, đuôi mắt đẹp dài vẽ lên một tia giảo hoạt, Sở Chu Khiếu sao? Dám ở trước mặt hắn giở trò, còn không xem bản thân mình già đến mức nào, con muốn trâu già gặm cỏ non? Không sợ trong lúc ân ái sẽ bị tăng xông mà chết?
"Này này, đừng để ta mất mặt trước Lôi lão đại! Cô còn không biết điều, coi chừng muốn vào đại học cũng không được!" Lão ta ăn không được thì phá cho hôi, nghiến răng nghiến lợi nhìn Diêu Nhân, lão nghiêng người, hơi thở ám muội nặng mùi cồn thổi vào tai cô, lão lại giở giọng làm ngọt "Cô bé nghe lời một chút, đừng nói là vào Đại học, em muốn lên trời anh cũng đồng ý!"
Những lời này của Sở Chu Khiếu càng nói càng không ra gì, lại cố gắng hạ thấp giọng để mong có thể dỗ dành được con thỏ trắng, lão đã nhắm trúng, muốn thoát cũng đừng hòng.
"Giám đốc Sở, cô bé này ít ra cũng đáng tuổi con gái ngài, ông nuốt không sợ mắc nghẹn?" vẻ mặt Lôi Phổ Mặc lạnh nhạt, hắn nhìn Sở Chu Khiếu một cách khinh thường, dù hắn không phải là ham mê nữ sắc nhưng... Cơ Phi của hắn thích đôi bàn tay đó, thích tiếng đàn thanh thanh của nó tạo ra nó, những thứ người phụ nữ của hắn đã thích rồi, hắn sẽ không để nó bị hủy hoại trước mắt mình.
Bởi lời nói bất chợt của hắn khiến thân mình Diêu Nhân khẽ run lên, người này, hắn thực có ý muốn giúp cô? Vừa nãy, lời nói của Sở Chu Khiếu thực sự dọa chết cô, nếu cô không vào được Đại học như mong muốn...
Sắc mặt Lôi Phổ Mặc cực kì bình tĩnh, so với ánh mắt tức giận đỏ mặt tía tai của lão già Sở Chu Khiếu thì ánh mắt bén nhọn của hắn như thanh kiếm sắc còn đáng sợ hơn, con người đảo về phía bàn tay đang đụng chạm của Sở Chu Khiếu.
"Lôi Phổ Mặc! Ta nể tình ngươi lạ lão đại của tổ chức Ấn, ngươi lại ở nơi này buông lời cợt nhả ta? Ông trùm xã hội đen gì chứ??? Ta khinh!" Dù rất ít kẻ biết được thân phận lừng lẫy của ông trùm nước S là ai, nhưng Sở Chu Khiếu đã có dịp được gặp một lần vào bữa tiệc sinh nhật của Ngưu lão gia, lão tức đến phồng mang trợn má, tay hắn càng thêm quấn chặt lấy vòng eo của Diêu Nhân, giống như con đĩa hút máu bám mãi không chịu buông.
Tuy nói là nhà vệ sinh, nhưng nơi này được thiết kế không khác gì bên ngoài là mấy, sang trọng và thoáng mát, có thể nói là tiện nghi bật nhất. Không gian rộng lớn nhưng chỉ có ba người một chỗ tranh luận, một người với bóng lưng tuấn mỹ mà tàn khốc, Lôi Phổ Mặc căn bản không để ý đến Sở Chu Khiếu bây giờ chả khác gì đống bùn nhão, vì lão không đáng để cho hắn phải bận tâm.
Hắn lại nhìn biểu hiện của Diêu Nhân, thân hình cô trẻ trung, cả người tản ra thứ hương thơm thanh khiết của thiếu nữ mới lớn, làn da lại mịn màng, non trẻ, nõn nà khiến đàn ông nhanh chóng nảy sinh dục vọng, vòng eo thon tinh tế, lại thêm đôi bầu ngực căng tròn, ngạo nghễ, dù khuất sau lớp áo phông rộng nhưng vì hơi thở phập phồng kia càng làm cho người ta thấy điên đảo... Quả thực rất đẹp, đẹp đến kinh động hồn phách. Chả trách, lão già Sở Chu Khiếu không chết mê chết mệt.
Lôi Phổ Mặc hơi nghiêng đầu, tiếng nói mang theo độ lạnh lẽo vang lên: "Chiêu!" không những Diêu Nhân giật mình mà Sở Chu Khiếu cũng thất kinh.
Sau tiếng bước chân thưa thớt vang lên từ phía sau, một người có gương mặt đẹp như thiên sứ đi giữa, những tên vệ sĩ không biết từ đâu ra cũng tiến lên. Chiêu, chính là người có xuất thân từ sát thủ, cũng là kẻ cầm đầu nhánh lớn của Tổ chức Ấn.
Lôi Phổ Mặc đứng yên để đám người của mình bao quanh hắn, ở trước một đám vệ sĩ hắn giống như một pho tượng tinh tráng mang khí thế của thần linh, dung mạo hơn người lộ ra uy quyền làm người khác bất an.
Trong lúc đó, Sở Chu Khiếu cũng nhận thấy được sống lưng mình đang không ngừng rét buốt, bàn tay lão cũng đờ ra một phần. Thân mình Diêu Nhân hơi run lên, cô theo bản năng quay đầu nhìn về phía người đàn ông kia, hai người đàn ông kia, đúng là yêu nghiệt mê hoặc chúng sinh...
"Ông Chu, hình như ngài hơi không được tỉnh táo, có cần tôi giúp chút không?" Chiêu cười như không cười, bàn tay rắn thép đặt lên vai của Sở Chu Khiếu hơi dùng lực bóp mạnh, Chiêu quay nhìn Diêu Nhân, đôi mắt mang theo khí lạnh cùng đôi mắt đẹp của Diêu Nhân chạm nhau. Diêu Nhân hơi chấn động, trong lòng đột nhiên nổi lên sự khó hiểu, cô vội vàng quay khuôn mặt nhỏ nhắn đi nhưng lại không thể nào kiềm chế được sự kinh hoàng, người đàn ông tên Chiêu này... Là con lai!
Sở Chu Khiếu bị đau liền kêu la chói tai, lão này giờ chẳng khác gì con lợn béo bị người ta vật ra mà chọc tiết, Sở Chu Khiếu tuy lớn tuổi nhưng rất nhát gan, cái bóp vai của Chiêu khiến lão tỉnh táo đi không ít, lão chợt kinh hoàng, nhìn vào đôi mắt xanh lam của Chiêu thì không khỏi run sợ, lại nhìn đến bóng lưng chuẩn bị rời đi của Lôi Phổ Mặc, lão giờ mới nhận ra bản thân chính là đã chọc vào tổ ong vò vẽ, người đàn ông trước mắt, người đàn ông chỉ nhìn thấy bóng lưng, cả hai đều là những kẻ nguy hiểm không khác gì thần Chết là mấy, tay chân lão co rúm, sợ tới mức đầu đầm đìa mồ hôi mẹ mồ hôi con.
Lôi Phổ Mặc chuẩn bị rời khỏi, hắn không cần đích thân ra tay, Sở Chu Khiếu chỉ đáng xếp cùng hạng với tép tiêu. Trong ánh mắt Lôi Phổ Mặc không thấy chút gợn sóng, nhìn vào đôi tay nõn nà của Diêu Nhân. Sự xuất hiện của Chiêu nãy giờ không làm hắn kinh ngạc, hắn chỉ muốn xem Sở Chu Khiếu là một kẻ mồm mép khi say sẽ trở thành bộ dạng ngu ngốc như thế nào.
Vài tên vệ sĩ canh giữ ở cửa, Lôi Phổ Mặc mặt không chút biến đổi bước đi, mọi việc không cần hắn động tay, Chiêu tự biết xem xét mà hành sự.
Lôi Phổ Mặc vừa rời đi, cửa chính nhà vệ sinh cũng bị đóng lại...
"Giám đốc Sở, hy vọng lần sau gặp lão sẽ trở nên tỉnh táo hơn!" Lôi Phổ Mặc trầm ổn lướt qua Sở Chu Khiếu, mỗi bước chân đều như khắc rõ trong lòng Diêu Nhân, hắn thực sự đã giúp cô.
"Lôi lão đại, tôi sai rồi, Lôi lão đại... Tôi bị rượu làm cho mất lý trí, tôi... tôi có mất không tròng!!!" Sở Chu Khiếu bây giờ chẳng cần quan trọng ai lớn ai nhỏ, lão lập tức buông Diêu Nhân ra, chạy theo Lôi Phổ Mặc kêu gào, Chiêu đâu để cho lão thành toại, chỉ một cái vươn tay, cả người lão bị Chiêu xách lủng lẳng ném mạnh vào tường đá, Sở Chu Khiếu đau đớn lồm cồm muốn bò dậy, lại bị đàn em của Chiêu vặn tay rồi đè bẹp xuống.
"Áa..." Trong nhà vệ sinh rộng lớn nhưng chỉ còn là tiếng la hét của Sở Chu Khiếu, ai bảo người lão đắc tội là Lôi Phổ Mặc chứ, chỉ có thể nói, đáng đời!
Diêu Nhân đứng lâu bị tê chân, cô vừa bị Sở Chu Khiếu thả ra đã mất đà ngã xuống, thân hình nhỏ như bóng cây phi lao đỗ nhào trong gió...
"Cẩn thận" giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai, cánh tay tráng kiện của Chiêu vòng qua lưng của Diêu Nhân, đỡ cả người cô đứng lên, hơi thở anh ta ấm nóng, lại mang theo mùi hương bạc hà thanh mát, Diêu Nhân bất giác bị làm cho mê hoặc.
Diêu Nhân đứng thẳng người, chân cô hơi đau nhưng vẫn giữ vẻ bình ổn, nở nụ cười khách sáo "Cảm ơn".
"Anh Chiêu, lão già này nên xử lý thế nào ạ???" Mấy tên đàn em đi lên, chờ mệnh lệnh.
Bên ngoài, khách ở tiệc trà không một ai dám mom men đến gần nhà vệ sinh, cộng với mấy tên vệ sĩ bên ngoài nghe tiếng thét kinh động nhưng mặt mũi vẫn không ai biến sắc, khách ở đó còn khiếp sợ hơn, nhiệm vụ của bọn họ chính là gác cửa không cho ai vào.
Bên trong, phải nói là thảm đến hơn cả chữ thảm, má trái của Sở Chu Khiếu vừa hay trực tiếp áp lên mặt sàn đá lạnh lẽo, đầu của lão bị một bàn chân cứng ngắc đè xuống, vừa thấy nhiều tên mặt mày bợm trợn như vậy, tình trạng thảm hại gần như cố nhìn vào mà đoán cũng không ai ngờ được lão chính là Giám đốc Sở Chu Khiếu của BK, gương mặt lão đột nhiên biến sắc.
Chiêu không quan tâm đến Sở Chu Khiếu, môi mỏng nở nụ cười yêu mến nhìn Diêu Nhân "Cô gái, em muốn tôi xử lý ông ta thế nào?" Chiêu quay đầu nhìn, từ trên cao dõi xuống, liền thay đổi âm giọng, gằn từng tiếng ý vị nói: "Hay là thế này nhé??? Bàn tay nào của lão chạm vào người, tôi sẽ thay em chặt đứt chúng!"
Diêu Nhân bị lời nói của Chiêu doạ cho hết hồn, cô chỉ nghĩ đơn giản là để ông ta xin lỗi mình, không ngờ mọi việc lại quan trọng hoá như vậy, cũng không đến mức chặt đi một cánh tay, như vậy, e là quá ác độc đi.
"Aa... Không cần đâu, không cần đâu... Tôi, tôi chỉ muốn ông ấy xin lỗi tôi là được rồi" gương mặt của Diêu Nhân tái mét, vừa rồi anh ta nói chặt tay của Sở Chu Khiếu, lời lẽ nói ra hình như không phải đùa, nhưng mà chặt tay của người khác không phải là vi phạm pháp luật rồi sao? Đám người này sao lại có thể tự tung tự tác như vậy... Lẽ nào, là xã hội đen a...
“Mau xin lỗi vị tiểu thư này!” Ngữ khí anh rất nhẹ, nhưng câu chữ lại mang theo mệnh lệnh cực đoan. Bọn vệ sĩ nghe thấy vậy lực đè trên người lão càng mạnh hơn "Nói!"
"Cô gái, là Sở tôi uống say đã làm bậy, cô giơ cao đánh khẽ tha lỗi cho tôi..." Sở Chu Khiếu khẩn trương xin lỗi, để bảo tồn tính mạnh, xin lỗi một con nhóc thì đã là gì.
Diêu Nhân tuy còn bất mãn, ánh mắt cũng vươn chút sợ hãi, nhưng cô đang gấp không tiện ở lâu, hôm nay Sở Chu Khiếu đã làm chuyện thất lễ không đáng có, lão cũng đã xin lỗi, cô cũng nên cho qua.
"Không sao, mong ông sau này dù với bất kì người phụ nữ nào, cũng không nên làm những chuyện không xứng với thân phận lão bối, tôi nói đến đây thôi, mong ông hiểu, tôi đi trước, sau này cũng không mong gặp lại ông, tạm biệt!" Diêu Nhân nhìn đồng hồ, đã quá hai mươi phút, chết rồi, không còn kịp.
"Cảm ơn anh Chiêu đã giúp, tôi còn có việc đi trước, sau này có dịp gặp lại tôi sẽ mời anh bữa cơm, anh Chiêu, cũng nhờ anh gửi lời cảm ơn của tôi với Lôi lão đại của các anh!" Nói xong, Diêu Nhân liền đi ngay, chỉ để lại bóng lưng xinh đẹp cùng mùi hương tử đàn thơm nhẹ vô cùng dễ chịu, trên tay còn đeo một chiếc vòng gỗ nhỏ.
Mời anh bữa cơm? Đây là lần đầu tiên một cô gái nhỏ nhắn lí dám mở miệng mời một tên sát thủ như anh đi dùng cơm, Chiêu thẩm lại thì cảm thấy hơi tức cười "Đợi chút! Nếu đã xem tôi là ân nhân, tên của em? Tôi cũng nên biết một chút chứ nhỉ?" Chiêu cho tay vào túi quần, đôi mắt cong lên đầy thân thiện, nụ cười của anh, chính là vũ khí bao cô gái mê mẩn.
"Tôi họ Diêu, tên một chữ Nhân, Diêu Nhân!" cô nói, nụ cười cũng trở nên yêu kiều, Diêu Nhân... Chính là thứ mà cô trân trọng nhất, là tên mà người bố cô đã khuất đặt cho cô...
Thẻ học sinh, Trung học phổ thông Amit L, Diêu Nhân lớp 12A7.
...
Chiếc xe xanh đen hơi chuyển bánh, xuyên qua màn đêm, để lại một vệt sáng chói trên mặt đường rồi nhanh chóng biến mất.
Trong xe được mở hệ thống sưởi ấm, người đàn ông ngồi trong xe, dáng vẻ ổn trọng, nửa khuôn mặt anh tuấn được ánh đèn chiếu sáng, càng nhìn càng thêm quyến luyến, bàn tay hắn rất to, những ngón tay cũng rất đẹp, thon dài tinh tế, đặt lên mái tóc mượt mà của người con gái mà nhẹ nhàng vuốt ve, một cảm giác yêu thương được lan toả, trong mắt tuy lạnh lẽo nhưng đều toàn là yêu chiều, hơi thở trầm ổn bây giờ của hắn toả ra, lại khiến người ta có cảm giác an tâm.
"Phổ Mặc, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì? Em nghe thấy có tiếng la hét" cô gái nói một cách nhỏ nhẹ, tựa đầu vào vòm ngực tinh tráng của Lôi Phổ Mặc, cảm nhận được nhịp tim đập của người mình yêu, không còn gì hạnh phúc bằng.
Ngưu Cơ Phi ngẩng đầu, chiếc cằm cao ngạo rơi vào trong ánh mắt nhu tình của cô, ánh đèn cũng đồng thời toả xuống, chiếu lên gương mặt cương nghị của hắn, đẹp đến mê người.
Lôi Phổ Mặc nhìn cô, mỉm cười, đáy mắt tràn vẻ dịu dàng như dòng nước ấm áp, rót vào người cô nhè nhẹ "Không đáng để em bận tâm, mau ngủ đi, về toà thành anh sẽ gọi em"
Ngưu Cơ Phi nhăn mặt, hắn lại giấu cô, nhìn vào nụ cười có phần yêu dị của người đàn ông, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, đôi mắt đen hiện lên vẻ làm nũng trẻ con, lại thêm một chút vẻ lo lắng cho hắn.
"Có chuyện gì cũng giấu em! Coi chừng có một ngày em bỏ mặc anh... Phổ Mặc, có phải là cha em cho người làm khó dễ anh không?"
Lôi Phổ Mặc buồn cười nhìn người con gái đang lo cho mình, cô lúc nào cũng bộ dạng nũng nịu con nít mỗi khi hỏi không được thứ mình muốn, hắn lại cười, nâng nhẹ nhàng cả khuôn mặt cô lên, để trong đôi mắt ấy chỉ chứa trọn hình bóng cô, và vẻ cưng chiều dành riêng cho cô, "Phi Phi, cha em sẽ không làm gì anh, đừng lo lắng quá, hại sức khoẻ... Không tốt cho bệnh của em, nghe lời, ngủ đi.. Anh không sao cả."
Làm sao mà không lo lắng cho được, một câu nói anh không sao cả của Lôi Phổ Mặc như một cái búa nện xuống người cô, hắn cái gì cũng muốn giấu, cô thì cái gì cũng đều muốn biết! Ngưu Cơ Phi đưa tay vòng qua lưng ôm chặt lấy hắn, áp má lên khuôn ngực rắn chắc, dịu dàng nói: "Phổ Mặc, đừng cái gì cũng không cho em biết, em là người phụ nữ của anh, lo lắng cho anh chính là trách nhiệm của em, em yêu anh, không muốn nhìn thấy anh một mình đương đầu với khó khăn..."
Lời của Ngưu Cơ Phi như hơi ấm len lỏi vào từng hơi thở người đàn ông, Lôi Phổ Mặc cảm động, đáp lại cái ôm yêu thương của cô, cúi người hôn lên mái tóc thơm mùi oải hương, rồi lại trầm giọng cười, "Anh sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì, Phi Phi chỉ cần em chữa bệnh cho tốt, anh cái gì cũng không muốn nghĩ tới, thời gian sau này, mỗi ngày anh đều ở bên cạnh em!" Đúng vậy, chỉ cần cô khỏi bệnh, những chuyện lớn nhỏ của tổ chức đều có người thay hắn tiếp quản, cô muốn đi đâu, hắn đều có thể đưa cô đi, hắn sẽ cưới cô, cùng cô sống hết quản đời còn lại ở một nơi bình dị, những chuyện chém chém giết giết, hắn cũng sẽ không bao giờ tham gia vào nữa...
"Được, em nghe anh" Đôi mắt Ngưu Cơ Phi thoáng trầm xuống, mang một vẻ tĩnh lặng mà u buồn, chưa bao giờ cô có cảm giác sợ mất đi như bây giờ, căn bệnh cô mắc phải, e rằng khó mà chữa khỏi...
Updated 34 Episodes
Comments
𝘔 𝘰 𝘰 𝘳 𝘦
ừm thì anh hùng cứu mỹ nhân he:)))
2021-12-24
2