Chương 2: Nửa người nửa yêu

Đường Ngọc đứng nhìn Cẩm Vân Hiên bằng ánh mắt dò xét. Vì có quỷ trong lòng nên Cẩm Vân Hiên ngại ngùng cúi gằm đầu, không biết qua bao lâu Đường Ngọc mới cất tiếng nói: “Sư đệ gặp ta cũng đâu cần hành đại lễ như vậy?”

Đến giờ mới nhớ ra bản thân vẫn còn đang quỳ, Cẩm Vân Hiên vội vàng đứng dậy phủi y phục trên người, hắn cảm thấy quá mất mặt đưa tay lên sờ nhẹ sống mũi.

Đường Ngọc lạnh lùng hỏi: “Đến chỗ ta có chuyện gì?”

Đỉnh Vân Phong ngoài trừ một vài người đến thu dọn đã rất lâu rồi không có đệ tử nào dám đặt chân tới, bởi vì trên dưới Lạc Thiên kiếm phái ai cũng đều sợ y.

Cũng không phải Đường Ngọc gặp người đánh người, có lẽ do ngày xưa y quá chú tâm vào tu luyện nên đã bỏ lỡ những mối quan hệ với huynh đệ đồng môn. Tài năng của y vượt trội hơn người, tuổi còn trẻ mà đã bỏ xa những người cùng trang lứa, khó tránh khỏi có người ghen ghét đố kỵ, nói y kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì. Người này truyền tai người kia, lâu dần ai cũng nhận định y chính là một kẻ như vậy nên không ai dám lại gần.

Không phải là Đường Ngọc chưa từng mở lòng với người xung quanh, thế nhưng bề ngoài của y vốn dĩ đã lãnh đạm tạo cho người đối diện cảm giác gượng gạo, nói chuyện cũng cẩn thận từng câu từng chữ.

Lâu dần y cũng hình thành thói quen không tiếp xúc với ai nữa. Lạc Thiên kiếm phái hơn ngàn đệ tử, chỉ duy nhất mình y độc lai độc vãng.

Cẩm Vân Hiên gãi gãi đầu, đến chỗ y có chuyện gì hắn cũng không biết có được không?

Đột nhiên nhớ đến tháng sau chính là năm mới, trưởng môn cho tổ chức một bữa tiệc mừng mời tất cả đệ tử các phong, theo lẽ cũng nên đến mời y. Cẩm Vân Hiên cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói: “Tháng sau là năm mới rồi, không biết sư huynh có…”

“Không đi.” Còn chưa kịp nói hết câu Đường Ngọc đã cắt ngang: “Từ trước đến nay ta đều không tham gia, chẳng lẽ ngươi không biết?”

Cẩm Vân Hiên nuốt khan một ngụm. 

Biết, cái này hắn biết chứ! 

Cho nên năm nào đệ tử đưa tin cũng né luôn nơi ở của y ra mà!

Bỗng không khí trở nên lúng túng hẳn đi, nói chuyện với Đường Ngọc còn khó hơn là tu luyện, thà rằng bắt hắn ngồi thiền đả tọa còn thú vị hơn. 

Nhưng Cẩm Vân Hiên cũng không thể thấy khó mà bỏ cuộc dễ dàng như vậy, sư tôn phải tin tưởng hắn như thế nào mới giao cho hắn trọng trách lớn lao này, hắn không thể để cho sư tôn thất vọng.

Nghĩ vậy Cẩm Vân Hiên cũng cảm thấy can đảm hơn chạy đến chắn trước mặt Đường Ngọc cười nói: “Nhị sư huynh, ngày mai ta lại đến chỗ huynh nữa được không?”

Đường Ngọc thoáng sửng sốt, không biết có phải Cẩm Vân Hiên nhìn nhầm hay không mà trên mặt y còn hiện lên vài phần đề phòng hỏi lại: “Đến chỗ ta?”

Cẩm Vân Hiên gật gật đầu.

“Làm gì?”

Cẩm Vân Hiên bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Sư huynh là đệ tử giỏi nhất trong môn phái, tài mạo song toàn, tuổi trẻ tài cao ai nghe tên cũng phải trầm trồ khen ngợi, là người mà ta ngưỡng mộ…”

Đường Ngọc: “Nói tiếng người.”

Cẩm Vân Hiên cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: “Muốn nhờ sư huynh dạy ta luyện kiếm.” 

“Có gì không hiểu thì đi hỏi sư tôn.” Đường Ngọc lướt ngang qua người hắn không có một chút ý định gì chấp thuận. “Ta không biết dạy người khác.”

“…Sư huynh!” Hắn còn muốn năn nỉ thêm nhưng Đường Ngọc đã ngự kiếm rời đi, để lại cho hắn bóng lưng dần khuất. Cẩm Vân Hiên vội vàng nói với theo: “Ngày mai ta lại đến tìm huynh!”

Động tác Đường Ngọc thoáng dừng lại, linh quang trong mắt khẽ động nhưng chỉ trong thoáng chốc. 

Người khác cứ nghĩ trên đinh Vân Phong chắc hẳn phải xa hoa lắm, Tống Minh Diệp thương y như vậy, bao nhiêu linh thạch và pháp bảo thượng phẩm đều được người dâng lên không ngớt, chỉ tu luyện không thôi một mình y dùng đến bao giờ mới hết.

Nhưng đâu ai biết tất cả những vật đó đều được Đường Ngọc cất cẩn thận vào trong túi trữ vật, còn nơi mà y đang sống bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Ngoài trừ căn nhà gỗ ba gian, đồ vật ít cũng đến đáng thương, nhìn chung quanh chỉ duy nhất một chiếc bàn gỗ, một ấm trà, trong phòng ngủ độc một cái giường kê sát vách. 

Ngoài sân cũng không khác là bao, chiếc bàn đá kê dưới gốc cây hoa mộc lan, tuy đơn sơ nhưng hoa nở quanh năm, áng mây trôi bồng bềnh uốn lượn khắp lưng chừng núi, đứng nơi đây có thể nhìn rõ bình minh lên, cảm giác yên bình hài hòa mang đậm chất tiên khí.

Sư tôn thường hay đùa rằng y còn trẻ mà cứ như tiên nhân sống ẩn vậy.

Thế nhưng đối với Đường Ngọc như vậy cũng đã quá đủ rồi, y không dám đòi hỏi gì thêm, bởi vì y biết những thứ hiện giờ mình có chỉ là đang vay mượn, nên cũng không dám tiêu hao phung phí.

Hiện giờ trong mắt người ngoài y như đứng trên đỉnh cao chỉ có thể ngước lên nhìn mà không thể chạm tới, nhưng nếu bí mật y là nhi tử của ma vương lộ ra ngoài chỉ sợ rằng ngay sau đó thôi là cảnh vạn kiếp bất phục. 

Nhân tộc hận nhất là ma tộc, nếu biết y danh không chính môn không thuận lấy thân phận người thường trà trộn vào môn phái chắc chắn họ sẽ không để y yên.

Từ trước đến nay Đường Ngọc chưa từng muốn lừa dối ai cả, ngay từ đầu y cũng không hề biết bản thân mang trong mình dòng máu nửa người nửa yêu, mãi đến tận năm mười bảy tuổi, dấu ấn phong ấn trên người y dần hiện ra, kí ức như thủy triều dần ùa đến khiến y thấy rõ mọi chuyện.

Mẫu thân của y cũng là một nhân sĩ tu tiên, còn là nhi nữ của trưởng môn Đọa Nguyệt cung, từ nhỏ đã được nâng niu chiều chuộng, vốn dĩ tương lai mở rộng nhưng lại cứ yêu phải một người không nên yêu.

Khi đó tuổi trẻ nông nổi mặc kệ bao lời khuyên can bà cũng dứt áo ra đi, đổi lại chịu sự hắt hủi, truy sát của khắp tu sĩ trong thiên hạ, ngay cả phụ mẫu thương yêu nhất cũng vì danh dự mà phủi sạch quan hệ.

Nhưng trong ký ức, dù bị người đời mắng chửi nhưng Đường Ngọc nhìn thấy mẫu thân của y rất vui vẻ, ngày ngày cùng phụ thân đi khắp nơi đây chốn đó. Chỉ tiếc khoảng thời gian mặn nồng đó chẳng được bao lâu, khi vừa mới hạ sinh y được một thời gian, hai người không may trúng cạm bẫy của nhân tộc bị họ đuổi cùng giết tận. Mẫu thân y không may thiệt mạng, phụ thân cũng không thể thoát khỏi vòng vây, thế nhưng trước khi chết ông vẫn dùng linh lực của bản thân giấu y thật kĩ.

Một trăm năm sau khi y thức tỉnh bị lũ cuốn trôi đến dưới chân núi được một thôn dân tốt bụng nuôi nấng, nhưng không được bao lâu nơi đó xảy ra hoạn nạn, y may mắn thoát chết được Tống Minh Diệp đưa về Lạc Thiên kiếm phái nhận làm đệ tử.

Không phải Đường Ngọc hèn nhát không muốn báo thù cho phụ mẫu, nhưng đã qua hơn trăm năm rồi, còn muốn kéo dài thù hận đến bao lâu?

Điều quan trọng nhất khiến Đường Ngọc không nỡ rời khỏi đây chính là vì sư tôn. Công ơn dưỡng dục chưa thể báo đáp, tình nghĩa không thể nói buông là buông, y thật sự không muốn phụ sự kỳ vọng của hắn.

Tuy nơi này ngoài sư tôn ra y cũng không thân thiết với ai nhưng vẫn là nơi đầu tiên Đường Ngọc coi nó là nhà, bảo y đột nhiên rời khỏi đến nơi Phùng Hoang cằn cỗi ngay cả một nhánh cây ngọn cỏ cũng không mọc nổi, y phải chấp nhận sự thật này thế nào đây.

Ngay cả nhành cây vô tri vô giác còn biết vươn mình về hướng mặt trời, tại sao y không thể vì bản thân mà ích kỷ một chút?

Ít ra là được ngày nào hay ngày ấy.

Mi mắt Đường Ngọc hơi rũ xuống tạo thành bóng mờ trên gương mặt trắng như sứ, ngón tay thon dài cầm khăn lau nhẹ mũi kiếm, y không ngẩng đầu lên cũng biết đằng sau dần xuất hiện một luồng khí đen, không lâu sau hóa thành một tiểu cô nương xuất hiện.

“Ta đã dặn ngươi đừng đến rồi.” 

Tiểu cô nương tầm mười bảy tuổi, dưới đuôi mắt điểm ba vệt màu đen nhìn như vẩy rắn, nếu không nói nàng là người ma tộc thì cũng không khác người thường là bao. Tú Sương như không nghe thấy lời của Đường Ngọc xụ mặt xuống hỏi: “Thiếu chủ không theo ta về thật sao?”

Không đợi Đường Ngọc đáp Tú Sương đã nghịch ngợm cầm đuôi tóc của mình bĩu môi nói: “Người đừng cố gắng vô ích nữa, nhân tộc hận chúng ta như vậy sao có thể thay đổi suy nghĩ chứ, người muốn ma tộc có thể quang minh chính đại xuất hiện trên nhân gian chỉ có thể dùng sức mạnh đoạt lấy thôi. Đám nhân sĩ tu tiên đó còn ngu hơn bò, họ sẽ không nói lý với người đâu, chi bằng theo ta về đi.”

Đường Ngọc buông khăn xuống đặt Tuyết Linh kiếm lên trên bàn, đây là thanh kiếm mà sư tôn đích thân đoạt về cho y, được đúc từ đá Minh Viên cứng rắn nhất. Đường Ngọc khẽ chạm lên Tuyết Linh kiếm như vật trân quý, thanh kiếm theo động tác của y cũng khẽ rung lên như rất thoải mái khi được vuốt ve. Trong lòng y như có thứ gì đó đè nặng, lấy ra không được mà nuốt vào cũng không xong, thanh âm nhỏ như chỉ đủ bản thân nghe thấy.

“Từ trước đến nay ta chưa từng làm điều gì trái với lương tâm, càng chưa từng cướp của giết người, sư tôn tốt với ta như vậy sẽ hiểu cho ta thôi đúng không? Dù thân phận gì đi nữa thì ta cũng là đệ tử của người mà...”

Hot

Comments

🥀🐾

🥀🐾

Phũ với vợ ngươi thế 🥺

2023-10-26

2

🥀🐾

🥀🐾

ngây thơ

2023-01-09

0

Nguyễn Anh Thư

Nguyễn Anh Thư

Đừng ngây thơ như z bé iu 💔🙉🤯

2022-09-24

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Lần đầu chạm mặt
2 Chương 2: Nửa người nửa yêu
3 Chương 3: Con đường ngắn nhất để đến trái tim là đi qua dạ dày
4 Chương 4: Nhan sắc thì có thừa nhưng vẫn thích dùng khổ nhục kế
5 Chương 5: Nhan sắc thì có thừa nhưng vẫn thích giả vờ giả vịt
6 Chương 6: Muốn tạo lòng tin phải tiếp cận từng bước một (1)
7 Chương 7: Muốn tạo lòng tin phải tiếp cận từng bước một (2)
8 Chương 8: Muốn tạo lòng tin phải tiếp cận từng bước một (3)
9 Chương 9: Lời ngon tiếng ngọt (1)
10 Chương 10: Lời ngon tiếng ngọt (2)
11 Chương 11: Lời ngon tiếng ngọt (3)
12 Chương 12: Huyết hải liên hoa (1)
13 Chương 13: Huyết hải liên hoa (2)
14 Chương 14: Huyết hải liên hoa (3)
15 Chương 15: Giận dỗi (1)
16 Chương 16: Giận dỗi (2)
17 Chương 17: Bí cảnh Thanh Hải Hồ (1)
18 Chương 18: Bí cảnh Thanh Hải Hồ (2)
19 Chương 19: Bí cảnh Thanh Hải Hồ (3)
20 Chương 20: Bí cảnh Thanh Hải Hồ (4)
21 Chương 21: Bí cảnh Thanh Hải Hồ (5)
22 Chương 22: Bí cảnh Thanh Hải Hồ (6)
23 Chương 23: Bí cảnh Thanh Hải Hồ (7)
24 Chương 24: Bí cảnh Thanh Hải Hồ (8)
25 Chương 25: Bí cảnh Thanh Hải Hồ (9)
26 Chương 26: Bí cảnh Thanh Hải Hồ (10)
27 Chương 27: Bí cảnh Thanh Hải Hồ (11)
28 Chương 28: Cô tinh quỷ vực (1)
29 Chương 29: Cô tinh quỷ vực (2)
30 Chương 30: Cô tinh quỷ vực (3)
31 Chương 31: Cô tinh quỷ vực (4)
32 Chương 32: Cô tinh quỷ vực (5)
33 Chương 33: Cô tinh quỷ vực (6)
34 Chương 34: Cô tinh quỷ vực (7)
35 Chương 35: Cô tinh quỷ vực (8)
36 Chương 36: Độc nhãn kim nghê thú (1)
37 Chương 37: Độc nhãn kim nghê thú (2)
38 Chương 38: Độc nhãn kim nghê thú (3)
39 Chương 39: Độc nhãn kim nghê thú (4)
40 Chương 40: Độc nhãn kim nghê thú (5)
41 Chương 41: Độc nhãn kim nghê thú (6)
42 Chương 42: Độc nhãn kim nghê thú (7)
43 Chương 43: Độc nhãn kim nghê thú (8)
44 Chương 44: Anh Anh
45 Chương 45: Tâm ý khó đoán
46 Chương 46: Xuống núi (1)
47 Chương 47: Xuống núi (2)
48 Chương 48: Xuống núi (3)
49 Chương 49: Xuống núi (4)
50 Chương 50: Xuống núi (5)
51 Chương 51: Dục Lãng Liên Thành (1)
52 Chương 52: Dục Lãng Liên thành (2)
53 Chương 53: Dục Lãng Liên thành (3)
54 Chương 54: Dục Lãng Liên thành (4)
55 Chương 55: Dục Lãng Liên thành (5)
56 Chương 56: Dục Lãng Liên thành (6)
57 Chương 57: Dục Lãng Liên thành (7)
58 Chương 58: Dục Lãng Liên thành (8)
59 Chương 59: Dục Lãng Liên thành (9)
60 Chương 60: Dục Lãng Liên thành (10)
61 Chương 61: Thiên Lương phái (1)
62 Chương 62: Thiên Lương phái (2)
63 Chương 63: Thiên Lương phái (3)
64 Chương 64: Ôn tuyền (1)
65 Chương 65: Ôn tuyền (2)
66 Chương 66: Bắn cung (1)
67 Chương 67: Bắn cung (2)
68 Chương 68: Cửu vỹ hồ (1)
69 Chương 69: Cửu vỹ hồ (2)
70 Chương 70: Bách nan trường linh thảo
71 Chương 71: Trở về
72 Chương 72: Tống Minh Diệp
73 Chương 73: Nói xấu
74 Chương 74: Nửa đêm
75 Chương 75: Mạc Khinh Nha
76 Chương 76: Tú Sương
77 Chương 77: Linh cảm
78 Chương 78: Mật ngọt
79 Chương 79: Củi khô bén lửa (H)
80 Chương 80: Dấu vết phong ấn
81 Chương 81: Giấc mơ kì lạ
82 Chương 82: Bị gọi đến phòng
83 Chương 83: Lung lay
84 Chương 84: Chia xa
85 Chương 85: Bại lộ
86 Chương 86: Đuổi bắt
87 Chương 87: Chạy trốn
88 Chương 88: Đường cùng
89 Chương 89: Gặp lại
90 Chương 90: Tỉnh ngộ
91 Chương 91: Tỉnh giấc
92 Chương 92: U Linh cốc
93 Chương 93: Phơi bày (1)
94 Chương 94: Phơi bày (2)
95 Chương 95: Hỏa Diễn lôi
96 Chương 96: Xa cách
97 Chương 97: Ba trăm năm sau
98 Chương 98: Viếng thăm
99 Chương 99: Đến tìm
100 Chương 100: Chuyện cũ
101 Chương 101: Dỗ dành
102 Chương 102: Kể chuyện
103 Chương 103: Chạm mặt
104 Chương 104: Không quen
105 Chương 105: Theo đuổi
106 Chương 106: Con gái
107 Chương 107: Tranh Tranh
108 Chương 108: Tiếp cận
109 Chương 109: Ma giới
110 Chương 110: Tiếng chuông
111 Chương 111: Tìm kiếm
112 Chương 112: Cứu được
113 Chương 113: Tiếng cười
114 Chương 114: Trả thù
115 Chương 115: Tia sét
116 Chương 116: Hắc long
117 Chương 117: Tình địch
118 Chương 118: Rồng nhỏ
119 Chương 119: Hồ tộc
120 Chương 120: Có khách
121 Chương 121: Thẩm Tử Thanh
122 Chương 122: Quà tặng
123 Chương 123: Làm nũng
124 Chương 124: Củ cải trắng bị đào mất
125 Chương 125: Ngày giỗ
126 Chương 126: Trứng nở
127 Chương 127: Tên của phượng hoàng
128 Chương 128: Trả thù
129 Chương 129: Biến mất
130 Chương 130: Cứu người
131 Chương 131: Tin tức
132 Chương 132: Thiệp mời
133 Chương 133: Thành hôn
134 Chương 134: Thành hôn (2)
135 Chương 135: Bị lừa
136 Chương 136: Làm loạn
137 Chương 137: Cố nhân
138 Chương 138: Chuyện cũ
139 Chương 139: Say rượu
140 Chương 140: Thẳng thắn
141 Chương 141: Từ bỏ
142 Chương 142: Theo đuổi
143 Chương 143: Làm loạn
144 Chương 144: Một năm
145 Chương 145: Báo thù
146 Chương 146: Cấm thuật
147 Chương 147: Sự thật
148 Chương 148: Hoán thiên thất linh trận
149 Chương 149: Nổi giận
150 Chương 150: Mở pháp trận
151 Chương 151: Một trăm năm sau
152 Chương 152: Huân hương
153 Chương 153: Tỉnh lại
154 Chương 154: Tụ Hồn đan
155 Chương 155: Ra mắt
156 Chương 166: Thành hôn
157 Phiên ngoại 1: Yến Vân x Tư Viễn
158 Phiên ngoại 2: Yến Vân x Tư Viễn
159 Phiên ngoại 3: Yến Vân x Tư Viễn
160 Phiên ngoại 4: Yến Vân x Tư Viễn
161 Phiên ngoại 5: Yến Vân x Tư Viễn
162 Phiên ngoại 6: Tức Mặc Nhiễm x Thẩm Tử Thanh
163 Phiên ngoại 7: Tức Mặc Nhiễm x Thẩm Tử Thanh
164 Phiên ngoại 8: Tức Mặc Nhiễm x Thẩm Tử Thanh
165 Phiên ngoại 9: Những câu chuyện hàng ngày của Vân Hiên và Ngọc Ngọc.
Chapter

Updated 165 Episodes

1
Chương 1: Lần đầu chạm mặt
2
Chương 2: Nửa người nửa yêu
3
Chương 3: Con đường ngắn nhất để đến trái tim là đi qua dạ dày
4
Chương 4: Nhan sắc thì có thừa nhưng vẫn thích dùng khổ nhục kế
5
Chương 5: Nhan sắc thì có thừa nhưng vẫn thích giả vờ giả vịt
6
Chương 6: Muốn tạo lòng tin phải tiếp cận từng bước một (1)
7
Chương 7: Muốn tạo lòng tin phải tiếp cận từng bước một (2)
8
Chương 8: Muốn tạo lòng tin phải tiếp cận từng bước một (3)
9
Chương 9: Lời ngon tiếng ngọt (1)
10
Chương 10: Lời ngon tiếng ngọt (2)
11
Chương 11: Lời ngon tiếng ngọt (3)
12
Chương 12: Huyết hải liên hoa (1)
13
Chương 13: Huyết hải liên hoa (2)
14
Chương 14: Huyết hải liên hoa (3)
15
Chương 15: Giận dỗi (1)
16
Chương 16: Giận dỗi (2)
17
Chương 17: Bí cảnh Thanh Hải Hồ (1)
18
Chương 18: Bí cảnh Thanh Hải Hồ (2)
19
Chương 19: Bí cảnh Thanh Hải Hồ (3)
20
Chương 20: Bí cảnh Thanh Hải Hồ (4)
21
Chương 21: Bí cảnh Thanh Hải Hồ (5)
22
Chương 22: Bí cảnh Thanh Hải Hồ (6)
23
Chương 23: Bí cảnh Thanh Hải Hồ (7)
24
Chương 24: Bí cảnh Thanh Hải Hồ (8)
25
Chương 25: Bí cảnh Thanh Hải Hồ (9)
26
Chương 26: Bí cảnh Thanh Hải Hồ (10)
27
Chương 27: Bí cảnh Thanh Hải Hồ (11)
28
Chương 28: Cô tinh quỷ vực (1)
29
Chương 29: Cô tinh quỷ vực (2)
30
Chương 30: Cô tinh quỷ vực (3)
31
Chương 31: Cô tinh quỷ vực (4)
32
Chương 32: Cô tinh quỷ vực (5)
33
Chương 33: Cô tinh quỷ vực (6)
34
Chương 34: Cô tinh quỷ vực (7)
35
Chương 35: Cô tinh quỷ vực (8)
36
Chương 36: Độc nhãn kim nghê thú (1)
37
Chương 37: Độc nhãn kim nghê thú (2)
38
Chương 38: Độc nhãn kim nghê thú (3)
39
Chương 39: Độc nhãn kim nghê thú (4)
40
Chương 40: Độc nhãn kim nghê thú (5)
41
Chương 41: Độc nhãn kim nghê thú (6)
42
Chương 42: Độc nhãn kim nghê thú (7)
43
Chương 43: Độc nhãn kim nghê thú (8)
44
Chương 44: Anh Anh
45
Chương 45: Tâm ý khó đoán
46
Chương 46: Xuống núi (1)
47
Chương 47: Xuống núi (2)
48
Chương 48: Xuống núi (3)
49
Chương 49: Xuống núi (4)
50
Chương 50: Xuống núi (5)
51
Chương 51: Dục Lãng Liên Thành (1)
52
Chương 52: Dục Lãng Liên thành (2)
53
Chương 53: Dục Lãng Liên thành (3)
54
Chương 54: Dục Lãng Liên thành (4)
55
Chương 55: Dục Lãng Liên thành (5)
56
Chương 56: Dục Lãng Liên thành (6)
57
Chương 57: Dục Lãng Liên thành (7)
58
Chương 58: Dục Lãng Liên thành (8)
59
Chương 59: Dục Lãng Liên thành (9)
60
Chương 60: Dục Lãng Liên thành (10)
61
Chương 61: Thiên Lương phái (1)
62
Chương 62: Thiên Lương phái (2)
63
Chương 63: Thiên Lương phái (3)
64
Chương 64: Ôn tuyền (1)
65
Chương 65: Ôn tuyền (2)
66
Chương 66: Bắn cung (1)
67
Chương 67: Bắn cung (2)
68
Chương 68: Cửu vỹ hồ (1)
69
Chương 69: Cửu vỹ hồ (2)
70
Chương 70: Bách nan trường linh thảo
71
Chương 71: Trở về
72
Chương 72: Tống Minh Diệp
73
Chương 73: Nói xấu
74
Chương 74: Nửa đêm
75
Chương 75: Mạc Khinh Nha
76
Chương 76: Tú Sương
77
Chương 77: Linh cảm
78
Chương 78: Mật ngọt
79
Chương 79: Củi khô bén lửa (H)
80
Chương 80: Dấu vết phong ấn
81
Chương 81: Giấc mơ kì lạ
82
Chương 82: Bị gọi đến phòng
83
Chương 83: Lung lay
84
Chương 84: Chia xa
85
Chương 85: Bại lộ
86
Chương 86: Đuổi bắt
87
Chương 87: Chạy trốn
88
Chương 88: Đường cùng
89
Chương 89: Gặp lại
90
Chương 90: Tỉnh ngộ
91
Chương 91: Tỉnh giấc
92
Chương 92: U Linh cốc
93
Chương 93: Phơi bày (1)
94
Chương 94: Phơi bày (2)
95
Chương 95: Hỏa Diễn lôi
96
Chương 96: Xa cách
97
Chương 97: Ba trăm năm sau
98
Chương 98: Viếng thăm
99
Chương 99: Đến tìm
100
Chương 100: Chuyện cũ
101
Chương 101: Dỗ dành
102
Chương 102: Kể chuyện
103
Chương 103: Chạm mặt
104
Chương 104: Không quen
105
Chương 105: Theo đuổi
106
Chương 106: Con gái
107
Chương 107: Tranh Tranh
108
Chương 108: Tiếp cận
109
Chương 109: Ma giới
110
Chương 110: Tiếng chuông
111
Chương 111: Tìm kiếm
112
Chương 112: Cứu được
113
Chương 113: Tiếng cười
114
Chương 114: Trả thù
115
Chương 115: Tia sét
116
Chương 116: Hắc long
117
Chương 117: Tình địch
118
Chương 118: Rồng nhỏ
119
Chương 119: Hồ tộc
120
Chương 120: Có khách
121
Chương 121: Thẩm Tử Thanh
122
Chương 122: Quà tặng
123
Chương 123: Làm nũng
124
Chương 124: Củ cải trắng bị đào mất
125
Chương 125: Ngày giỗ
126
Chương 126: Trứng nở
127
Chương 127: Tên của phượng hoàng
128
Chương 128: Trả thù
129
Chương 129: Biến mất
130
Chương 130: Cứu người
131
Chương 131: Tin tức
132
Chương 132: Thiệp mời
133
Chương 133: Thành hôn
134
Chương 134: Thành hôn (2)
135
Chương 135: Bị lừa
136
Chương 136: Làm loạn
137
Chương 137: Cố nhân
138
Chương 138: Chuyện cũ
139
Chương 139: Say rượu
140
Chương 140: Thẳng thắn
141
Chương 141: Từ bỏ
142
Chương 142: Theo đuổi
143
Chương 143: Làm loạn
144
Chương 144: Một năm
145
Chương 145: Báo thù
146
Chương 146: Cấm thuật
147
Chương 147: Sự thật
148
Chương 148: Hoán thiên thất linh trận
149
Chương 149: Nổi giận
150
Chương 150: Mở pháp trận
151
Chương 151: Một trăm năm sau
152
Chương 152: Huân hương
153
Chương 153: Tỉnh lại
154
Chương 154: Tụ Hồn đan
155
Chương 155: Ra mắt
156
Chương 166: Thành hôn
157
Phiên ngoại 1: Yến Vân x Tư Viễn
158
Phiên ngoại 2: Yến Vân x Tư Viễn
159
Phiên ngoại 3: Yến Vân x Tư Viễn
160
Phiên ngoại 4: Yến Vân x Tư Viễn
161
Phiên ngoại 5: Yến Vân x Tư Viễn
162
Phiên ngoại 6: Tức Mặc Nhiễm x Thẩm Tử Thanh
163
Phiên ngoại 7: Tức Mặc Nhiễm x Thẩm Tử Thanh
164
Phiên ngoại 8: Tức Mặc Nhiễm x Thẩm Tử Thanh
165
Phiên ngoại 9: Những câu chuyện hàng ngày của Vân Hiên và Ngọc Ngọc.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play