Đường Ngọc đứng nhìn Cẩm Vân Hiên bằng ánh mắt dò xét. Vì có quỷ trong lòng nên Cẩm Vân Hiên ngại ngùng cúi gằm đầu, không biết qua bao lâu Đường Ngọc mới cất tiếng nói: “Sư đệ gặp ta cũng đâu cần hành đại lễ như vậy?”
Đến giờ mới nhớ ra bản thân vẫn còn đang quỳ, Cẩm Vân Hiên vội vàng đứng dậy phủi y phục trên người, hắn cảm thấy quá mất mặt đưa tay lên sờ nhẹ sống mũi.
Đường Ngọc lạnh lùng hỏi: “Đến chỗ ta có chuyện gì?”
Đỉnh Vân Phong ngoài trừ một vài người đến thu dọn đã rất lâu rồi không có đệ tử nào dám đặt chân tới, bởi vì trên dưới Lạc Thiên kiếm phái ai cũng đều sợ y.
Cũng không phải Đường Ngọc gặp người đánh người, có lẽ do ngày xưa y quá chú tâm vào tu luyện nên đã bỏ lỡ những mối quan hệ với huynh đệ đồng môn. Tài năng của y vượt trội hơn người, tuổi còn trẻ mà đã bỏ xa những người cùng trang lứa, khó tránh khỏi có người ghen ghét đố kỵ, nói y kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì. Người này truyền tai người kia, lâu dần ai cũng nhận định y chính là một kẻ như vậy nên không ai dám lại gần.
Không phải là Đường Ngọc chưa từng mở lòng với người xung quanh, thế nhưng bề ngoài của y vốn dĩ đã lãnh đạm tạo cho người đối diện cảm giác gượng gạo, nói chuyện cũng cẩn thận từng câu từng chữ.
Lâu dần y cũng hình thành thói quen không tiếp xúc với ai nữa. Lạc Thiên kiếm phái hơn ngàn đệ tử, chỉ duy nhất mình y độc lai độc vãng.
Cẩm Vân Hiên gãi gãi đầu, đến chỗ y có chuyện gì hắn cũng không biết có được không?
Đột nhiên nhớ đến tháng sau chính là năm mới, trưởng môn cho tổ chức một bữa tiệc mừng mời tất cả đệ tử các phong, theo lẽ cũng nên đến mời y. Cẩm Vân Hiên cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói: “Tháng sau là năm mới rồi, không biết sư huynh có…”
“Không đi.” Còn chưa kịp nói hết câu Đường Ngọc đã cắt ngang: “Từ trước đến nay ta đều không tham gia, chẳng lẽ ngươi không biết?”
Cẩm Vân Hiên nuốt khan một ngụm.
Biết, cái này hắn biết chứ!
Cho nên năm nào đệ tử đưa tin cũng né luôn nơi ở của y ra mà!
Bỗng không khí trở nên lúng túng hẳn đi, nói chuyện với Đường Ngọc còn khó hơn là tu luyện, thà rằng bắt hắn ngồi thiền đả tọa còn thú vị hơn.
Nhưng Cẩm Vân Hiên cũng không thể thấy khó mà bỏ cuộc dễ dàng như vậy, sư tôn phải tin tưởng hắn như thế nào mới giao cho hắn trọng trách lớn lao này, hắn không thể để cho sư tôn thất vọng.
Nghĩ vậy Cẩm Vân Hiên cũng cảm thấy can đảm hơn chạy đến chắn trước mặt Đường Ngọc cười nói: “Nhị sư huynh, ngày mai ta lại đến chỗ huynh nữa được không?”
Đường Ngọc thoáng sửng sốt, không biết có phải Cẩm Vân Hiên nhìn nhầm hay không mà trên mặt y còn hiện lên vài phần đề phòng hỏi lại: “Đến chỗ ta?”
Cẩm Vân Hiên gật gật đầu.
“Làm gì?”
Cẩm Vân Hiên bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Sư huynh là đệ tử giỏi nhất trong môn phái, tài mạo song toàn, tuổi trẻ tài cao ai nghe tên cũng phải trầm trồ khen ngợi, là người mà ta ngưỡng mộ…”
Đường Ngọc: “Nói tiếng người.”
Cẩm Vân Hiên cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: “Muốn nhờ sư huynh dạy ta luyện kiếm.”
“Có gì không hiểu thì đi hỏi sư tôn.” Đường Ngọc lướt ngang qua người hắn không có một chút ý định gì chấp thuận. “Ta không biết dạy người khác.”
“…Sư huynh!” Hắn còn muốn năn nỉ thêm nhưng Đường Ngọc đã ngự kiếm rời đi, để lại cho hắn bóng lưng dần khuất. Cẩm Vân Hiên vội vàng nói với theo: “Ngày mai ta lại đến tìm huynh!”
Động tác Đường Ngọc thoáng dừng lại, linh quang trong mắt khẽ động nhưng chỉ trong thoáng chốc.
Người khác cứ nghĩ trên đinh Vân Phong chắc hẳn phải xa hoa lắm, Tống Minh Diệp thương y như vậy, bao nhiêu linh thạch và pháp bảo thượng phẩm đều được người dâng lên không ngớt, chỉ tu luyện không thôi một mình y dùng đến bao giờ mới hết.
Nhưng đâu ai biết tất cả những vật đó đều được Đường Ngọc cất cẩn thận vào trong túi trữ vật, còn nơi mà y đang sống bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Ngoài trừ căn nhà gỗ ba gian, đồ vật ít cũng đến đáng thương, nhìn chung quanh chỉ duy nhất một chiếc bàn gỗ, một ấm trà, trong phòng ngủ độc một cái giường kê sát vách.
Ngoài sân cũng không khác là bao, chiếc bàn đá kê dưới gốc cây hoa mộc lan, tuy đơn sơ nhưng hoa nở quanh năm, áng mây trôi bồng bềnh uốn lượn khắp lưng chừng núi, đứng nơi đây có thể nhìn rõ bình minh lên, cảm giác yên bình hài hòa mang đậm chất tiên khí.
Sư tôn thường hay đùa rằng y còn trẻ mà cứ như tiên nhân sống ẩn vậy.
Thế nhưng đối với Đường Ngọc như vậy cũng đã quá đủ rồi, y không dám đòi hỏi gì thêm, bởi vì y biết những thứ hiện giờ mình có chỉ là đang vay mượn, nên cũng không dám tiêu hao phung phí.
Hiện giờ trong mắt người ngoài y như đứng trên đỉnh cao chỉ có thể ngước lên nhìn mà không thể chạm tới, nhưng nếu bí mật y là nhi tử của ma vương lộ ra ngoài chỉ sợ rằng ngay sau đó thôi là cảnh vạn kiếp bất phục.
Nhân tộc hận nhất là ma tộc, nếu biết y danh không chính môn không thuận lấy thân phận người thường trà trộn vào môn phái chắc chắn họ sẽ không để y yên.
Từ trước đến nay Đường Ngọc chưa từng muốn lừa dối ai cả, ngay từ đầu y cũng không hề biết bản thân mang trong mình dòng máu nửa người nửa yêu, mãi đến tận năm mười bảy tuổi, dấu ấn phong ấn trên người y dần hiện ra, kí ức như thủy triều dần ùa đến khiến y thấy rõ mọi chuyện.
Mẫu thân của y cũng là một nhân sĩ tu tiên, còn là nhi nữ của trưởng môn Đọa Nguyệt cung, từ nhỏ đã được nâng niu chiều chuộng, vốn dĩ tương lai mở rộng nhưng lại cứ yêu phải một người không nên yêu.
Khi đó tuổi trẻ nông nổi mặc kệ bao lời khuyên can bà cũng dứt áo ra đi, đổi lại chịu sự hắt hủi, truy sát của khắp tu sĩ trong thiên hạ, ngay cả phụ mẫu thương yêu nhất cũng vì danh dự mà phủi sạch quan hệ.
Nhưng trong ký ức, dù bị người đời mắng chửi nhưng Đường Ngọc nhìn thấy mẫu thân của y rất vui vẻ, ngày ngày cùng phụ thân đi khắp nơi đây chốn đó. Chỉ tiếc khoảng thời gian mặn nồng đó chẳng được bao lâu, khi vừa mới hạ sinh y được một thời gian, hai người không may trúng cạm bẫy của nhân tộc bị họ đuổi cùng giết tận. Mẫu thân y không may thiệt mạng, phụ thân cũng không thể thoát khỏi vòng vây, thế nhưng trước khi chết ông vẫn dùng linh lực của bản thân giấu y thật kĩ.
Một trăm năm sau khi y thức tỉnh bị lũ cuốn trôi đến dưới chân núi được một thôn dân tốt bụng nuôi nấng, nhưng không được bao lâu nơi đó xảy ra hoạn nạn, y may mắn thoát chết được Tống Minh Diệp đưa về Lạc Thiên kiếm phái nhận làm đệ tử.
Không phải Đường Ngọc hèn nhát không muốn báo thù cho phụ mẫu, nhưng đã qua hơn trăm năm rồi, còn muốn kéo dài thù hận đến bao lâu?
Điều quan trọng nhất khiến Đường Ngọc không nỡ rời khỏi đây chính là vì sư tôn. Công ơn dưỡng dục chưa thể báo đáp, tình nghĩa không thể nói buông là buông, y thật sự không muốn phụ sự kỳ vọng của hắn.
Tuy nơi này ngoài sư tôn ra y cũng không thân thiết với ai nhưng vẫn là nơi đầu tiên Đường Ngọc coi nó là nhà, bảo y đột nhiên rời khỏi đến nơi Phùng Hoang cằn cỗi ngay cả một nhánh cây ngọn cỏ cũng không mọc nổi, y phải chấp nhận sự thật này thế nào đây.
Ngay cả nhành cây vô tri vô giác còn biết vươn mình về hướng mặt trời, tại sao y không thể vì bản thân mà ích kỷ một chút?
Ít ra là được ngày nào hay ngày ấy.
Mi mắt Đường Ngọc hơi rũ xuống tạo thành bóng mờ trên gương mặt trắng như sứ, ngón tay thon dài cầm khăn lau nhẹ mũi kiếm, y không ngẩng đầu lên cũng biết đằng sau dần xuất hiện một luồng khí đen, không lâu sau hóa thành một tiểu cô nương xuất hiện.
“Ta đã dặn ngươi đừng đến rồi.”
Tiểu cô nương tầm mười bảy tuổi, dưới đuôi mắt điểm ba vệt màu đen nhìn như vẩy rắn, nếu không nói nàng là người ma tộc thì cũng không khác người thường là bao. Tú Sương như không nghe thấy lời của Đường Ngọc xụ mặt xuống hỏi: “Thiếu chủ không theo ta về thật sao?”
Không đợi Đường Ngọc đáp Tú Sương đã nghịch ngợm cầm đuôi tóc của mình bĩu môi nói: “Người đừng cố gắng vô ích nữa, nhân tộc hận chúng ta như vậy sao có thể thay đổi suy nghĩ chứ, người muốn ma tộc có thể quang minh chính đại xuất hiện trên nhân gian chỉ có thể dùng sức mạnh đoạt lấy thôi. Đám nhân sĩ tu tiên đó còn ngu hơn bò, họ sẽ không nói lý với người đâu, chi bằng theo ta về đi.”
Đường Ngọc buông khăn xuống đặt Tuyết Linh kiếm lên trên bàn, đây là thanh kiếm mà sư tôn đích thân đoạt về cho y, được đúc từ đá Minh Viên cứng rắn nhất. Đường Ngọc khẽ chạm lên Tuyết Linh kiếm như vật trân quý, thanh kiếm theo động tác của y cũng khẽ rung lên như rất thoải mái khi được vuốt ve. Trong lòng y như có thứ gì đó đè nặng, lấy ra không được mà nuốt vào cũng không xong, thanh âm nhỏ như chỉ đủ bản thân nghe thấy.
“Từ trước đến nay ta chưa từng làm điều gì trái với lương tâm, càng chưa từng cướp của giết người, sư tôn tốt với ta như vậy sẽ hiểu cho ta thôi đúng không? Dù thân phận gì đi nữa thì ta cũng là đệ tử của người mà...”
Updated 165 Episodes
Comments
🥀🐾
Phũ với vợ ngươi thế 🥺
2023-10-26
2
🥀🐾
ngây thơ
2023-01-09
0
Nguyễn Anh Thư
Đừng ngây thơ như z bé iu 💔🙉🤯
2022-09-24
1