“Cả lớp trật tự nào! Yên lặng! Các em thật là, lớp 12 rồi, cuối cấp rồi mà sao vẫn còn mải mê nói chuyện vậy hả? Thứ các em cần lo lắng chính là cuộc thi khó khăn trước mắt kia kìa, ở đó mà cười nói rôm rả” - Tiếng của cô Đình Thủy, giáo viên chủ nhiệm lớp 12A3 vang lên đầy trách móc, khiến tiếng cười đùa, xô đẩy nhau trong lớp ngay lập tức dừng lại. Tất cả học sinh ngồi im phăng phắc, có thể nghe được cả tiếng gió thổi bên ngoài. Cô Đình Thủy vừa lòng nhìn hiệu quả của những lời vừa nói ra. Cô hắng giọng, nói tiếp:
“Năm học mới chúng ta còn có thêm một bạn học mới. Các em phải giúp đỡ lẫn nhau để vượt qua thử thách ấy. Các em có đồng ý không?”.
“Dạ có ạ!” - Cả lớp đồng thanh. Ngay sau đó nhiều bạn học bắt đầu nhao nhao thắc nhắc:
“Bạn mới là nam hay nữ ạ? Có xinh hay đẹp trai không cô?”.
“Bạn ấy học giỏi không ạ? Sao lớp 12 rồi mà còn chuyển trường nhỉ, kỳ lạ ghê”.
“Bạn ấy có phải người ở thành phố A không ạ?”.
Cô Đình Thủy đau đầu bởi một đống câu hỏi thi nhau vang lên, bất đắc dĩ trấn áp:
“Được rồi, bạn ấy sắp tới rồi, đến lúc bạn ấy giới thiệu các em có thể giao lưu thêm. Nhưng cô nhắc các em một chút, hoàn cảnh gia đình bạn ấy tương đối đặc biệt, các em nhớ quan tâm, chăm sóc bạn ấy một chút, đừng có bắt nạt người ta đó”.
Một lần nữa những tiếng đồng ý vang lên to và rõ. Nhưng họ không ngờ rằng bạn học mới lại như vậy…
Đinh Linh hít một hơi thật sâu trước khi bước vào lớp, cô Đinh Thủy nhiệt tình gọi:
“Vào đi em. Em chính là Đinh Linh đúng không? Giới thiệu với cả lớp, đây chính là bạn học mới của chúng ta. Cùng nổ một tràng pháo tay chào mừng bạn nào”.
Cả lớp vỗ tay rào rào, nhưng khi nhìn thấy Đinh Linh thì như có câu thần chú định thân vậy, mọi người đều ngơ ngác. Đinh Linh vẫn đội chiếc mũ đen rộng vành, đầu cúi gằm. Cứ nghĩ học sinh của mình ngại ngùng nên cô giáo an ủi:
“Đừng ngại, các bạn học mới dù hơi nghịch ngợm nhưng đều rất nhiệt tình, em có thể cởi mũ ra và giới thiệu sơ qua về bản thân với cả lớp nhé”.
Cô giáo đã nói đến vậy rồi nên Đinh Linh không tiện từ chối. Hazzz, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Đinh Linh dứt khoát tháo chiếc mũ ra, hơi ngẩng mặt lên cho các bạn thấy rõ được sự khác lạ của mình, nhỏ giọng nói:
“Chào cả lớp… Mình tên là Đinh Linh. Năm nay… nhờ mọi người giúp đỡ nhiều, cảm ơn” - Cô cúi gập người xuống rồi đứng thẳng dậy, nhưng tầm mắt hướng xuống dưới, mượn mái tóc đen dày che bớt bên mắt kính đen kỳ lạ kia.
Chính cô Đình Thủy khi thấy diện mạo của Đinh Linh còn thấy bất ngờ, đừng nói đến đám học sinh sắp 17 tuổi vô cùng coi trọng ngoại hình kia. Bạn học mới xét tổng thể thì không xấu, hơi gầy, rất trắng, gần như nhợt nhạt, mái tóc đen dày và dài tới ngang lưng buông xõa, khuôn mặt trái xoan điển hình. Nhưng cặp kính mắt một bên bình thường, một bên màu đen kia khiến tất cả vô cùng sửng sốt. Lại có… người theo phong cách thời trang kiểu này ư? Tiếng cười vang lên lác đác, rồi ngày một nhiều thêm. Một vài bạn học cho là vui đùa hỏi thẳng:
“Bạn học mới này, đây là mốt thời trang ở trường cũ của bạn phải không? Sao mình chưa thấy ai đeo mắt kính đặc biệt kiểu này nhỉ. Vô cùng ấn tượng”.
“Đúng đúng, bạn tên là Đinh Linh nhỉ? Cái tên cũng rất đặc biệt, nghe như tiếng chuông ngân á. Cộng thêm cái mắt kính có một không hai kia, tuyệt. Cách mở màn vô cùng ấn tượng”.
Tiếng thảo luận nhao nhao vang lên, Đinh Linh đã quen với điều ấy. Hơn nữa mấy bạn học mới này có vẻ không có ác ý. Cô từng nghe nhiều lời nhạo báng còn đau lòng hơn nhiều. Nào là đồ mù lòa, đồ con hoang, sao chổi,... bất cứ thứ gì họ có thể nghĩ ra. Những lời tưởng như vui đùa của con trẻ ấy có sự tàn phá vô cùng lớn. Nếu đổi lại là cô bé, cậu bé khác có lẽ đã trầm cảm, nghĩ quẩn rồi. Bằng chứng là nhiều vụ bạo lực học đường kết thúc không mấy tốt đẹp. Đương nhiên, Đinh Linh không phải một người yếu đuối. Những kẻ bắt nạt cô chắc chắn phải trả giá. Nhưng bây giờ không phải lúc nhắc đến những chuyện đó. Cô lí nhí giải thích:
“Ừm, đây không phải phong cách thời trang gì đâu. Chẳng qua là… mắt bên trái của mình… bị hỏng. Ừm, ờ, mình phải đeo mắt kính màu đen để che nó đi. Các cậu thông cảm nhé”.
Câu nói vừa dứt thì cả lớp lại một lần nữa yên lặng, đáng ra tiết học nào cũng trật tự như vậy thì cô Đình Thủy đã phải cảm tạ trời đất rồi. Cô an ủi Đinh Linh:
“Không sao, các bạn học đều hiểu mà, đúng không? Vì cả lớp đều có chỗ ngồi rồi, em xuống ngồi tạm ở góc cuối trong cùng kia nhé, có thời gian cô sẽ xếp lại chỗ ngồi cho em”.
Đinh Linh liếc nhanh quanh lớp học. Cảm nhận được luồng âm khí dù yếu ớt nhưng phân tán khắp cả, hơn nữa góc trong cùng lại tụ lại nặng nhất, cô hơi phân vân không biết có nên xin chuyển chỗ ngay không. Nhưng nhìn vẻ mặt hứng thú của các bạn đang nhìn chằm chằm mình, cộng thêm lời giáo viên chủ nhiệm nên Đinh Linh gật nhẹ đầu, cất bước về phía chiếc bàn học lẻ loi kia.
Vừa nhìn cô đã biết nơi đây là nơi tụ tập lý tưởng của những hồn ma, cả ban ngày lẫn ban đêm. Không có người ngồi, ánh sáng mặt trời gay gắt của thành phố A không tác động trực tiếp tới. Đinh Linh cảm thấy khí lạnh đang tràn vào người mình, bất chấp chiếc áo khoác dày và ánh nắng chan hòa ngoài kia. Hơi đen đủi cho cô vì điều kiện trường Trung học phổ thông Lâm Nhất khá tốt, phòng học nào cũng trang bị điều hòa nhiệt độ, nếu không mỗi buổi học sẽ trở thành ác mộng với tất cả học sinh và giáo viên. Nhưng ngược lại, có những chiếc điều hòa phả ra hơi lạnh kia mới trở thành nỗi ám ảnh của Đinh Linh. Kéo chặt áo xuống hơn nữa, cô hơi ghét bỏ ngồi xuống chiếc ghế của mình.
Một điều khá kỳ lạ là căn phòng này dù rất “mát mẻ”, âm khí phảng phất nhưng Đinh Linh lại không thấy bóng dáng con ma nào. Hơi vô lý. Chúng không tiếp xúc trực với ánh nắng được, nhưng trong các phòng học lại không như vậy. Để đến được phòng của lớp 12A3, Đinh Linh đã đi qua khá nhiều căn phòng, và cô đều rùng mình vì thỉnh thoảng lại xuất hiện một vài linh hồn, xấu có, đẹp có, về cơ bản đều khiến Đinh Linh phải ớn lạnh. Chắc hẳn trong phòng học này phải có thứ gì, hoặc ai đó vô cùng đặc biệt, Đinh Linh khẳng định.
Updated 74 Episodes
Comments