Em Có Muốn Dương Khí Của Anh Không?
Trời vô cùng tối, không khí vô cùng ẩm ướt, mọi thứ xung quanh như đặc quánh lại, phía trước có một bóng dáng nhỏ đang lững thững đi một mình. Người này rất gầy, mặc áo khoác dày, trùm mũ kín mít, nhưng qua bờ vai nhỏ bé thì có lẽ là con gái, còn trẻ tuổi. Không hiểu vào đêm mưa như vậy thì cô ấy đi đâu một mình lại còn về muộn như vậy.
Và rồi xung quanh cô gái hiện lên một vài cái bóng lờ mờ. Đúng vậy, cái bóng! Nó không có thực thể, chỉ là những cái bóng màu đen, nếu là người bình thường thì chắc chắn không nhận ra được chúng. Mấy cái bóng cất lời trêu ghẹo cô gái nhỏ kia:
“Này cô em, đi đâu về đêm hôm khuya khoắt như vậy, có cần bọn anh hộ tống không? Đảm bảo không lấy phí”.
“Ha ha, đúng vậy, bọn anh là những người đồng hành tuyệt vời lắm. Không nói gì tức là đồng ý rồi nha”.
“Mấy tên xấu xí kia thôi ngay đi, chỉ có nhan sắc của tao mới đủ để đồng hành cùng em ấy, em nói đúng không nào?”.
Cô gái nhỏ kia vẫn lạnh nhạt bước đi, coi như không nhìn thấy mấy thứ lởn vởn ve vãn xung quanh. Mấy cái bóng kia nói một thôi một hồi không được đáp lại thì có hơi cáu. Có phải ai cũng có phúc phận được chúng cho nhìn thấy đâu, cô em này đúng là không biết điều gì cả. Thế là không chỉ dùng lời nói tác động, bọn chúng bắt đầu động tay động chân, định tháo mũ trùm đầu xuống cô gái này có xinh đẹp đến mức khiến bọn chúng mất nhiều công sức như thế hay không. Chiếc mũ bị lật ra, nhưng cô gái này lại đeo khẩu trang và đeo kính râm.
“Ha ha, cô em có cá tính thật đấy. Trời vừa mưa vừa tối như vậy mà vẫn đeo kính râm, anh phục em luôn”.
“Ha ha ha, lâu lắm không gặp ai thú vị như vậy, cứ theo bọn anh đi, hứa sẽ được đối xử tốt mà”.
“Cút” - Cuối cùng cô gái nhỏ cũng chịu lên tiếng. Tiếng nói khá trong trẻo, nhưng có lẽ bị nhiễm lạnh nên vương đôi chút khàn khàn. Mấy cái bóng kia nghe vậy thì càng trêu đùa ác liệt hơn. Bọn chúng định động tới khẩu trang và mắt kính của cô gái thì chúng ngớ ra. Không hiểu cô ta tránh sự đụng chạm của chúng bằng cách nào, cô ta chỉ là người bình thường thôi mà.
“Ta đã bảo các ngươi cút cơ mà” - Cơn mưa nặng hạt và bóng tối sâu thẳm ngoài kia cũng không thể khiến mấy cái bóng kia yên tâm được, chúng đang run sợ, đúng vậy, run sợ trước một con bé người thường. Nhưng chúng chưa kịp phản ứng thì đã bị “giết” trong nháy mắt.
Làm sao, làm sao cô ta có thể? Bọn chúng là những hồn ma, hồn ma thì không thể chết thêm lần nữa. Tại sao con bé tầm thường kia có thể giải quyết chúng được cơ chứ. Bọn chúng tan biến thành lớp bụi màu đen, bị mưa xối thẳng xuống đất. Cô gái kia cởi cặp kính râm ra, để lộ bên mắt trái đỏ rực như máu tươi, lập lòe trong đêm tối. Hazzz, nơi đây quả thực không thích hợp để ở lại mà, quá nhiều thứ phiền phức, cô than thầm.
Một tháng sau, thành phố A.
Hôm nay là ngày tựu trường đầu tiên, Đinh Linh sau nhiều phen bôn ba, chuyển không biết bao nhiêu trường học thì cuối cùng cô dừng chân tại đây. Thành phố A ánh mặt trời rất mạnh, ít mưa, quanh năm nắng nóng, rất thích hợp với người có cơ thể thuần âm như Đinh Linh. Vì sự đặc thù ấy mà quanh năm cô đều cảm thấy lạnh buốt, không thích nơi âm u, ẩm ướt, vì những nơi ấy nhiều âm khí. Đinh Linh như một cục nam châm chuyên hút mấy thứ không hay ho về phía mình vậy. Nên thành phố A có lẽ là nơi lý tưởng nhất với cô.
Sau lần chiến đấu gần nhất, Đinh Linh sơ hở làm một bên kính bị vỡ, đó là đồ đặc biệt mà chú cô để lại, không có cái thứ hai. Đinh Linh bất đắc dĩ phải lắp một tròng mắt cô tự chế vào. Cặp mắt kính kỳ lạ, cộng thêm chiếc áo khoác dày cộm giữa mùa hè khiến không ít người đi qua phải liếc nhìn cô. Đinh Linh sinh ra đã có huyết đồng - tròng mắt bên trái của cô đỏ như máu. Không chỉ con ngươi màu đỏ như người ta hay đeo kính áp tròng, mà cả con mắt của cô đều một màu đỏ ma mị. Đặc biệt là khi nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ thì nó sẽ càng đậm. Theo như lời những trưởng lão trong họ xem cho cô thì khi con mắt ấy hoàn toàn chuyển thành màu đen thì cũng là ngày cô chính thức tạm biệt với thế giới này.
Đinh Linh là hậu duệ duy nhất còn sót lại của gia tộc họ Đinh - một dòng họ chuyên về các vấn đề tâm linh lâu đời ở phía Bắc này. Ngoài bói toán, phong thủy, nhà họ Đinh còn rất nhiều nhân tài khác chuyên đi diệt trừ yêu ma, bùa chú. Nhưng nhân số của gia tộc ngày một ít đi, đến đời Đinh Linh chỉ còn một mình cô mà thôi.
Ngay từ khi sinh ra Đinh Linh đã có thể nhìn thấy quá khứ, tương lai, cái chết của mọi người, và những thứ mà ngay cả người trong gia đình cô cũng không thấy hết được. Hơn nữa, cô còn rất nhạy cảm với âm khí. Nếu là bình thường thì Đinh Linh vô cùng có tư chất để học pháp thuật, sau này đi trừ yêu diệt ma như trong truyền thuyết. Nhưng đáng tiếc, “món quà” ấy của tạo hóa lại vượt quá khả năng kiểm soát của cô. Thân thể thuần âm cùng với huyết đồng chính là những thứ khiến cho tất cả yêu ma trên đời này phải thèm khát. Nếu không phải may mắn sinh ra trong một dòng họ như của cô thì có lẽ Đinh Linh sẽ bị cắn nuốt từ khi còn ở trong bụng mẹ.
Nhưng dù có bỏ ra bao nhiêu công sức khắc chế âm khí trong người Đinh Linh đi chăng nữa, nó vẫn quá mạnh. Từng người, từng người trong gia tộc dần dần ngã xuống, ngay cả bố mẹ Đinh Linh cũng bỏ mạng. Họ đã hi sinh để giúp Đinh Linh che giấu ma khí trong cơ thể, để yêu ma quỷ quái và pháp sư không phát hiện ra. Có như vậy cô mới được an toàn. Cô là niềm hi vọng, cũng có thể là dấu chấm hết của cả gia tộc. Nhớ lại những thứ đó, Đinh Linh chỉ biết thở dài trong lòng…
Phía trước mặt Đinh Linh không xa là một cô gái tương đối xinh đẹp, chân dài da trắng, gương mặt tròn trịa xinh xắn lộ ra như thách thức thời tiết vậy. Nhìn qua có vẻ là một mỹ nữ bẩm sinh, nhưng Đinh Linh là người duy nhất cảm nhận được sự khác biệt của cô ấy. Dù ngoài trời đang nắng chang chang, nhưng sự lạnh lẽo vẫn đeo bám lấy Đinh Linh, ngấm tới tận xương tủy.
“Hồng ơi, sao cậu không dùng kem chống nắng, cũng không che chắn gì mà da cậu vẫn đẹp như vậy nhỉ, thật ghen tị quá đi. Chẳng bù cho tớ, dù làm cách nào thì qua mỗi mùa hè da đều phải đen đi vài ba tông luôn á” - Một nữ sinh đi cạnh cô gái vừa nãy Đinh Linh nhìn thấy ríu rít nói.
Cô gái tên Hồng đáp lại:
“Nào có khoa trương như cậu nói chứ. Chẳng qua là tớ may mắn trời sinh không sợ nóng mà thôi. Da tớ trắng cũng là do di truyền đó. Nhưng bù lại thì tớ thấy cậu rất khỏe khoắn, không ốm yếu như tớ. Tớ mới phải ghen tị với cậu đó”.
Đinh Linh hơi trợn mắt, không rõ nữ sinh tên Hồng này không biết thật hay giả vờ không biết nữa. Giữa cái thời tiết 40 độ, nắng như thiêu như đốt này, ngoài những người có thể chất đặc thù như Đinh Linh thì chỉ có một trường hợp nữa mà thôi. Đúng vậy, đó chính là có yêu ma bám theo hoặc vật âm tà xâm hại. Từ cơ thể của Hồng phát ra luồng âm khí khá nặng, Đinh Linh đoán ra cô ấy đã bị nhập từ khá lâu rồi. Dù hiện tại chưa nhìn thấy bất cứ vấn đề gì, hơn nữa nhan sắc của Hồng còn được tăng lên trông thấy, nhưng Đinh Linh rõ rằng dương khí của Hồng đang dần dần yếu đi, phần âm khí kia sắp nuốt trọn cơ thể cô ấy rồi. Khi đó thì Hồng sẽ bị khống chế hoàn toàn, linh hồn của cô ấy sẽ bị cắn nuốt.
Chắc hẳn sẽ có người thắc mắc Đinh Linh biết điều ấy thì tại sao không cứu. Nhưng đây không phải nhiệm vụ của Đinh Linh, nếu cứ nhìn thấy ai bị ma quỷ nhập, vật âm tà ám thân mà cô cũng xả thân cứu giúp miễn phí thì sớm muộn gì Đinh Linh cũng mệt đến chết. Hơn nữa, sau nhiều kỉ niệm không mấy vui vẻ thì Đinh Linh đã rút ra được bài học: không xen vào việc của người khác nếu không được họ nhờ trợ giúp hoặc trả tiền để làm việc. Đúng vậy, trả tiền! Nếu không một thân một mình như cô thì sống sót kiểu gì sau bao nhiêu biến cố cơ chứ.
Updated 74 Episodes
Comments