Đinh Linh vừa yên vị thì thấy vô số ánh mắt nhìn chòng chọc vào cô từ lúc cô mới xuất hiện, cho tới khi cô ngồi xuống vẫn không chịu rời đi. Hơi bất đắc dĩ, Đinh Linh nghĩ lũ con nít này sao lại tò mò như vậy chứ. Chưa nhìn thấy gái xinh cá tính bao giờ chắc, hazzzz. Cô ngoan ngoãn ngồi im trên ghế, đầu hơi cúi xuống, tránh mấy ánh mắt soi mói kia. Đang mải mê suy nghĩ thì bỗng nhiên cả lớp ầm ầm lên, kéo Đinh Linh về với hiện thực.
“Ôi, Nhất Dương đến rồi kìa. Sao nghỉ hè xong có cảm tượng cậu ý còn đẹp trai hơn thế nhỉ, không đen hay xấu đi tẹo nào luôn. Ôi trời, còn cao hơn nữa, đúng là nam thần của tớ mà, huhuhu”.
“Cậu đừng có tỏ ra vồ vập như thế, người ta đánh giá cho. Nhất Dương phải là của tớ, aaaaaaaa”.
“Thôi, nằm mơ đi, trong mơ thì cái gì cũng có. Nam thần phải là của chung chứ!”.
Lông mày Đinh Linh hơi giật giật, có cần khoa trương đến thế không. Nhưng lời nói của cô giáo và cậu con trai đang tiến vào thu hút sự chú ý của cô, để rồi Đinh Linh ngồi ngây ra như tượng.
“Được rồi, trật tự nào. Nhất Dương, em đến muộn vậy. Từ mai đi học thì nhớ đến đúng giờ, nghe chưa? Về chỗ đi”.
Hoàng Nhất Dương chào cô giáo và đi về chỗ ngồi. Dường như tất cả ánh mắt đều đổ dồn về cậu ấy, nên thêm một Đinh Linh nhìn chằm chằm, không muốn dứt khỏi người cậu thì cũng không làm Nhất Dương cảm thấy có gì khác lạ. Cậu đã quá quen với việc được người ta ngước nhìn rồi.
Mọi người nhìn cậu vì ngoại hình đẹp, vì cậu học giỏi, vì gia cảnh giàu có, họ hâm mộ Nhất Dương. Nhưng Đinh Linh thì khác, những thứ phàm tục kia không có sức hấp dẫn với cô. Cái khiến cô phải dán mắt vào cậu chàng mới đến này đó là thứ dương khí hừng hực đang tỏa ra từ người cậu. Đúng vậy, một luồng dương khí mạnh nhất mà Đinh Linh từng nhìn thấy. Ngay cả ánh mặt trời cũng không tác động mạnh tới Đinh Linh như vậy. Vì mặt trời có ấm áp đến đâu thì nó cũng ở quá xa với cô, nhưng cậu ấy thì khác, một “mặt trời” nhỏ di động đang ở ngay cạnh Đinh Linh. Cậu ta làm cô cảm nhận được sự “ấm áp” từ bên trong sau biết bao năm tháng chịu cảnh rét lạnh. Điều ấy khiến cô vừa bồn chồn vừa hưng phấn.
Với thể chất thuần âm, cả người Đinh Linh vô cùng lạnh, cũng rất ghét cái lạnh, cô thích những thứ ấm áp. Và bạn học mới Hoàng Nhất Dương này chính là người cô luôn ngưỡng mộ. Thật thích. Đây chắc hẳn là thân thể thuần dương có trong sách cổ. Vì dương khí quá mạnh nên quanh năm không sợ rét lạnh hay ma quỷ bám theo. Bọn chúng thậm chí sẽ bị thiêu rụi nếu ở gần cậu, chứ đừng nói là chạm vào hay định hãm hại cậu. Và người có dương khí mạnh như vậy thường gặp nhiều may mắn, thuận lợi, ngược lại với Đinh Linh, con người luôn gặp chuyện xui xẻo. Hazzzz, cùng là người với người sao lại có sự khác biệt lớn như thế cơ chứ.
“Thì ra là vậy!” - Đinh Linh lẩm bẩm. Cô đã hiểu vì sao mà căn phòng này không có bóng dáng ma quỷ nào rồi. Chắc chắn là do cậu bạn này làm chúng khiếp sợ. Có thể ban đêm chúng lén tụ tập ở đây, nhưng chỉ cần là ban ngày là chúng trốn biệt, không dám lảng vảng ở đây. Thật là nhẹ lòng. Dù Đinh Linh không để đám tiểu yêu ma ấy vào mắt, nhưng chúng làm cô thấy phiền phức. Ai mà thích được thỉnh thoảng lại có con ma nhìn chằm chằm, làm trò trước mặt mình cơ chứ. Dù sự hi sinh của cha mẹ giúp Đinh Linh ẩn giấu được thân phận, nhưng cô vẫn cứ nhìn thấy những thứ bẩn thỉu ấy.
“Nhất Dương này, hè vừa rồi cậu có đi đâu chơi không? Tớ bị mẹ bắt ở nhà, chán chết đi được. Tớ muốn được đi biển chơi kìa”.
“Đúng vậy, hazzz. Mẹ tớ chê kết quả học tập của tớ quá kém, bắt ở nhà học bù. Cả một mùa hè chỉ cắm đầu vào học khiến tớ phát điên lên được. Giá như tớ học giỏi như cậu thì tốt biết mấy”.
“Thôi, cậu chỉ mong bằng được một nửa Nhất Dương chắc mẹ cậu khóc ngất vì hạnh phúc rồi ấy chứ. Người ta từ bé đến lớn bất cứ cuộc thi nào cũng đều đứng thứ nhất đấy, cậu cũng dám mơ ước ư?”.
“Thì ước mơ mà, có ai đánh thuế đâu, Nhất Dương cậu nói phải không? Để tớ cọ cọ cậu một chút, mong sự thông minh kia có thể lan sang cho tớ một tẹo, ha ha”.
Những lời tâng bốc, cảm thán ấy vậy mà không khiến Hoàng Nhất Dương có phản ứng gì. “Đúng là ông mặt trời có khác, là trung tâm của vũ trụ mà” - Đinh Linh nghĩ thầm. Chắc hẳn những thứ đó khiến cậu ta quen thuộc đến nỗi không thèm tỏ ra khiêm tốn một chút nào. Đinh Linh cứ tưởng cậu ta sẽ không trả lời, nhưng rồi Nhất Dương lên tiếng, có thể thấy cậu ta được giáo dục rất tốt. Dù ưu việt so với mọi người nhưng không kiêu căng, hống hách, cô cho cậu ta thêm một điểm cộng.
“Mùa hè vừa rồi tớ sang Anh chơi. Tớ thích không khí lạnh và ẩm ướt bên ấy. Ở đây quá nóng, tớ không chịu được”.
Thân thể thuần dương, cộng với thời tiết của thành phố A không bị thiêu rụi là may mắn lắm rồi. Sao cậu ta không chuyển tới nơi khác ở nhỉ? Có vẻ gia cảnh cậu ta rất tốt, đổi địa điểm sống rất đơn giản.
Lời của Nhất Dương vừa vang lên kéo theo một loạt những tiếng ai oán khác:
“Ôi chao, đúng là Nhất Dương của chúng ta. Chỉ có cậu mới không cần lo lắng gì về việc học, thoải mái chơi đùa. Hâm mộ, hâm mộ quá”.
“Mấy ngôi sao ngoài kia chắc xách dép cho anh Dương của chúng ta cũng không kịp quá. Cậu làm người nổi tiếng chắc chắn sẽ đè bẹp cái đám con trai ẽo ợt mà lũ con gái lớp mình gọi là idol cho mà xem”.
“Mà Nhất Dương này, sao cậu không nhờ bố mẹ tìm một nơi sinh sống khác? Cậu sợ nóng thế cơ mà. Mùa hè ở thành phố A thật khủng khiếp, tớ là cậu tớ đi lâu rồi” - Cậu bạn này đúng là đã hỏi ra điều Đinh Linh vừa thắc mắc. Cô vểnh tai lên nghe ngóng.
“Bởi vì một vài nguyên nhân đặc biệt, tớ có thể đi du lịch thoải mái, nhưng không thể dọn đến nơi khác định cư được. Ừm, cái này tớ không thể tiết lộ” - Dù không đạt được câu trả lời hoàn chỉnh nhưng các bạn học đã vô cùng hài lòng. Đinh Linh hơi nhíu mày, lý do đặc biệt gì nhỉ? Điều đó có liên quan đến thân thể của cậu ta hay không? Có lẽ cô nên tìm hiểu sâu hơn một chút. Người tên Hoàng Nhất Dương này, cô nhắm rồi!
Updated 74 Episodes
Comments