Sáng hôm sau tất cả điều đi ra ngoài cổng để tiễn chú tôi, chú đi rất sớm và tôi cũng dậy rất sớm nhưng vì nhiều người quá nên tôi chỉ dám đứng ở góc trong nhà nhìn ra. Tôi bắt gặp thấy ánh mắt của chú cứ dáo dác nhưng tìm kiếm thứ gì đó, say cùng lại dừng ánh mắt ấy tại chỗ của tôi, cái nháy mắt cùng nụ cười tươi rói của chú làm tôi cảm nhận được sự ấm áp của mấy năm về trước. Chú vẫy tay với mọi người nhưng cánh tay ấy lại như đang chìa về phía tôi. Hình như là người đàn ông ấy đang chờ đợi điều gì đó từ tôi, tôi chỉ dám đáp lại chú bằng một nụ cười mỉm mà thôi, tôi nói thầm trong lòng: "Chú phải thật mạnh khoẻ nhé."
Sau khi chú đã rời đi thì mọi người ai cũng vào việc náy, tôi mặc chiếc áo dài cắp sách đến trường chỉ khác là nhà tôi có xe nhưng tôi lại phải đi bộ. Mẹ bảo rằng tôi nên đi bộ để tập thể dục rèn luyện về sức khoẻ nhưng tôi lại nghĩ khác là mẹ chẳng thích tôi, hầu như tôi làm gì bà cũng đều không vừa mắt, có lần tôi khóc lớn hỏi bà tôi có phải con gái ruột của bà không, nhưng câu trả lời của bà làm tôi hiểu ra, bà lạnh lùng nói:
- Vì mày là con gái chứ không phải con trai, nếu là con trai thì tao đã thương yêu rồi. Chỉ trách tao không thể thương yêu một đứa con gái như mày!
Tôi chẳng trách bà nữa mà lặng lẽ kế bên làm những điều để bà cảm thấy vừa lòng hơn, và từ đó tôi đã tự biến mình thành con ở trong chính ngôi nhà của mình. Lúc vào đến lớp tôi cũng chẳng thân thiết nhiều với ai mà chỉ lẳng lặng làm bài tập còn dở mà ngày hôm qua vẫn chưa làm xong, cậu bạn ngồi kế bên tôi là một công tử nhà giàu lại và gia đình cậu ấy lại thân quen với ông nội Thượng Tướng. Tôi và cậu ta cũng được coi như là có chút quen biết sơ xài chứ cũng chẳng gọi là thân thiết mấy. Cậu ấy nằm dài xuống bàn nghiêng đầu nhìn tôi rồi bĩu môi nói:
- Này học gì học lắm thế, tôi ngồi kế bên mà chẳng thấy bà mảy may nói chuyện câu nào?
Tôi vẫn trả lời cậu ấy nhưng tay và mắt thì không ngừng chép bài lia lịa như cái máy:
- Này Phạm Nhật Luân, im lặng một chút, tôi k có hứng thú nói chuyện phiếm đâu!
- À quên cháu gái của Thượng Tướng thì thần thái đúng là khác xa người bình thường mà.
Nói xong câu đó cậu ta liền trào lên một tiếng cười sảng khoái, tôi nghiêng đầu hướng ánh mắt hình viên đạn nhìn thẳng vào khuôn mặt pha nét lai tây của tên Luân, phải nói ông này số tốt thật có mẹ là người Anh, bà nội cũng là người Pháp nên dòng họ toàn nét lai nhìn rất ưng con mắt, chỉ riêng tôi thấy ông này là chẳng ưng nổi. Luân im bặt khi đón nhận cú nhìn chết người từ tôi rồi cười gượng bảo:
- Con gái mà chẳng thấy nhìn một cách dịu dàng gì hết! Đúng là giống ông nội cô quá đi, cháu gái đích tôn có khác.
- Giờ có im ngay không hả? Tôi không phải đích tôn, tôi chỉ là cháu gái thôi.
Luân trầm ngâm nhìn tôi một hồi thật lâu khiến tôi cũng thấy đỏ mặt mà nói lớn:
- Nhìn… nhìn gì?
Cậu ta cười mỉm, tay chống cằm, nghiêm giọng hỏi:
- Bà nói cũng phải, nhưng sao tôi thấy bà lại đi bộ đến trường vậy? Nhà có điều kiện thế cơ mà!
- Tại tôi thích thôi.
- Đang làm gương cho người dân à, gia đình đó của bà toàn người công chức cao trong nhà nước, chắc vẻ bề ngoài mệt lắm bà nhỉ?
Tôi trĩu mặt xuống, thể hiện một chút gì đó u buồn trên đôi mắt, Luân nói phải, vẻ bề ngoài của gia đình tôi rất lớn, làm cái gì cũng phải ngó trước ngó sau. Chỉ cần một đàm tiếu nhỏ thôi thì cũng bị bắt phạt ở gia tiên của gia đình, tôi rất mệt chứ nhưng biết sao giờ vì tôi là cháu cả cũng là con gái duy nhất của ba và mẹ, tôi không làm gương thì ai làm gương đây. Chỉ còn chờ mong vào chú sẽ lấy vợ rồi sao đó sinh con thì tôi mới có thể nhẹ lòng hơn trong gia đình này. Tôi không xoay đầu nhìn Luân mà hỏi luôn:
- Gia đình ông có bắt ép ông cái gì không?
Luân ung dung tự tại trả lời tôi:
- Không có! Tôi sống thoải mái lắm, chắc bởi vì nhà tôi theo hướng ngoại quốc nên không có vụ ép buộc này nọ.
- Cũng có thể vì ông là con trai!
Luân ngạc nhiên nhìn tôi, trong đáy mắt cậu hình như hiểu ra được điều gì đấy, cậu như thấu tận lòng tôi:
- Đừng suy nghĩ như vậy? Nếu họ đã không thích thì cố làm cho họ thích làm gì? Là trai hay gái cũng đâu phải lỗi của bà, họ sinh ra bà thì là lỗi của họ mới đúng.
Giọng tôi nặng nề nói:
- Ông sướng thật… được sinh ra trong một gia đình như thế!
- Chúng ta làm bạn đi, bà cũng đâu thân thiết với ai trong lớp này, làm bạn với tôi nhé!
Tôi chừng chờ một lúc suy nghĩ thấu đáo rồi cũng gật gù cái đầu như đã đồng ý kết bạn với cậu ấy, thế là tôi đã có một người bạn khác giới đầu tiên từ suốt những năm cấp sách đến trường.
Lúc về đến nhà thì tôi đã bắt gặp ngay một cảnh đó là cô Mẫn đang lén lút qua lại với một người đàn ông, tất nhiên là tôi chọn cách làm lơ và im lặng đi vào nhà. Nhà tôi bình thường cũng chẳng có mấy người chỉ có mẹ và cô là hay ở nhà, còn ông và ba là đi suốt tới tối mịt mới về. Tôi tranh thủ chạy lên nhà cất cặp sách rồi nhanh tay viết một lá thư để gửi cho chú, trong thư tôi có viết như thế này:
"Chú mới đi sáng nay mà giờ đã thấy nhớ rồi, chú à lần sao về nhớ mua cho con cái kẹp hình ngọc trai nhé. Các bạn nữ đều có cả mà con cũng rất thích nó, à con còn có chuyện này muốn cho chú biết đầu tiền nè, con đã có bạn rồi đấy, là một bạn nam ngồi kế bên con, bạn ấy lai tây đẹp trai lắm chú ơi, nhưng con vẫn thấy nét của chú là đẹp trai và ưng mắt con nhất ạ. Hiện tại thì con đã có bạn rồi nên cũng bớt cô đơn hơn, chú đừng suốt ngày bảo con lầm lì nữa nhé, con nói đến đây, lần sao lại nói tiếp, con chào chú già, à lần sau mau dẫn vợ về đi nhé, không là ông nội mai mối chú với con gái của ông nào đấy thì đừng bảo con không dặn dò trước nhé!"
Lá thư phải tận ba ngày sau thì mới tới tay của anh, tối hôm đó cũng là giờ nghỉ, anh ngồi vào chỗ bàn làm việc mở ra xem lá thư bên trong. Lúc đọc đến đoạn Liễu Thanh giới thiệu bạn mới thì sắc mặt anh có phần nhíu lại cau có, nhưng vì đây là thư hiếm có suốt mấy tháng qua con bé mới gửi nên anh đành cất lại bỏ vào học tủ. Anh đứng dậy bước gần lại phía cửa sổ nhìn vào xa xăm, điếu thuốc lá trên tay đã tàn đi từ bao giờ mà anh vẫn cầm đó không có ý định bỏ, tiếng lòng của anh sẽ chẳng ai thấu được, quyết định rời nhà vào doanh trại quân đội cũng chỉ vì không muốn tiếp xúc nhiều với người con gái đó.
Anh sợ nỗi sợ lấn át hơn cả tình yêu, bởi lẽ anh biết mối quan hệ này chỉ được dần lại ở mức chú cháu, tình yêu này cũng chỉ một mình anh giấu chặt trong đáy tim. Tiếng gõ cửa làm phá tan đi bầu không khí nặng nhọc của anh, anh không lên tiếng và người kia cũng tự biết mà đẩy cửa vào:
- Trung Tá… ra ăn cơm thôi, mọi người đang đợi ạ!
Anh nghiêng đầu rồi ậm ừ cho có, sau đó thì cùng đi ra với người bộ đội, lá thư vẫn nằm yên trên bàn được chắn lại bằng một cây bút máy. Liễu Thanh bên này cũng rất giống anh, chỉ khác là cô đang suy nghĩ thế nào để lấy lòng ba mẹ, cô ngước nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường chỉ mới 20 giờ tối, nhanh chân đứng dậy đóng cất sách vở rồi đi thẳng một mạch qua phòng ba mẹ, cô đứng chần chờ một lúc thật lâu mới dám gõ cửa. Tiếng nói ngọt thanh của mẹ Linh phát ra bên ngoài:
- Vào đi!
Cô từ từ đẩy nhẹ cánh cửa vào trong, rồi cất giọng nói dịu dàng nhất:
- Mẹ ơi… con vào đấm lưng cho ba mẹ nhé!
Người đàn bà ấy đang ngồi trên bàn trang điểm chăm sóc làn da căng bóng ở tuổi 35 của mình, nghiêng đầu nhìn cô đang từ bên ngoài bước vào. Sao đó thì bà cũng không liếc mắt đến cô nữa mà chỉ tút tát lại nhan sắc của bản thân, người ba thân yêu đang nằm trên giường đọc sách cũng phải ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng ông trầm trầm mà nghe êm tai vô cùng, ông nói:
- Con học bài xong chưa?
Cô nhẹ nhàng đáp lại ba:
- Dạ thưa con xong rồi ạ! Ba ơi con đánh bóp cho ba trước nhé!
Ông khẽ gật đầu rồi ngồi đến mép giường, cô con gái cũng leo lên chiếc giường êm ái của ba mẹ, nhẹ nhàng xoa bóp cho ba mình, cô cũng nhân cơ hội hỏi thêm về ba:
- Ba ơi… công việc có cực lắm không ạ? Đợi con học xong 12 rồi lên đại học thì đến khi ra trường là có thể phụ giúp được ba rồi.
Cô vừa dứt câu đã nghe thấy giọng nói chua chát của mẹ Linh:
- Gì mà học đến đại học, con gái thôi có phải con trai đâu mà cần học lắm thế, ra trường là đi cưới chồng được rồi!
Tay cô đang xoa bóp cho ba nhưng lại phải nghe những lời này của mẹ, trong lòng có hơi khó chịu nhưng chẳng dám tỏ thái độ với ai, chỉ lẳng lặng im lặng mà tiếp tục công việc xoa bóp cho ba. Tất nhiên là ông cũng cảm thấy khó chịu về những câu nói vừa nãy của bà Linh, ông lên tiếng phân giải:
- Trong nhà nước cũng có rất nhiều cô gái tài năng, ba tin chắc là sau này con cũng sẽ là một trong số họ, ba sẽ cho con học đại học!
Tôi chưa kịp vui mừng thì mẹ Linh đã gắt gỏng xen vào:
- Ông nghĩ sau vậy, cỡ trình của nó thì làm sao theo kịp gót chân ông với ba chứ, chưa nói đến chú nó nữa kìa, mày có thấy cô Mẫn của mày không? 25 tuổi đầu rồi mà không chịu lấy chồng đi rồi cả mày cả cô với chú mày, gia đình này ai cũng nối gót theo ế hết à! Mày tính ăn bám riết cái nhà này sao? Tao chỉ muốn mày đủ tuổi thì gả quách đi cho xong, đời người con gái chỉ có chồng với con thôi chứ học lắm vào làm gì rồi ra chẳng ai xem trọng!
- Bà có im thôi ngay không, nó là con gái ruột của bà, mà bà ăn nói như mình là mẹ kế vậy đó hả? Phải hên cho bà vì tôi chẳng lấy thêm vợ để cần có con trai đấy, nếu không thì bà nghĩ là bà quản được nhà này nữa chắc! Con về phòng đi, để ba ở lại nói chuyện với mẹ con.
Tôi lặng lẽ cúi đầu thưa hai người họ rồi cũng lặng lẽ đi ra ngoài và đóng cửa lại thật khẽ, trước khi đi tôi còn phải đón nhận cái ánh mắt sắc lạnh từ mẹ mình. Từng bước chân như nặng trĩu, giá như chỉ giá như thôi cô có cái điện thoại để những lúc buồn và cô đơn có thể gọi cho chú hoặc cho Luân người bạn mới quen. Nhưng đáng tiếc là cô lại chẳng dám xin ai kể cả ba.
Một mình đi ra ban công nhìn trời nhìn sao, cô lại nhớ về ngày xưa cũ, mỗi lần chờ chú đi học về là cô cứ chạy ra đòi kẹo miết, ăn riết mà bị sâu răng cũng là do chú chở đi nhổ răng, phải nói chú tốn tiền hơi nhiều cho đứa cháu ăn hại như tôi. Ngồi đây ngẫm nghĩ lại khoảng thời gian tươi đẹp đó thật là thấy đáng tiếc, chỉ mong sau này người chú đẹp trai ấy tìm được người con gái trong lòng mình để tôi còn được dịp chúc phúc cho chú ấy.
Updated 68 Episodes
Comments
Quốc Phạm
tuyệt
2022-03-17
1