Chương 3: Bao Năm Đổi Lại Những Phút Giây Ngọt Ngào Bên Chú?

Tôi cười rồi tự nói với chính mình rằng:

- Nhất định tôi sẽ giống ông nội và ba, càng phải ngang bằng với chú nữa!

Hôm ấy trăng sáng lắm, nó còn rọi được cả tâm can của tôi, tiếng lòng của tôi cũng chính là lời nói mà chỉ riêng tôi mới cảm nhận được nó đáng thương như thế nào. Sống trong gia đình này tôi phải mang bộ mặt giả tạo đến bao giờ, phải khiêm nhường đến khi nào đây? Phải chăng chỉ cần tôi học tốt vào làm công chức nhà nước thì mọi thứ mới yên ổn được đúng không?

Ngày qua ngày cuối cùng thì cũng đến dịp đi thực tập quân sự trong doanh trại, lần này chúng tôi đi là tận một tháng, xa nhà một tháng nếu đối với người bình thường nó được gọi là nhớ nhà, nhưng còn riêng tôi lại không, mà được gọi là giải thoát tạm thời trong một tháng.

Tôi ngồi trên chuyến xe cùng chỗ với Luân, cả đoạn đường cứ trông chờ mãi thứ gì đó, có lẽ thứ tôi trông chờ bây giờ chính là cầu mong sao tôi thực tập ngay đúng doanh trại của chú, và hình như ông trời đã sắp đặt chuyến đi này giúp tôi!

Chuyến xe buýt của lớp dừng ngay vào tiểu đoàn hai, lúc gần tới nơi thì tôi có để ý bên ngoài, một đoàn bộ đội đứng xếp hình theo từng hàng dộc dài. Lúc nhìn ra tôi thật sự đã rất mong chờ biết bao nhưng rồi lại chẳng thấy chú, có một phần gì đó hơi thất vọng trong lòng.

Khi chiếc xe dừng lại cũng là lúc tôi phải tách ra với Luân, nữ sinh xuống trước còn nam sinh thì ở khu kế bên. Chúng tôi được chỉ dẫn khá tận tình rồi sao đó được đưa vào phòng ngủ tập thể cho tổng cộng là 17 nữ sinh của lớp, nhìn chung quanh căn phòng khá rộng rãi được chia theo giường tầng, tất nhiên là tôi chọn nằm ở tầng dưới và còn là nằm một mình nữa, ai cũng bắt cặp người tầng trên người tầng dưới, chỉ có mỗi tôi là thích ở một mình khỏi có ai leo trèo lên xuống.

Lúc được sắp xếp vào phòng thì chúng tôi đã được phát mỗi người hai bộ đồ quân phục, tôi sắp mọi thứ gọn gàng lại, đang tính sẽ đi một mình ra thay đồ thì có hai bạn nữ cùng lớp nhưng lại rất ít khi tiết xúc với tôi chạy đến, một trong số họ cất giọng rất nhanh lẹ:

- Có phải bạn tính đi thay đồ không? Đi cùng nhé!

Tôi ngây ngô trả lời rồi gật đầu:

- Ừ cũng được.

Học chung với nhau đã lâu vậy mà cái tên của họ tôi cũng không nhớ, sau khi nghe giới thiệu lại thì một người là Thanh Thủy còn người kia Cúc Tranh. Xét thấy tính cách của họ cũng đối lập nhau lắm người thì khá trầm tư còn Cúc Tranh lại rõ hoạt bát vui vẻ, tôi đi sau hai người họ trong lòng cũng dấy lên niềm khao khát có một cô bạn thân vừa nói nhiều lại vừa thân thiện như họ, chỉ vì sống quá khép kín nên từ suốt những năm cấp sách đến trường chẳng có lấy một bóng bạn nào thân thiết.

Tầm 15 phút nhanh gọn thì ba người chúng tôi cũng thay đồ xong, tiếng chuông báo hiệu cho tất cả các thành viên trong trường đến và tụ tập lại thành hàng dài nghiêm trang chào đón các vị lãnh đạo ở doanh trại quân đội. Chúng tôi tập hợp ở trong một căn phòng rất lớn, điều được các anh bộ đội chỉ dẫn nghiêm trang để xếp hàng ngay ngắn, phải nói đây là lần đầu tiên tôi được hòa mình vào công việc của chú, nhưng hình như chú không có ở nơi này?

Và với vị thế của gia đình thì chú không thể làm bộ đội bình thường được rồi, tôi tuy đứng rất nghiêm nhưng đầu thì cứ nghiêng tới nghiêng luôn để tìm được hình bóng của chú. Hành động lần này lại vô thức đập vào mắt của Luân, cậu ta đứng cũng không xa lắm nhưng ánh mắt nãy giờ là nhìn thẳng về cô. Tôi cũng bắt chợt ánh mắt cậu ấy và còn nháy mắt như đúng rồi, ổng cũng bắt chước nháy theo.

Cho đến khi tiếng nói phát ra từ khán đài sân khấu làm tôi chú ý nhiều hơn khi họ gọi đến cái tên Trung Tá Trần Huy Long, tôi đã nhìn thấy được thân hình cao to vạm vỡ của chú đi lên, vẫn gương mặt sắc nét đẹp trai ngời ngợi ấy làm biết bao cô gái dưới khán đài cũng phải nghiêng ngả theo vì chú, tôi thì thầm trong bụng:

"Chú đây rồi!"

Mấy bạn nữ sinh thì thầm to nhỏ sau lưng cô và hỏi cô:

- Trần Huy Long, người đó là chú của bà phải không Liễu Thanh!

- Ừ đúng rồi đấy, chú tôi đấy!

Sao khi được nhắc nhở vì quá ồn ào thì bọn nó chuyển sang tia trai trong im lặng, còn tôi vẫn hướng ánh mắt đó nhìn về phía chú, chú thì hình như là không thấy được tôi rồi, để ý ánh mắt chú cũng nhìn dáo dác xung quanh như tôi khi nãy, cho đến khi chú nhìn thấy được tôi, tôi cũng ngạc nhiên lắm khi chú thấy được mình trong vô số thực tập sinh ở nơi này.

Ánh nhìn âu yếm của chú dành cho tôi vẫn không đổi, thật sự ngay lúc này tôi chỉ muốn gào thét lên rằng người đó chính là chú mình, nhưng không làm được, đành phải đứng đây nhìn về người đàn ông ấy trong bộ quân phục nghiêm trang. Đến khi buổi khai mạc đã tàn, tôi vẫn đứng bên ngoài nhìn vào trong như chờ đợi một ai đó, hình ảnh người đó đi trước dẫn dắt các anh bộ đội thu xếp lại mọi thứ thật gọn gàng trước khi rời đi. Đến khi chú bước ra thì tôi đã đứng chờ sẵn bên ngoài, cứ tưởng sẽ được hỏi than ai ngờ vừa đứng trước mặt thì chú đã cóc một cái thật nhẹ vào đầu tôi. Tôi đang vui cũng hoá cau có xị mặt xuống nhìn chú và nói:

- Con có phải con nít nữa đâu mà chú làm thế! Không sợ mấy bạn cười chê con à.

Chú trả lời dứt thoát:

- Không sợ! Con là cháu của chú, chú muốn làm gì con thì tại sao phải nhìn ánh mắt của người khác, sao giờ này còn đứng ở đây! Về nghỉ ngơi đi chiều lại phải ra tập nữa đó.

- Con tới gặp chú một lát không được sao!

Nghe được lời nói này từ cô, anh cũng ngay lập tức đáp trả bằng một cái xoa đầu dịu dàng, nụ cười tươi rói đặt trên môi mình, anh cất giọng đều đều nói:

- Được chứ! À chú chú hơi bận ấy!

- Dạ… dạ vậy con về nha, chú vào làm tiếp đi ạ.

- Chú vui lắm vì được gặp con ở đây, khi nào chú rảnh sẽ tự động qua kiếm con! Còn nhớ đường về không?

Cô vỗ ngực đầy tự tin nói với chú:

- Đường nằm trong đầu con cả rồi, con về nha! Hẹn gặp chú lần sao.

- Ừ chú cũng vậy!

Thế là cuộc nói chuyện ngắn gọn của hai người chúng tôi chỉ đến đây, tôi vẫy tay chào chú rồi quay người đi về phòng, còn chú vẫn đứng đấy nhìn theo bóng lưng của tôi cho đến khi không thể bắt kịp được nữa thì mới có ý định đi vào trong.

Lúc quay đầu ra sau lưng thì đã thấy 5 6 anh bộ đội bu bám ở đó để nghe lén, anh nghiêm giọng ho lên vài tiếng rồi thì ai cũng về chỗ ấy, có tên còn rất gan dám hỏi hẳn anh rằng:

- Cô gái đó là ai vậy chỉ huy! Trong xinh xắn dễ thương quá ạ!

- Không có được dòm ngó cô nàng nào ở đây hết nghe chưa!

- Vậy chứ cô ấy là ai? Bạn gái mới của chỉ huy à, trông chỉ huy thế này mà thích gặm cỏ non thế!

Cả đám cười phá lên chọc quê anh, anh cũng có phần hơi ngượng ngạo nhưng ngay lập tức đã chấn tỉnh thần thái và bản lĩnh của mình, anh cất giọng nghiêm nghị nói:

- Là cháu gái, tất cả vào vị trí của mình!

Họ nghe lệnh liền lập tức chạy lại xếp thành ba hàng dọc rồi hô to:

-Vâng thưa chỉ Huy!

***

Cả hôm đó sáng thì khai mạc đến chiều tầm 14 giờ là ra sân vận động nhẹ, nói chung mở đầu khá nhàn cho học sinh bọn tôi, đến chiều thì được ăn cơm, phải nói cơm quân đội hơi khó ăn, có nhiều bạn chỉ ăn một ít để dằn bụng còn riêng tôi thì ráng ăn hết để tối không bị đói. Gặp được chú ở nơi này thì là dù có ở đây cả đời tôi cũng tình nguyện. Cô bạn Cúc Tranh ngồi kế bên hỏi chuyện vào tai tôi:

- Ê nè, khi trưa tôi thấy bà đứng nói chuyện với Trung Tá… mà chú bà đẹp trai quá đi, chú ấy đã gia đình chưa.

Tôi lắc đầu trả lời:

- Chú tôi 28 tuổi vẫn ế, chị em cứ tha hồ mà mê nha!

- Thế hả! Gia đình của bà đó giờ có tiếng rồi mà tôi không nghĩ là chú bà lại đẹp trai ăn đứt hơn bà nhiều ấy.

Tôi nghe đến đây, cơm trong họng ứa nghẹn lại vẫn ráng phải nuốt, ai biểu chú tôi đẹp trai quá chi còn tôi thì… chán chả bỏ đi, chưa kịp nuốt tiếp muỗng thứ hai thì Cúc Tranh lại lên tiếng nói tiếp:

- Bà có thật là cháu của Trung tá không vậy?

Giọng điệu này mà tính làm thím tôi à, nghe chẳng lọt lỗ tai gì hết, tôi nghiêng đầu đưa ánh nhìn hình viên đạn rồi cất giọng cau có nói:

- Thế bà nghĩ gương mặt của bà thì chú tôi sẽ dòm ngó tới sao? Tôi ăn đứt bà đấy!

Cúc Tranh tắt đi nụ cười nhìn tôi, bởi lẽ tôi nói ra thì biết chắc sẽ mất lòng như thôi mất thì tôi cho mất luôn, bữa cơm đầu tiên trong doanh trại. Tối đó tôi nằm trằn trọc mãi không ngủ được, một phần vì chỗ lạ phần còn lại thì chong ngóng ngày mai sẽ được gặp chú. Nhưng tôi đâu biết rằng, trước lúc tôi chợt mắt ngủ được thì đã bị bọn nữ sinh trong lớp kéo lê xuống giường, tôi giật bắn người nhưng vì xung quanh quá tối lại chỉ có thể nghe thấy tiếng nói của từng thành viên trong căn phòng này, và giọng nói líu lo nhí nhảnh của con Tranh cất lên giọng đầy kiêu ngạo:

- Khi nãy mày vừa nói ai ăn đứt tao hả con kia, mày đừng nghĩ là vì bọn này sợ gia đình mày nhé, đập nó một trận cho tao!

- Này tụi bây tính giết người à!

Tôi la ó lên trong đau đớn, từng cái đập mạnh vào vùng bụng và ngực khiến gương mặt tôi méo mó, chưa thoả mãn ở đó con Tranh còn bảo bọn chúng dựng người tôi dậy, hai đứa con gái ghì chặt hai tay tôi còn nó thì tha hồ mà tát, từng cái tát giáng trời xuống vào gương mặt xinh đẹp này đau điến. Lúc đó ánh mắt yếu ớt của tôi như đang cầu xin người con gái tên Thanh Thủy đang ngồi nhàn hạ không quan tâm đến sự việc diễn biến trong căn phòng có chút ánh đèn mờ nhạt của cây đèn pin mà một trong số chúng đã đem theo, Cúc Tranh chiếu thẳng ánh đèn ấy vào mặt tôi và nói nhỏ vào tai tôi:

- Lần này tao tha, ít nhất là bạn tao đã ra hiệu cầu cứu cho mày, không phải Thanh Thủy thì tao đã đánh cho mày nhập viện thiếu điều cả ông nội Thượng Tướng hay người chú kia cũng nhìn đéo ra nhé! Nhà tao cũng đéo vừa gì với nhà của mày đâu, con ranh!

Bọn chúng lôi kéo tôi rồi quăng lên giường, mặc cho tôi cảm thấy đau rát cả khắp người nhưng vẫn chẳng dám hó hé lấy một lời. Tôi mệt quá nên cũng nhanh chìm vào giấc ngủ hơn. Đây là lần đầu tiên tôi bị đánh hội đồng, vì lỡ mồm sao? Hay vì tôi chẳng biết được bộ mặt thật của họ, nói gì thì nói cuối cùng tôi vẫn là cô độc trong chính lớp học của mình, người duy nhất chịu làm bạn cũng chỉ có Luân.

4 giờ sáng chúng tôi đã bị đánh thức, lết thân xác mệt mỏi đi ra phòng thay đồ, bọn con gái còn cố tình đẩy tôi ra từ đằng sau, nhưng tôi mặc kệ, phải đến khi tôi vào tới phòng thay đồ thì đã vắng bóng người, tôi chọn đại một phòng gần nhất. Lúc bước vào trong thay đồ thì tôi nghe thấy rất rõ tiếng ai đó nói chuyện xì xào với nhau, rồi sau đó thì im bặt, tôi hoảng lắm sợ rất sợ đó là ma nên lật đật thay đồ cho nhanh rồi chạy ra. Lúc ra tới ngoài thì đã thấy mọi người xếp hàng chờ sẵn nhưng chỉ riêng khi thấy tôi ra trễ, tiểu đội trưởng trách phạt một mình tôi chạy 20 vòng quanh sân vận động, còn những khác thì tập luyện cùng nhau.

Tôi chạy đến vòng thứ 5 thì đã cảm thấy đau nhức ở vùng bụng, chắc có lẽ là do hôm qua, tôi đứng nghỉ một hai giây rồi nhanh chóng hoàn thành được thêm 5 vòng nữa. Lúc này dường như cơn đau đang quằn quại trong bụng nó khiến tôi không đứng vẫn được nữa mà ngồi chòm hỏm xuống, gương mặt biến sắc, còn đổ rất nhiều mồ hôi. May mắn thay lúc đó không biết sao Luân lại có mặt chạy đến kịp, cậu hốt hoảng gọi tên tôi:

- Liễu Thanh… Liễu Thanh, bà làm sao vậy?

Tôi cắn chặt môi ngã vào lòng của cậu ấy, miệng không thốt lên lời, sắc mặt bắt đầu tím tái dần, Luân không chờ tôi nói mà cậu dùng sức bế bồng tôi lên và chạy đi, lúc này bọn nữ sinh cũng đứng xì xào bàn tán, chỉ riêng mấy anh bộ đội là chạy theo sau Luân. Chạy gần đến phòng y tế thì đụng mặt ngay Huy Long vừa mới từ phòng y tế đi ra, anh cau có nghiêm giọng hỏi bộ đội:

- Có chuyện gì?

Vừa dứt câu, anh để ý thấy sắc mặt Liễu Thanh không được ổn lại còn đang được bế trên tay của một cậu nhóc lạ lẫm, anh vội đưa tay ra rồi gấp rút nói:

- Đây là cháu của tôi! Để tôi bế.

Luân biết người trước mặt của mình là ai nên cũng nhanh tay chuyền Liễu Thanh qua cho Huy Long, sau đó anh bước chân đi nhanh vào trong phòng y tế, mà làm cho cả hai cô đang tán rẫu cũng phải giật mình vì vẻ mặt khó chịu kèm theo chất giọng ra lệnh:

- Khám xem cháu gái tôi bị làm sao này?

Hai cô lập tức nghe lệnh nhanh chóng tiến hành kiểm tra sơ bộ, sắc mặt Liễu Thanh cũng không khá hơn là mấy, người chú đứng kế bên mà lòng như lửa đốt, miệng cứ không ngừng hỏi y tá:

- Sao rồi?

- Bị đau ruột thừa rồi! Nhanh chóng chở con bé lên bệnh viện thôi.

Lời vừa dứt thì một giọng nói hô to:

- Chuẩn bị xe cho tôi!

Anh nhẹ nhàng bồng cô lên một lần nữa, sự hấp tấp nhưng vẫn rất bình tỉnh của anh, dù là trong hoàn cảnh nào cũng không được bộc lộ quá nhiều cảm xúc. Anh leo lên ghế sau rồi nhẹ nhàng đặt Liễu Thanh ngồi dựa vào vai mình. Cầm láy là một anh bộ đội cấp dưới của Huy Long, Luân cũng rất muốn đi theo nhưng lại không được phép nên cậu đành quay về chỗ tập, lúc đi ngang quá đám nữ sinh đang bàn tán về Liễu Thanh, nghe được những điều không tốt từ miệng họ phát ra, anh đứng lại trước mặt một Cúc Tranh hỏi chuyện:

- Mày làm gì bạn tao à! Vết thương trên mặt Liễu Thanh là do bọn khốn tụi bây làm đúng không? Tụi bây ăn gan hùm à! Đụng đến cháu gái của Thượng Tướng đúng là một lũ não phẳng, được mỗi cái ngực to!

Nói rồi anh cười khẩy vào mặt từng đứa sau đó thì rời đi, chúng nó chỉ biết nín họng chẳng dám cãi tay đôi hay là đụng vào Luân. Chiếc xe vẫn lăn bánh đều trên con đường sỏi đá, Huy Long lo lắng nắm chặt lấy bàn tay đứa cháu gái đáng thương, còn cánh tay trái thì giang rộng ôm cô dựa vào vai anh, anh dùng một chiếc khăn tay lau đi những giọt mồ hôi trên khuôn mặt này, rồi nhẹ nhàng đặt lên trán một nụ hôn như một lời nói rằng: "Hãy yên tâm vì chú đã ở đây!", anh bộ đội phía trên nhìn lên gương chiếu hậu ở trong xe và thấy được cảnh này, anh khẽ cười mỉm an ủi nói với Huy Long:

- Sắp tới bệnh viện rồi, chỉ huy ôm chặt một chút chỗ này sỏi đá chạy tưng tưng lên thì cô bé sẽ cảm thấy đau lắm đấy!

- Tôi biết rồi! Cậu mau chạy đi.

Hot

Comments

Quốc Phạm

Quốc Phạm

ko bằg đc độ hay

2022-03-17

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Ngây Thơ.
2 Chương 2: Là Con Gái Hay Là Con Nuôi?
3 Chương 3: Bao Năm Đổi Lại Những Phút Giây Ngọt Ngào Bên Chú?
4 Chương 4: Bao Năm Mới Có Phút Giây Này 2.
5 Chương 5: Lỗi Nhịp Tim.
6 Chương 6: Cảm Giác Vẫn Như Xưa.
7 Chương 7: Kỷ Vật.
8 Chương 8: Tôi Quên Mất Điều Gì Đó Rất Quan Trọng.
9 Chương 9: Điều Ước Mong Manh Cho Một Tình Yêu Cố Chấp.
10 Chương 10: Lời Thật Lòng
11 Chương 11: Buổi Tập Huấn Cuối Cùng 1
12 Chương 12: Buổi Tập Huấn Cuối Cùng 2
13 Chương 13: Yêu Em Từ Tấm Bé.
14 Chương 14: Bí Ẩn Về Chàng Thanh Niên Trong Vườn Cao Su.
15 Chương 15: Cảm Nhận Của Tình Yêu 1
16 Chương 16: Cảm Nhận Của Tình Yêu 2.
17 Chương 17: Điều Gì Càng Không Muốn Càng Là Sự Thật.
18 Chương 18: Chú Xin Lỗi... Đã Làm Con Sợ Rồi.
19 Chương 19: Mối Tình Ngang Trái.
20 Chương 20: Cuộc Gọi Trong Im Lặng.
21 Chương 21: Trong Ngày Đại Hôn, Hãy Để Con Thắc Cà Vạt Cho Chú.
22 Chương 22: Đã Lâu Rồi Chúng Ta Không Có Được Cảm Giác Bình Yên, Em Nhỉ?
23 Chương 23: Khởi Nguồn Của Một Bi Kịch Bị Lãng Quên.
24 Chương 24: Gặp Gỡ Tại Buổi Tiệc 1
25 Chương 25: Gặp Gỡ Tại Bữa Tiệc 2.
26 Chương 26: Trên Đời Này Anh Chỉ Thương Có Một Mình Em.
27 Chương 27: Vượt Rào Cản 18+
28 Chương 28: Cố Chấp Yêu Em, Cố Chấp Thương Em Đến Đau Lòng.
29 Chương 29: Phục Hồi Trí Nhớ, Nhớ Lại Danh Phận Thật Của Bản Thân.
30 Chương 30: Trở Về Phủ Trần Gia.
31 Chương 31: Cái Thai Không Cùng Huyết Thống và Sự Lạnh Nhạt Đến Từ Huy Long.
32 Chương 32: Bi Kịch Tạo Nên Một Con Người 1
33 Chương 33: Bi Kịch Tạo Nên Một Con Người 2
34 Chương 34: Mối Lương Duyên Tiền Định Của Quá Khứ.
35 Chương 35: Có Phải Vì Chúng Ta Bị Trói Buộc Bởi Họ Trần?
36 Chương 36: Ngày Người Mang Cả Thế Giới Nhỏ Của Tôi Rời Đi.
37 Chương 37: Một Cuộc Sống Mới
38 Chương 38: Trái Ngọt Của Thế Ân.
39 Chương 39: Nếu Không Có Bi Kịch... Thì Chúng Ta Đã Là Một Cặp.
40 Chương 40: Cuộc Gặp Gỡ Giữa Huy Long Và Thế Ân.
41 Chương 41: Cuộc Sống Hôn Nhân
42 Chương 42: Một Lần Nữa Nợ Nhau.
43 Chương 43: Đây Là Vợ Tôi
44 Chương 44: Nghi Mẫn Cưỡng Cầu
45 Chương 45: Những Cơ Hội Còn Lại Của Chúng Ta.
46 Chương 46: 3 Điều Khoản Trong Ván Cờ.
47 Chương 47: Làm Điều Ác Thì Ắt sẽ Giật Mình.
48 Chương 48: Trúng Tà.
49 Chương 49: Trừ Tà 1
50 Chương 50: Trừ Tà 2
51 Chương 51: Lấy Hết Dũng Khí Để Ôm Em Thêm Lần Nữa.
52 Chương 52: Mối Quan Hệ Giữa Hai Người Là Gì?
53 Chương 53: Tôi Đã Yêu Em Từ Rất Lâu Rồi.
54 Chương 54: Thế Ân Bị Dị Ứng
55 Chương 55: Dù Có Ra Sao.
56 Chương 56: Bí Mật Không Để Mang Thai.
57 CHƯƠNG 57: Bà Nội Bị Bùa Quật.
58 CHƯƠNG 58: ĐỐI ĐẦU 1
59 CHƯƠNG 59: Đối Đầu 2 (Đã Chờ Đợi Câu Nói Em Yêu Tôi)
60 Chương 60: Nếu Như Không Có Bi Kịch, Liệu Em có Yêu Anh?
61 Chương 62: Đổi Trắng Thay Đen.
62 Chương 63: Cái Tên Hoài Thi.
63 Chương 64: Thân Phận Thật Sự.
64 Chương 65: Hạnh Phúc Người Mang Đến Cho Em.
65 Chương 66: Chú Muốn Con Được Sống Là Chính Cái Tên Của Con.
66 Chương 67: Âm Mưu Trốn Thoát Khỏi Ngục Tù.
67 Chương 68: Anh Đã Dùng Tình Yêu Của Mình Để Bảo Vệ Em... Đã Bảo Vệ Đến Mệt Rồi.
68 Chương 69 Hoàn: Thương Em Chính Là Điều Mà Anh Không Thể Ngờ.
Chapter

Updated 68 Episodes

1
Chương 1: Ngây Thơ.
2
Chương 2: Là Con Gái Hay Là Con Nuôi?
3
Chương 3: Bao Năm Đổi Lại Những Phút Giây Ngọt Ngào Bên Chú?
4
Chương 4: Bao Năm Mới Có Phút Giây Này 2.
5
Chương 5: Lỗi Nhịp Tim.
6
Chương 6: Cảm Giác Vẫn Như Xưa.
7
Chương 7: Kỷ Vật.
8
Chương 8: Tôi Quên Mất Điều Gì Đó Rất Quan Trọng.
9
Chương 9: Điều Ước Mong Manh Cho Một Tình Yêu Cố Chấp.
10
Chương 10: Lời Thật Lòng
11
Chương 11: Buổi Tập Huấn Cuối Cùng 1
12
Chương 12: Buổi Tập Huấn Cuối Cùng 2
13
Chương 13: Yêu Em Từ Tấm Bé.
14
Chương 14: Bí Ẩn Về Chàng Thanh Niên Trong Vườn Cao Su.
15
Chương 15: Cảm Nhận Của Tình Yêu 1
16
Chương 16: Cảm Nhận Của Tình Yêu 2.
17
Chương 17: Điều Gì Càng Không Muốn Càng Là Sự Thật.
18
Chương 18: Chú Xin Lỗi... Đã Làm Con Sợ Rồi.
19
Chương 19: Mối Tình Ngang Trái.
20
Chương 20: Cuộc Gọi Trong Im Lặng.
21
Chương 21: Trong Ngày Đại Hôn, Hãy Để Con Thắc Cà Vạt Cho Chú.
22
Chương 22: Đã Lâu Rồi Chúng Ta Không Có Được Cảm Giác Bình Yên, Em Nhỉ?
23
Chương 23: Khởi Nguồn Của Một Bi Kịch Bị Lãng Quên.
24
Chương 24: Gặp Gỡ Tại Buổi Tiệc 1
25
Chương 25: Gặp Gỡ Tại Bữa Tiệc 2.
26
Chương 26: Trên Đời Này Anh Chỉ Thương Có Một Mình Em.
27
Chương 27: Vượt Rào Cản 18+
28
Chương 28: Cố Chấp Yêu Em, Cố Chấp Thương Em Đến Đau Lòng.
29
Chương 29: Phục Hồi Trí Nhớ, Nhớ Lại Danh Phận Thật Của Bản Thân.
30
Chương 30: Trở Về Phủ Trần Gia.
31
Chương 31: Cái Thai Không Cùng Huyết Thống và Sự Lạnh Nhạt Đến Từ Huy Long.
32
Chương 32: Bi Kịch Tạo Nên Một Con Người 1
33
Chương 33: Bi Kịch Tạo Nên Một Con Người 2
34
Chương 34: Mối Lương Duyên Tiền Định Của Quá Khứ.
35
Chương 35: Có Phải Vì Chúng Ta Bị Trói Buộc Bởi Họ Trần?
36
Chương 36: Ngày Người Mang Cả Thế Giới Nhỏ Của Tôi Rời Đi.
37
Chương 37: Một Cuộc Sống Mới
38
Chương 38: Trái Ngọt Của Thế Ân.
39
Chương 39: Nếu Không Có Bi Kịch... Thì Chúng Ta Đã Là Một Cặp.
40
Chương 40: Cuộc Gặp Gỡ Giữa Huy Long Và Thế Ân.
41
Chương 41: Cuộc Sống Hôn Nhân
42
Chương 42: Một Lần Nữa Nợ Nhau.
43
Chương 43: Đây Là Vợ Tôi
44
Chương 44: Nghi Mẫn Cưỡng Cầu
45
Chương 45: Những Cơ Hội Còn Lại Của Chúng Ta.
46
Chương 46: 3 Điều Khoản Trong Ván Cờ.
47
Chương 47: Làm Điều Ác Thì Ắt sẽ Giật Mình.
48
Chương 48: Trúng Tà.
49
Chương 49: Trừ Tà 1
50
Chương 50: Trừ Tà 2
51
Chương 51: Lấy Hết Dũng Khí Để Ôm Em Thêm Lần Nữa.
52
Chương 52: Mối Quan Hệ Giữa Hai Người Là Gì?
53
Chương 53: Tôi Đã Yêu Em Từ Rất Lâu Rồi.
54
Chương 54: Thế Ân Bị Dị Ứng
55
Chương 55: Dù Có Ra Sao.
56
Chương 56: Bí Mật Không Để Mang Thai.
57
CHƯƠNG 57: Bà Nội Bị Bùa Quật.
58
CHƯƠNG 58: ĐỐI ĐẦU 1
59
CHƯƠNG 59: Đối Đầu 2 (Đã Chờ Đợi Câu Nói Em Yêu Tôi)
60
Chương 60: Nếu Như Không Có Bi Kịch, Liệu Em có Yêu Anh?
61
Chương 62: Đổi Trắng Thay Đen.
62
Chương 63: Cái Tên Hoài Thi.
63
Chương 64: Thân Phận Thật Sự.
64
Chương 65: Hạnh Phúc Người Mang Đến Cho Em.
65
Chương 66: Chú Muốn Con Được Sống Là Chính Cái Tên Của Con.
66
Chương 67: Âm Mưu Trốn Thoát Khỏi Ngục Tù.
67
Chương 68: Anh Đã Dùng Tình Yêu Của Mình Để Bảo Vệ Em... Đã Bảo Vệ Đến Mệt Rồi.
68
Chương 69 Hoàn: Thương Em Chính Là Điều Mà Anh Không Thể Ngờ.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play