Chương 2: Là lo lắng hay thương hại

Hình ảnh Lam Hiểu Nguyệt với đôi mắt nhắm nghiền cùng dòng máu tươi tuôn trào từ khoang miệng trên khuôn mặt đã trắng bệnh không một chút huyết sắc nào làm tim anh hẫng một nhịp, anh chính là đang hoảng sợ…

Lục Thiên Vũ nhanh chóng mở khóa dây xích rồi bế cô chạy nhanh ra xe, cả cơ thể mềm nhũn bê bết máu của Lam Hiểu Nguyệt dựa hẳn vào người anh. Trong mơ màng, Lam Hiểu Nguyệt đau đớn nhăn mặt, cô khẽ mở mắt ra nhìn xung quanh, phát hiện bản thân đang được anh bao bọc trong lòng bàn tay, mặc kệ cơn đau, cô mỉm cười một cách đầy thỏa mãn. 

Lục Thiên Vũ cảm thấy nụ cười cùng ánh mắt ấy thật chói, anh nhìn cô mà lòng phức tạp, dù vậy anh vẫn dùng những lời lẽ lạnh lùng mà nói: "Lam Hiểu Nguyệt, cô tự thích ngược đãi bản thân mình thì đừng làm liên lụy đến tôi!"

Lam Hiểu Nguyệt mặc kệ lời nói ấy không phải vì cô không nghe thấy mà là do bây giờ cô không muốn nghĩ ngợi gì nhiều nữa. Nếu đã chấp nhận cùng anh ly hôn, cô sẽ coi đây là ước muốn cuối cùng của bản thân mình, được nằm một cách yên bình trong vòng tay anh.

Nói cô si tình cũng được, là cố chấp cũng được…

Nhưng cô biết rằng, người đàn ông tên Lục Thiên Vũ này còn si tình và cố chấp hơn cả cô nữa.

Cả người Lam Hiểu Nguyệt trở nên lạnh toát, đôi mắt nhắm nghiền lại rơi vào trạng thái hôn mê cùng với nụ cười thỏa mãn trên khuôn mặt.

Lục Thiên Vũ giật mình lây người cô dậy rồi gấp gáp nói: "Lam Hiểu Nguyệt, mau tỉnh dậy, tôi không cho phép cô ngủ!"

Anh quay sang tên tài xế phía trước hét lớn: "Mau tăng tốc đến bệnh viện cho tôi!"

Tên thuộc hạ lái xe nhìn dáng vẻ hiện tại của anh cũng hoảng sợ không ít, cậu không dám lơ là một giây phút nào tập trung chạy thật nhanh đến bệnh viện. Không biết đã vượt bao nhiêu đèn đỏ, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước cổng bệnh viện.

Bên ngoài, viện trưởng cùng một đoàn bác sĩ đã được thông báo trước đứng chờ sẵn, Lục Thiên Vũ nhanh chóng bế cô đặt lên băng ca rồi cùng họ đẩy đến phòng cấp cứu. Viện trường nhìn thái độ gấp gáp của anh cũng không dám nói nhiều, nhưng đến trước cửa phòng cấp cứu, ông e dè lên tiếng: "Thiếu gia, ngài không thể vào trong được, chúng tôi sẽ cố hết sức cứu thiếu phu nhân."

Ánh mắt Lục Thiên Vũ sắc lạnh, anh không nói gì mà quay người đi lại hướng ghế chờ, tay khoanh lại trước ngực hồi tưởng lại ánh mắt cô nhìn anh lúc sắp ngất đi.

Vừa cô đơn hờn tủi chất chứa đầy sự tuyệt vọng, nhưng dường như cô lại đang rất thỏa mãn…

Anh đã từng nghĩ cô chính là bé con mà anh luôn tìm kiếm vì đôi mắt hai người hoàn toàn giống nhau, anh đã điều tra kỹ càng nhưng kết quả nhận lại chính là không phải. Hơn hết, nếu cô là bé con năm ấy, trên người cô nhất định phải có mảnh ghép của Lục gia, nhưng chung sống cùng cô ba năm, anh không hề nhìn thấy nó. Có lẽ chỉ là do anh suy đoán mà thôi!

Cùng lúc đó từ phía xa, hình bóng một cặp vợ chồng gấp gáp chạy đến chỗ Lục Thiên Vũ, người phụ nữ trung niên ấy đập một cái thật vang lên vai anh rồi hậm hực trách móc: "Thằng con trời đánh này, không phải mẹ đã nói với con không được phép hành hạ con bé nữa sao?"

Lục Thiên Vũ đang thất thần liền sựt tỉnh sau cú đánh trời giáng ấy, không cần nhìn anh cũng biết được người vừa rồi là ai. Người dám đánh anh trên đời này chỉ có duy nhất người mẹ hung dữ của anh mà thôi.

"Mẹ à, là cô ta tự hành hạ mình, không phải con!"

Nghe Lục Thiên Vũ nói vậy càng làm bà trở nên tức tối.

Lục phu nhân Lệ Tuyết cùng Lam phu nhân quá cố Tần Linh là bạn thân với nhau từ nhỏ. Khi ấy, bà đã nói rằng nếu sau này bà và Tần Linh sinh con cùng giới sẽ cho chúng làm anh em chí cốt, nếu khác giới sẽ hứa hôn cho hai đứa nhỏ. Nhưng bà thật không ngờ, khi Tần Linh lấy chồng thì lại biệt tăm biệt tích, mãi cho đến khi gia tộc nhà chồng bà di cư đến thành phố A thì mới hay biết được tình cảnh mà Tần Linh phải chịu đựng. 

Bà càng xót thương hơn cho cô con gái của bạn mình, dù sống trong một gia tộc tiếng tăm lừng lẫy nhưng lại bị chính ba mình ruồng bỏ vì ông nghĩ rằng, sự ra đời của Lam Hiểu Nguyệt đã cướp đi sinh mạng của Tần Linh. Từ nhỏ, Lam Hiểu Nguyệt phải chịu cảnh ức hiếp của chính người mẹ kế cùng đứa em gái cùng cha khác mẹ mà ông mang về. Đến cả người anh trai duy nhất cưng chiều cô cũng bỏ nhà ra đi tự lập nghiệp biệt tích.

Đến khi lớn lên, Lam Hiểu Nguyệt dọn ra riêng tự lập cùng những đồng tiền làm ra ít ỏi, cô không những tài giỏi, thông minh mà còn xinh đẹp hết phần thiên hạ. Nhưng bà thật không ngờ, vì cuộc hôn nhân bà đề ra cho Lam Hiểu Nguyệt và Lục Thiên Vũ nên đã đưa cô vào bóng tối một lần nữa.

Lệ Tuyết thật không hiểu nổi, rốt cuộc con bé đã làm gì mà ông trời lại khắc nghiệt với nó như vậy. Nhìn qua tên đầu sỏ, máu nóng trong người bà nổi lên, cơn tức giận được bung ra thành lời: "Lục Thiên Vũ, con tự mình xem lại con đi, trong ba năm này con đã xứng đáng làm một người chồng hay chưa. Nếu con đã không thể yêu nó, vậy được, hai đứa mau ly hôn đi, mẹ sẽ tự chăm sóc nó, không cần đến con nữa!"

Tai Lục Thiên Vũ như ù đi, cả ngày hôm nay, có lẽ hai chữ mà anh không muốn nghe nhất đó chính là "ly hôn". Lệ Tuyết định giáo huấn cho thằng con này thêm một trận nữa những tiếng động từ phía phòng phẫu thuật làm bà ngừng lại, viện trưởng đi ra với khuôn mặt đầy lo lắng nói: "Thiếu gia, thiếu phu nhân hiện tại đang rất nguy hiểm, người bị viêm dạ dày nặng nên mới dẫn đến tình trạng thổ huyết, chúng tôi cần phải phẫu thuật ngay lập tức. Nhưng…"

Lục Thiên Vũ đứng hình, tại sao lại viêm dạ dày, bình thường anh đều cho người làm chăm sóc cô tử tế kia mà?

Lệ Tuyết đứng bên cạnh không nhịn được nữa mà gấp rút hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì, tại sao không nhanh chóng đi vào phẫu thuật?"

Trán viện trưởng đầm đìa mồ hôi, ông khép nép trả lời bà: "Lục phu nhân, thiếu phu nhân mất máu rất nhiều, người lại thuộc nhóm máu hiếm. Bệnh viện hiện tại không còn đủ lượng máu dự trữ, tôi sợ trong quá trình phẫu thuật sẽ xảy ra sơ suất."

Từ đầu đến cuối, chỉ có duy nhất một mình Lục lão gia Lục Nghiêm là bình tĩnh nhất, ông quay sang trấn an Lệ Tuyết rồi nói với trợ lý bên cạnh: "Cậu tìm những người có nhóm máu cùng với con bé trong thời gian nhanh nhất về đây đi."

Sau khi người trợ lý đi, Lục Nghiêm phất tay ra hiệu cho viện trưởng đi vào bên trong lo liệu. Với đôi mắt nhìn người bao nhiêu năm nay của ông, ông tin chắc chắn rằng Lục Thiên Vũ đã động lòng với con bé nhưng vì chấp niệm năm ấy khiến nó không dám đối mặt mà thôi.

Lệ Tuyết cũng nhận ra điều ấy, nhưng bà đã không còn đủ can đảm để giao con bé cho bất kì ai nữa rồi. Lần này bà sẽ mang con bé đi thật xa cái nơi đau khổ này.

Lục Thiên Vũ vương đôi mắt đăm chiêu nhìn về hướng phòng cấp cứu. Trong một khoảnh khắc nào đó, lòng anh lại lo lắng cho Lam Hiểu Nguyệt.

Nhưng cuối cùng, đó là lo lắng hay thương hại cô đây…

Một cô gái hoàn hảo, mạnh mẽ như thế lại chấp nhận tự nguyện bẻ gãy đi đôi cánh, rũ bỏ những gai nhọn bên ngoài mà làm một người vợ hiền, nhu mì cùng si tình bên cạnh anh sao. Có phải anh đã sai lầm ngay từ phút đầu tiên hay không…

Sau hơn ba tiếng dằn vặt dài đằng đẵng, cuối cùng cánh cửa phòng phẫu thuật ấy cũng mở ra thêm một lần nữa. Khuôn mặt viện trưởng bây giờ cũng đã thoải mái hơn, ông nói: "Thiếu phu nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng hiện tại cơ thể người bị suy nhược rất nặng, phải đến ngày mai mọi người mới được vào thăm."

Viện trưởng nói xong cũng nhanh chóng chuồn đi, cái mạng nhỏ này của ông hôm nay bị đe dọa đến khiếp sợ quá nhiều rồi.

Trước cửa phòng hồi sức đặc biệt, bóng dáng Lục Thiên Vũ cao lớn nhìn vào bên trong. Trên chiếc giường bệnh rộng lớn, Lam Hiểu Nguyệt nằm đó với vô số kim tiêm cắm rễ trên người. Đây chính là lần đầu tiên anh cảm thấy cô trở nên yếu ớt như vậy, tựa như một cọng cỏ khô đang cố níu lại một chút ánh sáng le lói cho bản thân mình.

Lệ Tuyết nhìn chồng mình ra hiệu, khi nãy bà đã điện về Thẩm quản gia hỏi thăm tình hình, lại là con yêu tinh Lý Ánh San kia giở trò. Vậy mà thằng con trai bà lại ngu ngốc tin lời ả ta, bà lắc đầu ngán ngẩm rồi nói: "Con về đi, không phải Ánh San cũng bị thương sao, con về mà chăm sóc cô ta, từ nay Nguyệt nhi không cần con quan tâm nữa!"

Lục Thiên Vũ bất mãn nhìn mẹ mình rồi bực bội nói: "Mẹ, đây là chuyện của con mẹ đừng xen vào!"

Lục Thiên Vũ kiên định một thì Lệ Tuyết là mười, bà lườm anh một cái rồi cứng rắn nói: "Mẹ nói không chính là không, con mau về đi, từ nay con sẽ được tự do!"

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play