Trọng Sinh: Vượt Nỗi Nhớ Để Yêu Em!
Trong căn phòng âm u tăm tối, bên cạnh chiếc giường rộng lớn là bóng dáng một cô gái nhỏ nhắn gầy gò đang bị xích nơi chân giường. Lam Hiểu Nguyệt ngồi co ro dùng hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy đầu gối, đôi mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ, có lẽ vì đã quá quen với việc bị xích nên cô không một chút nào sợ hãi, run rẩy cả.
Ngoài mặt là thế, nhưng bên trong làm sao có ai biết được tim cô đang nặng trĩu sự đau đớn khi nhớ lại những lời nhục mạ, la mắng mà người cô yêu nhất dành cho cô chứ…
"Lam Hiểu Nguyệt, đời này kiếp này cô đừng mong dùng những cách hèn hạ, ti tiện để có được tình yêu từ tôi!"
"Lam Hiểu Nguyệt, nếu cô còn dám ra tay hại Ánh San, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy."
Dễ dàng sao…
Lam Hiểu Huyệt bật cười thê lương, hai dòng nước mắt chảy dài theo gò má trắng bệnh không sức sống, cái "dễ dàng" mà anh nói là xích cô lại hành hạ đến thừa sống thiếu chết sao, nhìn xem người cô còn chỗ nào lành lặn không!
Lời Lý Ánh San nói anh tin, lời cô nói dù dùng cả mạng sống anh cũng không thèm nghe một câu. Rốt cuộc ai mới là người vợ hợp pháp của anh đây?
Cạch!
Tiếng mở cửa vang lên, bóng dáng một nam nhân cao ráo bước vào, dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng, từng đường nét trên khuôn mặt cương nghị, lạnh lùng ấy như ẩn như hiện.
Lục Thiên Vũ từng bước đi tới chân giường, đôi mắt sắc lạnh liếc nhìn qua thân ảnh gầy gò, tái nhợt đầy vết thương của Lam Hiểu Nguyệt bỗng có tia dao động nhẹ nhưng lại nhanh chóng được giấu đi. Môi nhếch lên thành một đường cong rồi lên giọng châm biếm: "Lam Hiểu Nguyệt, tội lỗi cô gây ra bây giờ lại bày bộ dạng đáng thương cho ai xem đây!"
Chỉ cần một câu nói của anh cũng đủ làm tim cô như vỡ vụn ra từng mảnh, Lam Hiểu Nguyệt nở một nụ cười chua xót, cô ngước đôi mắt vô hồn không sức sống lên nhìn anh như thể trong lòng cô bây giờ mọi niềm tin, hy vọng đều cạn kiệt hết vậy.
Cả một ngày không ăn uống, giọng nói thều thào, ứ trệ nơi cổ họng vang lên như hòa lẫn vào làn gió đêm sương lạnh: " Lục Thiên Vũ, nếu một ngày nào đó em chết vì anh, có lẽ anh cũng sẽ không cảm kích em phải không?"
Lam Hiểu Nguyệt không trả lời câu hỏi của anh ban nãy mà đặt ra một câu hỏi khó cho anh. Nhưng thật ra trong thâm tâm Lam Hiểu Nguyệt, đây không chỉ là một câu hỏi, mà nó còn là câu trả lời anh sẽ dành cho cô.
Có lẽ cô muốn níu kéo lại một chút hy vọng gì đó cho chính bản thân mình…
Nhưng cô đã sai rồi, Lục Thiên Vũ nghe cô hỏi liền cười khẩy lên rồi châm chọc: "Lam Hiểu Nguyệt, nói tôi nghe xem cô định lên kế hoạch gì để hãm hại tôi có đúng không?"
Những giọt lệ mà cô cố kìm nén lại vào giờ phút này lại rơi liên tục trong vô thức, có lẽ trong thâm tâm anh bây giờ, cô là một người xấu xa không thể nào xóa mờ đi được nữa rồi.
Lam Hiểu Nguyệt cố gắng nở một nụ cười tươi đến chói mắt rồi nói: "Lục Thiên Vũ, có lẽ chúng ta không nên gặp nhau từ giây phút ban đầu, em cũng sẽ không hoài phí thanh xuân của một người con gái để nhận lấy kết quả như thế này…"
Lục Thiên Vũ khó hiểu, rốt cuộc là cô đang nói luyên huyên cái gì vậy.
Ngưng một chút, Lam Hiểu Nguyệt nhìn thẳng vào đôi mắt anh rồi tiếp tục nói: "Lục Thiên Vũ, em buông tha cho đoạn tình cảm này rồi, cũng buông tha cho chính tâm hồn của mình. Em tự nhận, em thua rồi…"
"Lục Thiên Vũ, anh viết đơn em sẽ ký, chúng ta ly hôn đi!"
Tim Lục Thiên Vũ bất giác đập nhanh, anh không ngờ cô lại dễ dàng chịu thua như vậy. Ba năm rồi, là thời gian không quá dài nhưng cũng không ngắn, đã vô số lần anh đề nghị thậm chí là bắt ép cô ly hôn nhưng kết quả nhận lại luôn là một chữ "không".
Nhưng đến hôm nay, khi nghe cô nói ly hôn, tại sao trong thâm tâm anh lại thấy hai từ đó thật chói tai, không phải đây là điều anh luôn mong muốn sao?
Lục Thiên Vũ quay mặt đi hướng khác để giấu đi những gợn sóng li ti trong đôi mắt sắc lạnh ấy, trước khi đi anh chỉ để lại một câu "Tùy cô!"
Cánh cửa phòng khép lại cũng chính là lúc Lam Hiểu Nguyệt tuyệt vọng nhất, rốt cuộc thì thời gian ba năm cô dành ra vẫn không thể làm tim anh hướng về phía cô. Một cô gái thông minh, sáng suốt lại chấp nhận trở nên ngu ngốc, si tình…
Tất cả cũng vì yêu anh, người mà cô coi là cả sinh mệnh.
Lục Thiên Vũ cũng không khá khẩm hơn là bao nhiêu, sự khó chịu bao phủ lấy tim anh, khiến nó đập nhanh theo từng giây phút trôi qua…
Lục Thiên Vũ tự thôi miên chính mình rằng chắc chỉ do quá bất ngờ mà thôi, anh đến rót cho mình một ly rượu vang nặng nhất, dùng thứ cồn đắng chát để làm bản thân tỉnh táo hơn.
Cốc…cốc
Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ, Thẩm quản gia là một người phụ nữ trung niên đã làm việc ở Lục gia lâu đời, bà bước vào rồi cung kính nói: "Thiếu gia, thiếu phu nhân đã một ngày không ăn cũng không chịu uống rồi, tôi sợ là…"
Bà ngập ngừng không dám nói tiếp vì sắc mặt của người đối diện đã khó coi lên đến cùng cực.
Lục Thiên Vũ quét đôi mắt âm về phía bà rồi nói: "Bao nhiêu người ở đây không chăm sóc nổi cô ta sao!"
Thẩm quản gia khép nép báo cáo lại: "Là do thiếu phu không chịu ăn, chúng tôi không thể ép người được…"
Lục Thiên Vũ đau đầu day trán mệt mỏi giao phó: "Cho người hâm nóng lại thức ăn đi"
Thẩm quản gia vâng dạ sau đó liền rời đi để lại một Lục Thiên Vũ với sắc mặt khó coi, cô ta cũng ngang bướng không thua ai đâu!
Mỗi lần nhắc đến Lam Hiểu Nguyệt, trong vô thức anh lại nhớ đến đôi mắt ưu buồn của cô.
Thật giống, rất giống…
Lục Thiên Vũ tay mân mê nữa kí hiệu gia truyền cho gia chủ của Lục gia bằng vàng sáng chói, đôi mắt âm trầm nhìn về một hướng.Chỉ có anh mới biết được, bé con cứu anh ngày xưa chính là người đã giữ phân nửa còn lại.
Năm anh mười lăm tuổi, với độ tuổi ấy đáng lý ra anh sẽ được sống một cuộc sống bình thường như bao người khác, nhưng đáng tiếc anh là người kế thừa của gia tộc họ Lục. Dưới sự truy đuổi của kẻ thù, Lục Thiên Vũ bị bắn một phát súng ghim vào bả vai làm anh mất máu khá nhiều, vì để cắt đuôi mà anh đã liều mình nhảy xuống một hồ nước sâu gần đó.
Trong lúc gần như là tuyệt vọng nhất, một thân anh nhỏ nhắn linh hoạt đã kéo anh lên bằng hết sức lực vốn có. Không biết bằng cách nào, Lục Thiên Vũ đã cố gắng hé mở đôi mắt của mình ra để nhìn tình cảnh xung quanh.Lúc này, anh mới nhìn kỹ được dung nhan của cô bé trước mặt.
Mái tóc dài vì ướt nên dính sát vào khuôn mặt bầu bĩnh trắng nõn, đôi mắt to tròn những phảng phất đâu đấy là một nỗi ưu buồn man mác đang nhìn anh. Sóng mũi cao cùng đôi môi đỏ mọng như đang hớp hồn tâm tình chàng thiếu niên mười lăm tuổi vậy.
Nhận thấy bé con chỉ mãi lo nhìn mình, anh đã mặc kệ cơn đau quằn quại ở bả vai mà dùng sức gượng người ngồi dậy, tay vuốt mái tóc ướt của cô bé qua một bên rồi nhẹ nhàng nói: "Bé con, cảm ơn em đã cứu anh, đợi người của anh đến cứu viện anh sẽ đưa em về có được không?"
Cô bé vẫn rụt rè nhìn anh không nói gì, khẽ gật đầu một cái. Lục Thiên Vũ cứ ngỡ cô bé bị câm không thể nói chuyện được nên cũng không nói gì nữa. Anh kéo sợi dây chuyền trên cổ ra, tách một nửa mảnh kí hiệu gia tộc rồi luồn lại vào sợi dây ban đầu sau đó đeo lên cho cô bé, anh dặn dò: "Bé con, em hay giữ vật này thật kỹ, có một ngày anh sẽ quay lại tìm em."
Tay cô bé mân mê mặt dây chuyền, cái đầu nhỏ ngước lên nhìn anh rồi lại bĩu môi gật đầu làm anh khẽ bật cười trước sự đáng yêu ấy.
Trong vô thức…
Cô bé đã cất giữ lời ước hẹn ấy vào trái tim bé nhỏ của mình để rồi nhận lấy những đau thương, mất mát.
Còn chàng thiếu niên cũng vì lời ước hẹn cùng cô bé mà lại vô tình xé nát một trái tim mong manh…
Mãi đến một lúc sau, từ hai bên phía đều xuất hiện tiếng kêu gọi vang vọng lại. Lục Thiên Vũ biết rằng cứu viện của anh đã đến, còn hướng bên kia, một thiếu niên cũng trạc tuổi anh, vóc dáng cao ráo, khôi ngô tuấn tú vừa đi vừa gọi lớn: "Bảo bối, em đâu rồi mau về thôi!"
Từ lúc cứu anh đến giờ sắc mặt cô bé không hề thay đổi nhưng khi nghe tiếng gọi ấy, cô bé bỗng nhoẻn miệng cười thật tươi rồi chạy thật nhanh bổ nhào lên người ấy.
Chàng thiếu niên ấy không ngại nước bẩn trên người cô bé mà còn nhẹ nhàng bế cô bé trên tay rồi hỏi: "Bảo bối, em lại xuống hồ nghịch nước rồi phải không, cả người đều ướt hết cả rồi."
Cô bé bĩu môi đáp lại: "Không có, em đã cứu được anh trai nhỏ đấy, anh hai thấy bảo bối có giỏi không?"
Chàng thiếu niên ấy không nói gì mà chỉ vương đôi mắt cưng chiều nhìn cô em gái bảo bối của mình, cậu khẽ hôn lên gò má núng nính của cô bé một cái rồi quay người rời đi.
Tiếng cười đùa của hai anh em ấy tắt dần theo thời gian, bỏ lại một Lục Thiên Vũ đứng ngây ngốc nhìn theo. Thì ra, đó là anh trai cô bé, còn có bé con của anh không hề bị câm…
Bé con, chờ anh, đợi anh lớn mạnh có thể xua hết mọi nguy hiểm rình rập xung quanh, anh sẽ quay về tìm em.
Lục Thiên Vũ quay người cùng thuộc hạ rời đi, cuộc gặp gỡ ấy, lời hứa hẹn ấy có lẽ Lục Thiên Vũ lại không biết rằng, phải đến kiếp sau anh mới có thể thực hiện được.
Đang mãi chìm trong dòng quá khứ, bỗng tiếng gõ cửa cùng giọng nói của Thẩm quản gia vang lên kéo anh về thực tại: "Thiếu gia, đồ ăn đã được hâm nóng rồi ạ."
Lục Thiên Vũ đặt ly rượu xuống, anh mở cửa đi thẳng về phía phòng ngủ, giây phút anh mở cửa ra, hình ảnh trước mắt làm tim anh như ngưng trệ lại, anh vừa chạy nhanh đến bên chân giường vừa hét lớn: "Chuẩn bị xe đến bệnh viện, mau lên!"
Updated 20 Episodes
Comments
Hyhy<3
❤️
2022-03-06
1