Bệnh viện 2h sáng.
Chưa bao giờ Lục Chính Đình thấy màn đêm lại đáng ghét như vậy, hắn không ngừng đi lại trước cửa phòng cấp cứu. Trương Thuý An đã được đẩy vào trong cả tiếng đồng hồ rồi. Thời gian càng dài hắn càng thêm xót ruột, ban nãy cô chảy nhiều máu như vậy, liệu có qua khỏi hay không?
Trương Thuý Nghê, em gái của cô lại nắm lấy cánh tay hắn ân cần nói.
- Anh rể, anh đừng đi lại nhiều như vậy, chị ấy chắc chắn sẽ không sao đâu.
Giọng nói có bao nhiêu nũng nịu bao nhiêu thương tâm, nhưng giờ hắn không nghe lọt tai. Hắn quay lại nhìn thấy mẹ mình đôi mắt sắc lạnh nhìn vào cánh tay hắn đang bị ra nũng nịu nắm lấy.
Hắn không quên mẹ mình đã giáo huấn một trận ra bã thế nào khi vừa mới tới bệnh viện. Mẹ hắn chính là rất thích cô con dâu Trương Thuý An này. Còn cái kiểu chưa gì đã ỏng ẹo thấy chảy nước của Trương Thuý Nghê nhìn ngay là biết không có gì tốt đẹp. Hắn giật mình gạt tay cô ả ra khỏi tay mình, át loạng choạng suýt ngã.
Ra nhìn sang phía mẹ Lục, thấy ánh mắt ghét bỏ công khai mà và giành cho mình thì không khỏi oán hận trong lòng một phen. Hà cớ gì Trương Thuý An luôn giành được mọi sự yêu thích và quan tâm của mọi người. Ra không cam tâm, những gì Trương Thuý An cô có, ra nhất định cũng muốn có được, kể cả người đà ông trước mặt này.
Qua hai tiếng đồng hồ, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng đã tắt, bác sĩ mệt mỏi đi ra. Mọi người nhìn vết mệt mổ và u ám của bác sĩ, không khí nhất thời trùng xuống. Người nhanh nhất bây giờ lại là mẹ Lục. Bà vội vàng hỏi.
- Bác sĩ, con dâu tôi sao rồi?
Vị bác sĩ lắc đầu thở dài.
- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng trấn thương phần đầu của bệnh nhân thật sự rất nặng, không thể qua khỏi. Mong gia đình nén đau buồn.
Một câu này của bác sĩ, nhưng đã làm cho những người có mặt ơn đây nghe được cả tiếng trái tim mình rơi xuống. Ba mẹ Lục, ba của cô và cả hắn Lục Chính Đình nữa.
Chỉ có mẹ con Trương Thuý Nghê là vui mừng, tuy không muốn nói ra, nhưng biểu hiện trên mặt họ đã bán đứng họ rồi.
Kỳ lạ thay, mọi biểu hiện và sắc thái trên khuôn mặt của mọi người cô có thể thấy rõ một cách rõ ràng. Cô đã rất phân vân khi có thể thấy bản thân nằm trên giường cấp cứu, nhưng lại có thể quan sát những người bên ngoài. Giờ nghe bác sĩ nói như vậy, cô mới vỡ lẽ mình đã chết. Như vậy chẳng phải đây là phần linh hồn của cô hay sao?
Hàng vạn câu hỏi lại xoay quanh trong đầu cô, chẳng lẽ ai khi chết cũng đều thoát hồn như thế này hay sao? Rồi liệu linh hồn này sẽ đi về đâu?
Đám tang của Trương Thuý An cũng được diễn ra vào ngày hôm sau. Người đến viếng không nhiều, chủ yếu là họ hàng người thân, vì cô ra đi đột ngột không có nhiều người hay tin. Nhưng trong đó không thể thiếu cô anh thân Hạ Hân Nghi.
Hân Nghi là bạn thân của cô đã mười lăm năm, kể từ khi hai người chỉ mới bắt đầu là học sinh cấp hai đã chơi với nhau.
Cô nàng kính cẩn thắp một nén hương trước đi ảnh của cô, khẽ cúi đầu, nói đủ cho bản thân nghe, nhưng cô là vong hồn, cô áp lại gần cô nàng, những gì mà Hân Nghi nói cô đều nghe rõ.
“ Lục gia nói ra ngoài cậu bất cẩn bị ngã cầu thang. Mình không tin, trước nay cậu cẩn thận như vậy. Có phải tên khốn Lục Chính Đình kia không? Tiểu An đáng thương của mình”
Cô nàng không muốn lẻ lại lâu. Nhìn cái bản mặt của Lục Chính Đình cũng đủ khiến cô nàng ăn không ngon nuốt không trôi rồi. Lại thêm ả Trương Thuý Nghê kia cứ kè kè ở bên như vậy, cô nàng thật muốn không màng tất cả mà lao vào đôi ra nam tiện nữ kia xâu xé cho họ một trận.
Không phải chỉ một mình Hạ Hân Nghi, mà ngay cả Trương Thuý An lúc ấy chỉ là một vong hồn chứng kiến mấy xử chỉ của cặp đôi cẩu nam nữ kia cũng thấy muốn buồn nôn. Chẳng lẽ Trương Thuý Nghê kia sợ mọi người không biết ả thèm muốn anh rể đến điên rồi hay sao?
Ngày hôm sau, Lễ đưa tang của cô được diễn ra vào buổi chiều. Trời cuối thu, không khí trang đầy hơi lạnh và sự u ám. Hơi ẩm đất mới làm người ta ngửi thấy rõ cả mùi ngai ngái lần hăng hắc của đất ẩm hoà trộn với cây cỏ.
Cô nhìn thân thể của mình bị vùi dần vào trong đất lạnh. Thế là đã kết thúc một kiếp người hay sao?
Chỉ một nắm đất lạnh mà như cách hết cả đời người. Cuộc đời của cô sao lại ngắn ngủi như vậY, cô chỉ mới có hai mươi bảy tuổi. Thời gian tận hưởng cuộc sống tươi đẹp này có được là bao. Cô còn rất nhiều điều chưa làm, nhiều điều ao ước làm được còn đang dở.
Rất nhanh, Đất đen đã khỏa lấp hoàn toàn thân thể cô. Động người đưa tang cứ thế từng người một tiến lên đặt trước mộ cô một bông hồng trắng thay cho lời vĩnh việt sau cùng.
Cô chẳng biết những người đưa tang kia ai là thật sự thương xót cho số phận nghiệt ngay của cô. Nhưng cô biết, nhiều kẻ đeo mặt nạ đau buồn giả dối, nhưng vẫn tốt ra mình thấu hiểu hồng trần
Rất nhanh nghĩa trang vắng vẻ đã không còn một ai. Cái vẻ đìu hiu và hoang lạnh của nó làm người ta không khỏi chạnh lòng. Bảo sao không ai muốn lưu lại nơi này.
Cô tiến đến trước ngôi mộ vừa mới hình thành của mình. Cô nhìn bản thân trong di ảnh. Một cô gái trẻ đang cười vô cùng rạng rỡ. Cô muốn đưa tay vuốt ve hình ảnh đó, nhưng không thể. Cô chỉ là một linh hồn, làm sao có thể cầm nắm sự vật.
Nực cười, sống hai bảy năm, có điều kỳ lạ nào mà cô không nghe người ta nói qua, nhưng chắc không ai kỳ lạ giống cô, tự dự lễ tang của chính mình.
Có tiếng bước chân ngày càng gần, cô đứng lặng qua một bên nhìn theo. Mọi người đưa tang đã lần lượt về hết, vậy ai là người đến đây một mình vào một buổi chiều thu hoang lạnh như thế này.
Bóng dáng cao lớn của người đàn ông ngày càng xuất hiện rõ trước mặt cô hơn. Cô ngạc nhiên đứng hình. Nếu bây giờ cô là người sẽ có thể thốt lên thành tiếng.
Người đàn ông trước mặt, cô biết, nhưng lại không thân, và cũng lâu rồi không gặp. Vì sao anh ta lại đến đây viếng cô. Hai người không thân quen đến mức như vậy.
Bóng chiều hiu quạnh càng khắc họa rõ nét sự cô độc của người đàn ông. Người đàn ông đẹp như tạc, mắt phượng, mũi cao, khuôn hàm góc cạnh khắc họa vẻ nam tính. Khuôn mặt lộ rõ một nét buồn mang mác, bộ vest đen quả thực rất phù hợp với nét buồn trên khuôn mặt anh.
Người đanf ông này chính là Mạc Từ Khiêm, thầy giáo dậy môn kinh tế học ở trường đại học của cô vào năm cuối đại học. Hai người không gặp và tiếp xúc với nhau nhiều. Nhưng cô đặc biệt nhớ rõ cũng chỉ vì ngoại hình của anh quá nổi bật. Nhưng đã năm năm rồi hai người không gặp lại, kể từ khi cô tốt nghiệp đại học.
Anh đặt xuống trước mộ cô một bó hoa tú cầu nhiều màu sắc rực rỡ. Chẳng ai như anh, đi đám tang mà lại chọn một loại hoa nhiều màu sắc như thế. Giọng anh ảm đạm lên tiếng.
- Tú cầu cho em, loài hoa mà em yêu thích. Chỉ không ngờ, đây có lẽ là lần cuối cùng tôi tặng hoa cho em rồi.
Giọng anh nửa câu cuối như nghẹn không thốt nên thành lời. Chỉ một câu nói ngắn, nhưng nước mắt anh đã rơi. Người đàn ông này rốt cuộc đối với cô bao nhiêu thâm tình mà có thể vì cô dễ dàng bật khóc, phải nói nước mắt của đàn ông quý cỡ nào cơ chứ, đâu dễ dàng vì ai mà rơi xuống.
Rốt cuộc quá khứ của cô đã bỏ quên điều gì vậy? Sao ký ức của cô về anh lại không có cơ chứ.
Sự su nghĩ khiến cô thấy bất lực, cô muốn đưa tay ra đặt lên vai người đàn ông đang khóc vì cô này. Nhưng cô không thể. Cô thấy bàn tay mình đang dần trở nên vô hình, cho đến chân cũng dần biến mất, rồi tất cả thân thể cô.
Cô muốn níu lại bên người đàn ông này thêm một chút nhưng không được nữa rồi. Cô đã hoàn toàn tan biến. Cuộc đời cô như thế là hết thật rồi. Kể cả làm một linh hồn vất vưởng cũng không thể.
Updated 62 Episodes
Comments
Kimberly
nghe cái tên Thúy Nghê là đã thấy ghê rồi, chứ nói chi đến cái nết.
2023-02-01
0
玉 枚
mới đọc đến chap2 nhưg mà tgiả mắc lỗi chính tả nhiều quá đi... câu văn lủng củng đọc mà trả hiểu gì luôn ý...mong lần sau tgiả sẽ xem lại trước khi đăng nhé....
2022-12-03
1
Thẻo
Mới chap 2 mà đọc đã muốn khóc rồi
2022-06-02
3