Những mảnh linh hồn cô tan vỡ như chiếc bình pha lê vừa phải chịu và đập với vật thể nặng. Trước khi hoàn toàn tan biến, cô vẫn lưu luyến chạm vào giọt nước mắt của người đàn ông ấy.
Những mảnh linh hồn rời rạc hoàn toàn không thể cảm nhận được sự ấm nóng của nước mắt, nhưng cô có thể nhìn. Chỉ là nhìn thôi cũng khiến cho những mảnh linh hồn cô thêm đau nhói, tốc độ xé nát càng nhanh hơn.
Chẳng lẽ sự tan biến này chính là vì sự nhói đau từ sâu thẳm trong linh hồn cô sao?
Nếu đã vì người đàn ông này mà đau nhói, vì đâu lại như vậy. Nếu đã định bắt cô kết thúc cuộc đời mình như thế, thì tại sao đến cuối đời lại cho cô biết có một người vì cô mà đau lòng, mà thổn thức đến rơi lệ. Trước khi tan biến hoàn toàn, cô chí thầm cầu nguyện. Nếu có thể cho cô một cơ hội nữa, bằng mọi cách cô sẽ nắm lấy người đàn ông này. Biến những giọt nước mắt đau khổ trên gương mặt tuấn tú kia của anh thành nước mắt hạnh phúc. Cô như muốn gào lên.
" Ông trời ơi! có nghe thấu lời cầu nguyện của tôi hay không?"
Nhưng chắc chắn chẳng còn ai có thể nghe được. Cô đã hoàn toàn tan biến.
Ánh nắng ban mai phác hoạ rõ nét nên màu sắc , hình hài của thiên nhiên. Người con gái vẫn điềm nhiên say giấc nồng. Chiếc chăn đắp trên người bị giật mạnh làm cho cô giật mình.
- Chị còn không mau dậy đi, đừng để ba ngày nào cũng bắt tôi lên gọi chị. Sao chị không ở luôn trong ký túc xá đi, cứ vác mặt về đây làm gì?
Trương Thúy An lơ mơ tỉnh dậy, đôi mắt còn ngái ngủ khẽ đảo một vòng xung quanh. Cô giật mình nhận ra đây chính là phòng ngủ của cô ở Trương gia.
" Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải mình đã chết rồi sao?"
Thái độ của cô cứ ngu ngơ như một đứa trẻ trong không gian mới lạ lẫm. Cho đến khi giọng nói của Trương Thúy Nghê cắt ngang những suy nghĩ của cô.
- Chị còn giả ngốc cái gì vậy? Hay chờ tôi phải bế chị dậy. Còn không mau chuẩn bị mà xuống nhà, ba đang chờ.
Cô quay sang nhìn thấy khuôn mặt đang đầy vẻ khó chịu của cô ả. Cô ả chẳng buồn để tâm, một mạch rời khỏi phòng.
Trương Thúy Nghê, đứa em gái cùng cha khác mẹ với cô, chỉ thua cô có hai tuổi. Kết hôn gần mười năm trời, mẹ cô mới biết ba cô đã cắm cho bà một cặp sừng thật dài mà bà không hề hay biết.
Với thân thể ốm yếu và bệnh tim có sẵn, bà thật sự không chịu được cú sốc như vậy. Tình trạng ngày một kém. Nhưng chỉ thật sự lên đỉnh điểm khi ông cương quyết đưa người đàn bà đó và đứa con gái riêng của mình về. Quá đau khổ, quá sốc trước người đàn ông mà mình yêu và tin tưởng, bà ôm một bụng uất ức mà ra đi một thời gian sau đó. Bỏ lại Trương Thúy An cô mới chỉ vừa lên mười.
Kể ra cô cũng thấy mỉa mai thay cho ba của mình.
Ba cô nếu để nói thuộc dạng tinh anh hiếm có khó tìm thì chưa đến mức, nhưng trên thương trường cũng được đánh giá cao, ấy vậy lại bị mẹ con họ qua mắt một cách dễ dàng.
Mẹ kế Lâm Bội Chi và cô em Trương Thúy Nghê rất biết qua mắt ông. Mỗi lần Trương Chính Minh ba cô ở nhà, họ sẽ bày ra cái dáng vẻ vợ hiền con ngoan, thấu tình đạt lý. Nhưng chỉ cần không có mặt ba cô, họ ngay lập tức lòi cái đuôi hồ ly của mình, không chút kiêng dè.
Trương Thúy An đứng dậy nhìn ngắm một lượt những vật trong phòng. Rõ ta gọi là phòng ngủ của cô, nhưng đi hết một kiếp, cô lại thấy nó hoàn toàn xa lạ.
Cô nhìn cuốn lịch để trên bàn, ngón tay chạm vào một vòng tròn bằng bút dạ xanh do chính cô khoanh. Hôm nay là ngày 19/4 năm XX, chỉ còn 4 ngày nữa là đến sinh nhật tròn hai mươi hai tuổi của cô, cũng chỉ khoảng một tháng nữa là cô đã tốt nghiệp.
Cô đưa tay lên béo mạnh một cái vào má của mình. " Đau" đó chính xác là điều mà cô cảm nhận được. Cô không phải là mơ, mà cô sống lại rồi. Cô thật sự muốn hét lên.
" Ông trời có mắt, tôi trọng sinh rồi!"
Nhưng cô phải tém tém lại, vì nếu không mọi người sẽ nghĩ cô bị điên.
Cô chạy một mạch vào trong nhà tắm, ngắm nhìn kỹ mình ở trong gương.
Cô sống lại ở thời điểm năm năm về trước, ở thời điểm này khuôn mặt cô nhìn đang còn trẻ hơn rất nhiều, mái tóc cũng chưa được tạo kiểu uốn cong cầu kỳ, mà đang là mái tóc đen buông xõa. Cô mỉm cười trong gương, một nụ cười giành cho chính bản thân mình.
" Cũng hay, một phụ nữ đã qua một đời chồng, ở trong thân xác của một thiếu nữ chỉ hơn hai mươi yêu đời, lạc quan vào tình yêu,"
Mặc kệ là cô sống lại ở thời điểm nào, đối với cô cũng không quan trọng. Quan trọng là nếu đã cho cô một cơ hội để làm lại, cô nhất định sẽ mở mắt làm người, không vì thứ đàn ông cặn bã như Lục Chính Đình mà lãng phí cuộc đời mình nữa.
Còn một điều quan trọng nữa, cô sẽ tìm người đàn ông đã vì cô mà rơi lệ của kiếp trước, chắc chắn sẽ không vụt mất một người đàn ông tốt như anh ta.
Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân, chọn cho mình một chiếc váy xếp ly đen và chiếc áo len rộng đơn giản. Mái tóc đen dài được buộc cao thắt nơ bướm. Nhìn mình trong gương vừa trẻ trung vừa năng động khi mang thêm dày thể thao màu trắng. Cô mỉm cười tự nhủ.
" Còn trẻ, còn thời gian để làm lại sai lầm, thật tốt!"
Cô mang theo ba lô xuống dưới nhà. Ba cô và hai mẹ con Trương Thúy Nghê đang dùng bữa sáng. Cô lại nhớ về kiếp trước của mình. Vì bất mãn với sự ra đi của mẹ, cô luôn trái ý cha mình, khiến cho tình cảm của ông càng nghiêng về mẹ con Trương Thúy Nghê nhiều hơn. Cô hít một hơi điều chỉnh lại tâm trạng, quyết tâm thay đổi. Đã sống lại thêm một lần không thể ngốc nghếch mãi được.
Nghĩ là làm, cô hào hứng lên tiếng.
- Ba, dì Lâm, xin lỗi con dậy trễ, để mọi người phải đợi rồi.
Cô nói rồi ngồi xuống vị trí đã được dọn sẵn của mình. Ba cô thấy con gái hôm nay niềm nở với mình như vậy ban đầu thấy hơi lạ, nhưng sau lại thấy vui. Kể từ khi mẹ cô mất đến giờ, tình cảm hai cha con thực sự không tốt, cho đến khi cô học lên đại học lại càng tệ hơn. Giờ thì tốt rồi, chỉ cần cô vui vẻ chấp nhận, ông muốn bù đắp cho cô, vì ông thấy có lỗi với người vợ quá cố của mình. Ông vui vẻ đáp lại.
- Không sao, con mau ăn sáng đi, còn đến trường.
- Vâng.
- Mà hãy là con dọn về nhà đi, nhà mình có tài xế, có thể đưa đón con đi học. Con cần gì phải chen chúc trong ký túc xá chật hẹp cho khổ.
Ông đề nghị với cô, nhưng cô từ chối.
- Ba, vậy mới có cảm giác sinh viên chứ, con muốn trải nghiệm mà. Hơn nữa ba thấy điều kiện của nhà Hạ Hân Nghi cũng đâu thua kém gì nhà mình, cậu ấy cũng ở ký túc xá đó thôi, ba đừng lo quá.
- Nhưng ba vẫn lo.
Cô nắm lấy tay ông trấn an.
- Không sao đâu ba, chỉ còn có hơn một tháng nữa là tốt nghiệp rồi. Con hứa cuối tuần sẽ về với ba, nếu thiếu thốn gì con chắc chắn sẽ nói cho ba biết. Ba yên tâm đi.
- Vậy thôi, nghe con..
Hai người vui vẻ dùng tiếp bữa sáng của mình, nhưng hai mẹ con Trương Thúy Nghê và Lâm Bội Chi lại không được như vậy.
Bà ta quan sát cô xem có điểm gì khác thường không. Chẳng phải bình thường cô luôn chống đối ông hay sao. Hà cớ gì hôm nay mồm miệng lại nịnh nọt vui vẻ như vậy. Chẳng bình thường chút nào. Bà ta có chút lo lắng. Nếu tình cảm của ông nghiêng hoàn toàn về phía cô thì mẹ con bà ta sẽ thế nào.
Không thể như thế được
l
Updated 62 Episodes
Comments
Phan Huyền
dung vay.noi dung hay ma chinh ta bi sai nhiu qua
2023-10-16
0
Cúc Trần Thị
Sai chính tả quá nhiều
2022-09-28
0
mk viết lầm
2022-07-15
1