Trọng Sinh, Tổng Tài Muốn Yêu Tôi
Đêm tĩnh lặng nhưng lòng người lại không ngừng dậy sóng. Trương Thuý An vẫn ngồi một mình giữa phòng khách rộng lớn. Bóng tối như muốn nuốt chửng thân ảnh nhỏ bé có chút cô độc của cô.
Trời đã khuya nhưng cô chẳng thấy buồn ngủ, Tờ đơn ly hôn vẫn nằm yên trên mặt bàn kính lạnh lẽo. Nực cười, Chẳng phải người viết nó là cô hay sao?
Hơn 01.00 đêm tiếng động cơ xe hơi từ ngoài vọng vào. Chiếc poscher Từ từ tiến vào sân. Lục Chính Đình Mệt mỏi nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ. Hắn đẩy cửa bước vào. Một giọng nói vang lên trong đêm tối làm hắn không khỏi giật mình.
- Hình như anh rất bận?
Hắn nheo mắt nhìn về phía bóng tối rồi khẽ thở phào một hơi. Hắn đưa tay bật công tắc đèn, toàn căn phòng ngay lập tức tràn ngập ánh sáng. Trương Thuý Lan vẫn tư thế cũ, một ly cũng không di chuyền cô tiếp tục nói.
- Đơn ly hôn tôi đã viết và ký sẵn, anh cũng xem rồi ký vào, chúng ta nhanh chóng giải quyết.
Hắn nhìn cô chằm chằm như không tin vào những gì mình vừa nghe, cô vậy mà lại muốn ly hôn với hắn? Hắn quay qua nhìn cô bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, miệng khẽ nhếch lên, giọng đầy mỉa mai nói.
- Ly hôn? cô đang nói chuyện cười cho ai xem vậy? Muốn làm mình làm mẩy với tôi hay sao? Ngoan ngoãn mà ngồi cho chắc vị trí Lục phu nhân, đừng khiến tôi phải bực mình.
Cô đứng phắt dậy “ Lục Phu nhân?” bây giờ cô cũng không biết vì sao trước đây mình lại mù mắt mà nhìn trúng hắn. Mặc kệ bạn bè khuyên can, cứ sống chết với cái gọi là tình yêu của mình. Bây giờ thì tốt rồi.
Trước mặt cô là người đàn ông cô đã từng tha thiết yêu đấy, đã vì anh ta mà không nghe lời bạn bè. Để giờ đây, đổi lại cô đã nhận được những gì?
Cô ngày ngày như cái bóng cô độc, người đàn ông từng thề thốt sẽ yêu cô, sẽ cùng cô xây đắp gia đình nhỏ chỉ của riêng hai người, bây giờ lại vô cùng hờ hững.
Cô có thể chấp nhận tất cả, người đàn ông của cô có thể không đẹp, vì cô không yêu hắn bằng vẻ bề ngoài. Người đàn ông của cô có thể không có chí tiến thủ, cô tự nhủ không sao, vì cô cũng không ham mê tiền tài. Nhưng cô không bao giờ chấp nhận việc hắn có người phụ nữ khác ngoài cô.
Cuộc đời cô, những bi thương mà cô phải chịu từ nhỏ đến lớn chỉ vì ba cô có người đàn bà khác ngoài mẹ cô. Cô không bao giờ muốn lặp lại quá khứ thêm một chút nào nữa. Cô đáp lại lời hắn.
- Anh muốn nghĩ sao thì tuỳ, tôi không có quyền can thiệp vào suy nghĩ riêng của anh. Tôi chỉ muốn nhắc đơn ly hôn anh ký nhanh một chút.
Cô nói rồi cất bước đi trước. Bước chân cô chỉ bùa chạm đến bậc thang đầu tiên, hắn đã cất giọng khiến bước chân cô khựng lại.
- Đơn ly hôn tôi cứ không ký, tôi xem cô có thể thế nào?
Cô lẳng lặng đáp lại, giọng không một chút cảm xúc
- Thủ tục đơn phương ly hôn có lẽ sẽ hơi dài dòng nhưng không phải là không thể. Hơn nữa tôi khuyên anh nên ký đơn, vì trong yêu cầu ly hôn tôi không cần một nghìn lẻ từ anh. Điều đó sẽ có lợi cho anh và Lục thị hơn là cố chấp không ký.
- Cô...
Lục Chính Đình gần như muốn gào lên. Thật sự là làm hắn muốn phát điên. Trong suy nghĩ của hắn, đàn bà quả thật phiền.
Cô dảo bước lên phòng ngủ trên tầng hai, hắn cũng đuổi theo bước của cô. Cô cũng chẳng thèm đoái hoài đến hắn, việc cô muốn bây giờ là rời khỏi căn nhà này càng nhanh càng tốt, và không muốn ở lại dù chỉ thêm một phút nào.
Cô đưa tay kéo theo chiếc va ly ở góc phòng, mọi thứ dường như đã được cô chuẩn bị sẵn, chỉ chờ hắn về để ngã mũ mà thôi. Hắn gằn giọng.
- Cô muốn đi đâu giờ này. Cô có biết bây giờ là nửa đêm hay không?
Cô cười mỉa mai đáp lại.
- Anh cũng biết bây giờ là nửa đêm hay sao? Anh có ngày nào mà không quá nửa đêm mới về? Hơn nữa đơn ly hôn tôi đã ký, chỉ cần anh ký vào, tôi và anh lập tức không còn quan hệ. Anh có quyền gì mà cản tôi?
Hắn thật sự không chấp nhận được việc cô dửng dưng với mình như thế. Nhưng cô chẳng muốn để tâm đến hắn, cứ cư nhiên xem hắn là không khí mà bước. Hắn bực mình nắm lấy cổ tay cô mà ngăn lại.
- Đơn tôi vẫn chưa ký, cô vẫn là vợ tôi, cô không được phép đi đâu cho đến khi mọi chuyện xong xuôi.
Cô gạt phắt tay hắn ra khỏi tay mình. Cô không quan tâm. Người đàn ông trước mặt, cô đã mù một lần sẽ không có lần hai. Con người cô khi yêu thì vô cùng nhu nhược, nhưng khi đã hạ quyết tâm thì sẽ sắt đá không ai bằng.
Hắn cứ túm, cô cứ gạt. Hai người cứ giằng co nhau tựa như một cuộc chiến không có hồi kết vậy. Trương Thuý An hất mạnh cánh tay hắn. Toàn thân cô bị mất thăng bằng. Bước chân cũng vì thế mà hẫng đi một nhịp. Cô chới với rồi cả người vô lực rơi theo những nhịp cầu thang.
Lục Chính Đình nhìn theo mà sợ xanh mặt. Đúng là hắn tức giận vì cô muốn ly hôn, nhưng hắn chỉ là không muốn cô rời đi, chứ không hề có xa định sẽ làm tổn hại đến cô.
Hắn không phủ nhận mình có người phụ nữ khác bên ngoài, đã thế người đó lại là em gái cùng cha khác mẹ của cô. Nhưng hắn không muốn ly dị. Dù gì cô cũng là người phụ nữ mà hắn yêu và muốn cưới làm vợ. Hắn của nghĩ những chuyện tốt mà làm sau lưng cô có thể giấu được, nhưng giấy chẳng bao giờ bọc được lửa. Đến cuối cùng vẫn là bị cô phát hiện ra.
Trương Thuý An bị rơi bất ngờ, lực đạo bản thân không thể không chế. Co cứ thế lăn xuống từng bậc cầu thang, cho đến khi tiếp đất. Đầu cô đập vào chân trụ cầu thang, máu từ sau gáy chảy ra đỏ lênh láng cả một vũng trên sang nhà.
Cô mệt mỏi nằm ngửa mặt nhìn lên chiếc đèn chùm bằng pha lê kiểu cách treo giữa trần phòng khách. Mọi vật bắt đầu mờ đi trong đôi mắt cô. Mí mắt cô dần nặng trụi như bị ai kéo xuống, phía sau gáy dội lên cảm giác đau nhức như bị ai hung hăng đập mạnh.
Một giọt nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống trên khuôn mặt cô. Cô cười chua xót cho chính bản thân mình. Chỉ một lần lựa chọn sai lầm mà phải trả giá bằng cả mạng sống của mình hay sao? Như thế thì cái giá cũng thật đắt, cuộc đời đối với cô sao lại nghiệt ngã như vậy? Cô vẫn còn trẻ chỉ mới hai mươi bảy tuổi, cô chưa muốn chết, cô không cam tâm, nhưng lại không thể chống lại. Mắt cô nhắm nghiền, cảm giác đau đớn cũng biến mất. Cô chết thật rồi sao?
Lục Chính Đình lấy lại tinh thần, hắn phẳng hốt chạy về phía cô. Hắn lay người, gọi tên cô, nhưng bây giờ cô chẳng thể trả lời hắn được nữa. Hắn lấy di động gọi cho cấp cứu.
Chỉ chưa đầy mười phút sau, xe cấp cứu đã xuất hiện tại biệt thự của hắn. Hắn theo xe rời đi. Trước khi đi còn không quên gọi cho bố mẹ hắn và bố của cô.
Trong đêm, tiếng gia của còi xe cấp cưú càng trở nên vang vọng, đủ làm những ai có bệnh yếu bóng vía phải giật mình. Hẳn không ai mong muốn nghe tiếng của nó, nhất là vào giữa đêm như vậy.
Updated 62 Episodes
Comments
Hoa Oải Hương
vừa tra nam, vừa tham lam, đứng núi này trong núi nọ, ai cũng muốn thì ra chuồng bò mà ở, thứ đàn ông như này ko ly hôn mới là thần kinh có vấn đề. nhìn là thấy bẩn rồi.
2022-09-27
4
Vũ Thị Lý
thằng chó thế mà nói yêu
2022-09-25
0
💞🌸Yumi🌸💞
thôi thế thì ở bên con e gái cùng cha khác mẹ với nữ9 đi chứ luyến tiếc gì nữa,chị ko muốn bỏ mà e cũng ko muốn tha luôn à?tham quá thì thâm đấy
2022-04-29
5