Chap 2: Ông lão bán hàng dạo

 

 

 

 

Sáng ngày hôm sau, không đợi đến trưa mới gọi điện trả lời như đã hứa, sáng sớm, đánh răng rửa mặt xong xuôi tôi bấm máy gọi cho thằng bạn ngay, thông báo đồng ý gia nhập hội săn đá với nó. Theo lịch trình thì cơm nước xong xuôi, đầu chiều tôi sẽ ra bắt chuyến xe đường dài lên Hà Nội rồi bắt thêm chuyến nữa lên Thái Nguyên, Tùng sẽ đón tôi ở đó. Tôi hít một hơi dài khoan khoái, chống tay lên đùi đứng dậy: " chà, chuẩn bị đi bụi dài ngày có khác!". Không hiểu sao cảm thấy trong lòng khá phấn chấn, rạo rực cứ như là lần đầu biết yêu, dù chưa có mảnh tình vắt vai nào. Chắc tại ở nhà lâu quá, ở mãi một chỗ nên dễ cảm thấy tù túng, chán nản và ngột ngạt, huống chi tôi lại là đứa thích lăn lộn, xông pha. Nghĩ như thế nên tôi hào hứng bước nhanh vào buồng, mở tủ, sửa soạn vài bộ quần áo, ít vận dụng cá nhân nhét vào ba lô, chuẩn bị cho chuyến hành trình đầy tính trải nghiệm trước mắt. Tới giờ ăn trưa, tôi đường đột nói chuyện với bố mẹ, trình bày kế hoạch sắp tới. Hai cụ nghe xong thì nhìn nhau rồi cũng thở dài đồng ý cho tôi đi chơi xa một chuyến, nhưng chỉ vài ngày thôi cùng lắm là dăm bữa nửa tháng, rồi còn về lo xin việc. Tôi thì chỉ chờ có thế, vâng vâng dạ dạ rối rít, dù gì cũng nên xuôi xuôi cho ông bà đỡ lo, chứ đi chuyến này, mới tính sơ sơ cũng phải trên chục ngày là ít.

Đầu chiều, tôi bắt xe ôm ra đường lớn, chỗ này có rất nhiều xe khách chạy từ các tỉnh miền trong ra Hà Nội, gần nhất thì có Thanh Hoá. Lên xe tôi đánh một giấc vì cũng đang là buổi trưa. Ba tiếng trôi qua, lúc này xe đã chuẩn bị vào bến Giáp Bát, tôi ngồi dậy, xoa xoa tóc tai, lấy ba lô rồi xách túi nilon đựng giày tiến lên phía đầu xe. Ở cửa lên xuống, cánh xe ôm, taxi đã đứng chật kín, tranh nhau mồi khách. Tôi xóc balo nhảy xuống xe, một người đàn ông tuổi trạc trung niên vỗ vai đon đả:

- Chú em đi đâu\, lên anh chở\, anh lấy rẻ thôi!.

- Không anh\, em có người đón rồi!. - rồi đi nhanh về phía cổng.

Cảnh tượng nhốn nháo, xô bồ trong bến xe cùng với mùi xăng xe bốc lên hoà trong cái nắng oi bức lúc giữa chiều khiến tôi khó chịu. Đang đứng bâng quơ tựa lưng ở một chỗ râm gần cổng trả khách, một tay bán hàng dạo đi ngang qua tôi. Thấy tôi, ông ta liếc mắt nhìn lướt qua một cái, tôi cũng chẳng để ý gì. Thế nhưng đi được hai, ba bước gì đấy, không hiểu nghĩ ngợi thế nào, người đàn ông đó bỗng quay lại tiến tới chỗ tôi đang đứng. Lão ta dáng vẻ khá nhỏ con, khuôn mặt cháy nắng, nhăn nheo hằn lên những rãnh ngang dọc ở cánh mũi, khoé miệng, dưới cằm lún phún râu đã hơi ngả sắc bạc. Tôi vẫn đứng tựa lưng như thế, thong thả quan sát hành động của tay bán hàng dạo đó. Ông ta bận trên người một cái áo sơ mi cũ rộng lùng nhùng, màu cháo lòng. Tôi cũng không biết phải tả chính xác màu sắc của cái áo đó ra sao, không hẳn là nâu cũng không hẳn là chàm, hay vàng, tôi chỉ thấy nó giống mấy cái áo phông trắng cũ của tôi trườn trải mấy năm trong quân ngũ thì dần dà, nó chuyển thành cái màu y như vậy mà thôi. Lão đội trên đầu cái mũ vải màu vàng nhạt giống của mấy tay hay đạp xích lô, phía trước ngực đeo một cái hộp bằng gỗ hình chữ nhật khá to, nắp trên là mặt kính mờ mờ có thể nhìn rõ được đồ bày ở bên trong. Bên ngoài có một ổ khoá móc vào. Lão dùng hai tay giữ trên chiếc hộp có sợi dây đen đeo vòng qua cổ ấy và đang chầm chậm tiến lại chỗ tôi. " Lại gạ mua dăm ba thứ đồ hàng mã đây mà!" - tôi thầm nghĩ trong bụng. Lúc này, lão đã đứng trước mặt tôi, cất tiếng khàn khàn mở lời:

- Chàng trai\, mua nhẫn hay dây chuyền phong thuỷ không?.

- Hi\, cháu không!.

Tôi nhếch mép trả lời, hy vọng ông già sẽ bỏ đi, nhưng lão lại không làm vậy, mấy tay bán hàng thường gan lì, không dễ dàng từ bỏ. Lão vẫn đứng hơi khom khom trước mặt tôi, có lẽ do cái lưng hơi gù. Ánh mắt lão nheo lại dưới vành mũ trông lại càng thêm phần bí hiểm, cứ như đang săm soi, nhìn thấu vào người tôi vậy. Điều đó khiến tôi khó chịu, bèn ho khan vài cái, đứng thẳng dậy, khoanh hai tay trước ngực ra vẻ đuổi khéo lão ta. Dường như lão cũng biết ý, ánh mắt thôi không săm soi tôi nữa mà quỵt xuống, nhếch mép cười khàn khàn trong họng, cái đầu hơi lúc lắc rồi nói:

- Cậu mua một cái đi\, rẻ thôi. Nó sẽ bảo vệ cậu.

- Ừm...cháu bảo không mà!. Cháu không có nhu cầu\, xin lỗi ông!. - rồi quay mặt nhìn đi chỗ khác.

Lão già cổ quái vẫn không hề nhụt chí, tiếp tục cất giọng thuyết phục tôi:

- Cậu nghĩ vì sao tôi lại quay lại?.

- Chuyện này...cháu làm sao biết được ông muốn gì\, à đúng rồi\, đương nhiên là ông muốn cháu mua đống đồ trang sức " xịn " của ông rồi!.

Tôi vừa nói vừa nhướn mắt ngó vào cái hộp gỗ của lão ta. Ông già vẫn đứng im từ tốn nghe tôi thẳng thừng phun ra mấy lời ấy:

- Tôi thấy cậu có chút bất ổn\, nên mới quay lại!. Thấy mà không giúp thì tôi hay áy náy lắm!.

- Bất ổn?. Ai cơ?. Ông bảo cháu à?.

- Đúng vậy!.

- Ha ha\, bất ổn như thế nào\, ông nói cháu nghe thử xem!.

Ông già khẽ lắc lắc đầu từ tốn nói:

- Cậu vốn không tin thì nói phỏng có ích gì\, huống hồ rất khó để giải thích rõ ràng...chẳng qua\, tôi chỉ muốn cảnh báo cậu về những điều không hay sắp tới...

- Ông nên đổi nghề đi cho phù hợp\, cháu nói thật\, thế này phí quá!.

Tôi nhếch môi tiếp tục công kích, trên đời, tôi chúa ghét những kiểu kinh doanh lừa bịp, lợi dụng sự cả tin của những người yếu đuối để trục lợi. Chẳng thà, kì kèo ỉ ôi một hồi tôi còn mua. Có lẽ lão ta cũng đã hết kiên nhẫn, nhìn tôi một hồi rồi đột nhiên cúi xuống, mở khoá lôi từ trong cái hộp ra một sợi dây đeo cổ và một cái nhẫn chìa ra trước mặt tôi, giọng khàn khàn rất khó nghe:

- Cậu cầm đi!.

- Khổ quá\, cháu phải nói bao nhiêu lần nữa là...

- ...Tôi không lấy tiền đâu mà sợ\, cầm đi!.

Lão nói quả quyết, rất rõ ràng. Tôi ngớ ra vài giây, thế là thế nào, có mánh khoé gì ở đây chăng?.

- Cháu...cháu không dám nhận đâu\, ông để mà bán cho người khác!.

- Cậu tin hay không cũng được!. Nhưng nếu còn yêu cái cõi đời này thì nhận lấy\, đeo ngay vào\, một khắc cũng không được tháo ra. Bây giờ cậu có thể nghi hoặc tôi nhưng sau này sẽ rõ\, sẽ không có lần thứ hai để gặp tôi đâu.

Rồi lão nhét hai thứ đó vào túi áo ngực của tôi, trong khi tôi còn đang ngớ ra trố mắt nhìn vào lão, không biết phải nói gì. Đoạn, lão chầm chậm xoay người bước đi, cái lưng hơi khom xuống. Nhưng rồi lại ném cho tôi thêm một câu:

- À!. Không muốn làm thì cũng đừng nên đóng nó lại\, dẫu có hơi phiền phức!. Bởi nó giống như một khả năng đặc biệt trời đất ban cho\, có thể cứu mạng cậu trong một vài trường hợp đấy!. Bảo trọng!.

Tôi lại ngẩn ra tập hai, như chờ đợi lão bán đồ rong cổ quái kia tặng thêm cho vài câu nói khó hiểu nữa để mà phân tích luôn một thể, nhưng lần này thì không, lão đã đi thật không quay lại nữa. Tôi đứng trầm ngâm đưa tay sờ lên cái túi nằm trên lồng ngực mình, nó cộm lên hai vật mà lão bán hàng vừa nhét vào khi nãy.

- Chuyện này là sao...

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play