Chương 3: Trớ trêu
“Chị dâu?”
Lăng Dực Xuyên đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Giản Mộc Dao, mong cô lên tiếng đính chính chút gì đó nhưng lại bị Lăng Minh Hạo ngắt cảm xúc lần nữa.
“Năm ngoái anh kết hôn, có gửi lời nhưng chú mày nhất quyết không về. Đã vậy còn không biết Mộc Dao bây giờ là vợ anh rồi.”
“Mày... mày muốn cái gì? Năm lần bảy lượt đụng vào đồ của tao...”
Lăng Minh Hạo cười ngả ngớn nắm tay bàn tay Lăng Dực Xuyên đang xốc cổ áo gã lên, sau đó đưa tay phủi phủi cổ áo vest đã bị hắn nắm cho nhàu.
“Đồ của mày? Mày đi bảy năm, mày cho con gái người ta thứ gì mà mày bảo đồ của mày?”
Lăng Dực Xuyên nhìn Giản Mộc Dao, phòng tuyến tâm lý cuối cùng cũng sụp đổ. Nơi này, những con người đó vẫn lần lượt lấy đi mọi thứ của hắn, lấy đi mẹ hắn, rồi cũng lấy đi người hắn yêu duy nhất. Giản Mộc Dao nhìn hắn, đôi mắt cô phức tạp, nhưng lại vẫn lặng lẽ mà rũ mắt xuống không nói gì.
“Mày...”
Lăng Dực Xuyên vung một nắm đấm đấm vào mặt Lăng Minh Hạo khiến gã ta ngã xuống đất, miệng cũng bị rách, máu cũng bật ra.
“Dực Xuyên...”
“Nhị thiếu gia...”
Cả Lăng Tịch và Diệp Tấn cũng khá bất ngờ đối với hành động mất kiểm soát này của hắn. Hắn nhìn Lăng Minh Hạo nằm trên đất, Giản Mộc Dao đang đỡ gã ta dậy, đôi mắt của Lăng Dực Xuyên vằn lên từng tia máu.
“Bảy năm nay rốt cuộc cũng đánh lại tao rồi...”
Lăng Minh Hạo bật cười chấm vết máu từ miệng gã.
“Không những đánh lại mày tao còn có cái năng lực huỷ hoại mày đó... đợi đi, lần này tao về không đơn giản chỉ là đánh mày đâu...”
Lăng Dực Xuyên nhìn chòng chọc vào Lăng Minh Hạo, hệt như một đế vương lạnh lùng tàn nhẫn nhìn xuống một kẻ thấp hèn. Hắn cũng lại nhìn Giản Mộc Dao, đôi mắt lạnh lùng phức tạp.
“Tôi lỡ tay đánh chồng chị rồi, phiền chị quản anh ta cho tốt, chị dâu...”
Hai chữ cuối buông ra nhẹ bẫng, Lăng Dực Xuyên cũng hướng phía cửa mà bước đi. Diệp Tấn mau chóng đi theo.
“Nhị thiếu gia, tôi đưa cậu về...”
Cả phòng khách còn lại ba người. Giản Mộc Dao đỡ Lăng Minh Hạo ngồi trên sofa ngay lập tức liền bị gã ta hất tay ra.
“Thằng đó về rồi đấy, đánh chồng cô thế này này, hả dạ không?”
Giản Mộc Dao vẫn ngồi im không nói gì. Lăng Minh Hạo lại nhìn Lăng Tích đang chau mày ở ghế sofa đối diện.
“Thằng con thứ của ba về rồi đó...”
“Minh Hạo, nó là em con, ngỗ ngược thế nào cũng nên nương tay với nó.”
“Nương tay? Ba không nghe nó nói nó sẽ không tha cho con sao?”
“Nhưng nó sẽ làm được gì con? Con là tổng giám đốc, Dực Xuyên quay về đây cùng lắm chỉ là phó giám đốc thôi.”
“Hừ...”
Lăng Minh Hạo cũng phất áo rời đi, Giản Mộc Dao cúi đầu chào Lăng Tích một cái rồi cũng đi theo.
Lăng Dực Xuyên ngồi trên xe, hắn ngả đầu ra sau ghế nhắm mắt lại dưỡng thần.
“Chú Tấn... sao chú không nói Mộc Dao đã...”
“Năm ngoái Đại thiếu gia gửi thiệp mời sang cho cậu, tôi còn tưởng cậu đã biết rồi.”
“Mộc Dao... cô ấy...”
“Từ sau khi cậu đi, nhà họ Giản đã cho thiếu phu nhân qua lại với đại thiếu gia. Nhưng cô ấy vẫn đợi cậu, đến năm ngoái khi đại thiếu gia lên chức tổng giám đốc, họ kết hôn.”
“Gia đình của cô ấy vẫn như vậy nhỉ...” chỉ ham muốn tiền bạc.
Lăng Dực Xuyên chầm chậm nhớ về bảy năm trước. Lúc Giản Mộc Dao mười tám tuổi vẫn hay nằm trong lòng hắn mà ngủ. Đả kích lớn nhất cuộc đời hắn là mẹ qua đời, nhưng hắn từng cảm thấy may mắn khi ông trời lại cho hắn một Giản Mộc Dao.
“Mộc Dao... anh đi nước ngoài... em đợi anh được không?”
“Anh đi bao lâu?”
“Anh không biết, đến khi nào anh đủ năng lực giành lại mọi thứ của anh.”
“Dực Xuyên, em rất yêu anh, em đợi anh...”
Kí ức như một thước phim trôi chậm từ từ chạy lại trong đầu Lăng Dực Xuyên. Giản Mộc Dao năm đó yêu hắn sâu đậm, bây giờ là chị dâu hắn, còn thứ trớ trêu nào hơn?
“Nhị thiếu sẽ giành lại Lăng thị sao?”
“Chú cũng biết Lăng thị có một nửa của nhà họ Sở mà.”
“Thực ra cậu về cũng tốt, chủ tịch tận tuổi đó còn phải quán xuyến tập đoàn...”
“Tôi không vì ông ấy, tôi vì mẹ...”
“Nhưng thật tâm cậu vẫn luôn vì ông ấy...”
Lăng Dực Xuyên không phản bác. Diệp Tấn luôn là người đoán được tâm tư của hắn, kể cả bảy năm trước hay bây giờ cũng vậy.
“Nhị thiếu, tôi luôn đợi cậu về, vì Lăng thị, cũng vì Lăng gia.”
“Nhưng cha tôi thì chỉ mong chờ ở Lăng Minh Hạo thôi.”
“Cậu vốn không biết được đâu. Ông ấy luôn đợi cậu có thể cai quản được Lăng thị, vì đại thiếu gia vốn không có cái năng lực đó.”
“Nhưng có Lăng thị thì tôi cũng đã mất tất cả, mẹ tôi, người tôi yêu nhất... Nếu đổi lại Lăng thị mà tôi có được những thứ trước kia thì hay quá.”
“Đó là cách cuộc đời dạy cậu phải biết cố gắng mà sống tiếp. Chủ tịch từng mắc sai lầm rất nhiều, nhưng cậu lại chính là điều mà ông ấy luôn đúng... Đến nơi rồi, tôi đưa cậu lên nhà nhé! Nơi này bảy năm qua vẫn thường xuyên được dọn dẹp, cậu yên tâm.”
“Không cần đâu, chú về nghỉ ngơi đi, hôm nay tôi muốn một mình.”
Diệp Tấn cúi đầu chào Lăng Dực Xuyên, nhìn bóng lưng hắn đơn độc mà bước vào toà nhà. Ông làm quản gia ở Lăng gia đã ba mươi năm, chứng kiến Lăng Dực Xuyên lớn lên, nhìn Lăng gia từ từ đổ vỡ. Chính ông cũng nhận ra cuộc đời đã quá bất công với Lăng Dực Xuyên. Chỉ hy vọng nửa đời sau hắn có thể cai quản Lăng thị, tìm được cuộc đời tốt hơn.
Updated 59 Episodes
Comments
Sa Đặc Cát Uyển
like thứ 50
2020-08-13
3